Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 114: Chương 114




Nghe Hoàng Tú Đào nói xong, Yến Tuyền có chút nghi ngờ, nàng ấy là đứa con thứ ba, trên có một Đại tỷ, dưới có hai muội muội, lần lượt là Ngũ muội và Lục muội, sao đều là bé gái thế này?

"Nhà ngươi có tổng cộng bao nhiêu tỷ muội?" Yến Tuyền hỏi nàng ấy.

"Có tổng cộng năm tỷ muội, ta còn một đệ đệ đứng hàng thứ bốn. Đại tỷ, Nhị tỷ đã xuất giá rồi, đệ đệ nhỏ hơn ta một tuổi, hai muội muội một người sáu tuổi, một người bốn tuổi."

"Đệ đệ ngươi có khỏe không?"

Hoàng Tú Đào vừa định trả lời, đột nhiên ý thức được cái gì nên hỏi lại Yến Tuyền: "Ý ngươi là gì? Không phải ngươi đang hoài nghi Tứ đệ của ta đấy chứ?"

"Ngươi nói nam nhân kia có chiều cao không khác ngươi là mấy, vả lại lần đầu tiên còn có người dạy dỗ bên cạnh. Vậy khẳng định là tuổi không lớn, đệ đệ ngươi chỉ nhỏ hơn ngươi một tuổi, không phải trùng hợp phù hợp với điều kiện này à?"

"Không thể nào, từ khi còn nhỏ sức khỏe của đệ đệ ta đã rất tốt, bình thường cũng hay trèo cây, bắt cá. Bệnh vặt thường ngày cũng ít khi bị, đệ ấy không cần phải đổi tuổi thọ của ta đâu."

Hoàng Tú Đào lắc đầu.

"Bên nhà Đại tỷ ngươi thì thế nào?"

"Nhà Đại tỷ đúng là có một con ma ốm, đó là đứa con do chính thê của tỷ phu sinh ra. Vị Tất công tử kia lớn hơn ta năm tuổi, bởi vì sức khỏe yếu đuối nên dáng vẻ cũng không cao lớn gì, trước đây ta cũng từng nghi ngờ y, cố ý đi đến chỗ y nhìn qua, thấy y vẫn trông bệnh tật như cũ, không giống dáng vẻ đổi tuổi thọ."

"Vậy thì quái lạ thật. Có khi nào là do người xa lạ đổi tuổi thọ không? Thế lúc tìm sẽ phiền toái lắm."

Yến Tuyền có chút buồn rầu, nàng suy nghĩ rồi nói: "Ngày ngươi đi đến nhà Đại tỷ của ngươi, có gặp phải người hay việc gì kỳ quái không?"

Hoàng Tú Đào lại lắc đầu: "Ta một mình ra cửa, sợ gặp người xấu còn cố ý không đi vào đường nhỏ, cả đoạn đường đều đi bằng đường lớn. Ngày đó đúng vào ngày họp chợ, trời chưa sáng trên đường đã có rất nhiều người xách tay nải đi vào trong thành, dọc đường đi đều có người đi cùng, không gặp phải người nào kỳ quái, cũng không gặp chuyện gì kỳ lạ cả."

Không có chỗ khác thường nào, vậy phải bắt đầu tìm từ đâu đây?

Yến Tuyền dùng tay chống cằm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đi đến Tất phủ, dù sao trước mắt ngoại trừ Tất công tử ra thì không còn ai phủ hợp với điều kiện này cả.

Nàng hỏi thăm địa chỉ Tất gia, đánh giá sơ lược đường đi với Hoàng Tú Đào, xác định ngồi xe ngựa trong Kinh thành đi đến trưa là tới. Yến Tuyền nhìn sắc trời rồi đi vào trong viện của Tống Thanh Dương.

Tống Thanh Dương đang ngồi ngủ gật ở nơi râm mát trong sân, Yến Tuyền khẽ khàng bước qua, vốn định dọa hắn giật mình, ai ngờ thấy ngực hắn không còn phập phồng nữa thì hoảng sợ vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, lại sờ vị trí trái tim của hắn, không thể tin nổi gọi to: "Đại biểu ca! Huynh tỉnh lại đi! Huynh tỉnh lại đi! Tống Thanh Dương!"

Yến Tuyền vừa kêu vừa đẩy hắn nhưng dù có đẩy ngã hắn xuống đất rồi hắn vẫn không tỉnh lại.

Nước mắt của Yến Tuyền thoắt cái đã chảy xuống, rơi trên mặt hắn: "Huynh không phải người cả người đều là sát khí, yêu tà không dám lại gần à? Sao lại chết như thế được chứ?"

Tiếng kêu khóc xé tim xé phổi kéo những người khác tới, mọi người vừa nghe những lời này của Yến Tuyền thì chân như nhũn ra, nhanh chóng muốn chạy đi thông báo cho phu nhân của bọn họ, không ngờ giây tiếp theo Tống Thanh Dương đột nhiên mở mắt.

Biến hóa xảy ra quá đột ngột khiến mọi người dừng bước chân, Yến Tuyền cũng quên khóc, trong chốc lát nàng không biết hắn là xác chết vùng dậy hay là sống lại từ chỗ chết nữa.

Nhưng mặc kệ là cái gì, Yến Tuyền vẫn ôm chặt lấy hắn không buông, nàng khóc hu hu gọi biểu ca, vươn tay xem thử hơi thở của hắn lần nữa.

Hô hấp nóng bỏng phun lên tay nàng, Yến Tuyền không kìm được mà bật khóc, khóc vừa vui vừa kích động.

"Quốc công gia sống lại rồi à?" Những người khác hỏi.

"Đừng nói bừa, ta chỉ đang chọc muội muội thôi." Tống Thanh Dương vươn tay lau nước mắt cho Yến Tuyền, hắn đứng lên từ trong lòng nàng, cười như đang đùa giỡn thật.

"Có người nào đùa giỡn như huyng không?" Yến Tuyền cũng tự lau nước mắt trên mặt mình, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, hô hấp có thể giấu được nhưng tiếng tim đập có thể giấu được sao?

"Là vì nhàm chán quá, không phải ta cũng nhanh chóng tỉnh lại rồi sao." Tống Thanh Dương sờ đầu nàng, hắn cho đám hạ nhân đang vây xem lui xuống rồi mới kéo Yến Tuyền ngồi lên đùi mình, vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng của Yến Tuyền vừa giúp nàng lau khô nước mắt trên mặt.

"Vừa rồi huynh giả vờ thật à? Sau có thể giấu được cả tiếng tim đập thế?" Yến Tuyền hỏi hắn.

Tống Thanh Dương dừng hôn môi, hỏi ngược lại: "Vừa rồi tim ta thật sự không đập à?"

Lời này vừa thốt ra, Yến Tuyền hiểu ngay ban nãy hắn không hề giả vờ, thế nên nàng lại càng sốt ruột hơn, muốn gọi người mời đại phu tới. Tống Thanh Dương nhanh chóng giữ chặt nàng lại: "Muội đừng nóng vội, vừa rồi ta không phải chỉ là chết bình thường đâu."

Ban nãy ăn trưa xong, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi nên ngồi dưới tàng cây trong sân ngủ gật. Trong lúc mơ màng, hắn thấy Yến Tuyền đang đứng dựa ở cạnh cửa vươn tay cười với hắn.

Hắn chỉ tưởng Yến Tuyền lại có trò gì mới muốn chơi với hắn nên ngơ ngác đứng dậy đi qua, cảm giác lúc đó giống như say rượu vậy, cả người đều lâng lâng.

Hắn vừa đi, Yến Tuyền cũng đi mất, dù hắn đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp, không biết phiêu theo bao lâu, đến trước một gốc cây hòe lớn, Yến Tuyền đột nhiên dừng lại ở xa xa hỏi hắn: "Thanh Dương ca ca, ta là người nhà ai?'

Trong lòng hắn khẽ xao động, hắn đang muốn nói là người của nhà ta thì chợt nghe tiếng khóc của Yến Tuyền truyền đến từ phương xa. Tiếng vang ầm ầm, hệt như sét đánh khiến ý chí tinh thần của hắn tỉnh táo trong nháy mắt, lại nghe một tiếng kêu xé tim xé phổi "Tống Thanh Dương", hắn không thể khống chế nhẹ nhàng bay về phía sau, hệt như một con diều bị thu dây về vậy.

Trong lúc bối rối, hắn nhìn lại nơi dưới tàng cây, nơi đó làm gì còn bóng dáng của Yến Tuyền nữa, chỉ có một con rắn vàng lớn dưới gốc cây. Hắn còn phát hiện trên thân cây hòe già xuất hiện một khuôn mặt người xấu xí trông hết sức rõ ràng.

"Huynh bị xà yêu và thụ yêu câu hồn à?" Yến Tuyền hoảng sợ nói, tiếng khóc và tiếng la vừa rồi của nàng hẳn là tương đương với chuyện gọi hồn hắn về nhỉ.

"Chúng câu hồn phách huynh đi, có lẽ cũng không muốn làm hại đến huynh, bay ở xa xa mà không dám đến gần huynh, hẳn là vẫn rất sợ huynh."

"Ừm, chắc là muốn hỏi chuyện để tăng đạo hạnh tu luyện đây mà." Trước kia Tống Thanh Dương từng nghe người ta nói động vật tu hành đến trình độ nhất định sẽ tìm người để hỏi chuyện, thế nhưng hắn lại không biết còn có kiểu câu hồn để hỏi như thế nữa.

"Thật là quá đáng mà, vậy mà dám dùng dáng vẻ của ta để lừa huynh." Yến Tuyền căm giận nói nhưng nàng lập tức lại cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng chúng sợ hãi khi lại gần Tống Thanh Dương, vậy vì sao lại muốn tìm trắc trở lớn như thế để tìm Tống Thanh Dương hỏi chuyện chứ?

Hai người bình thường như họ không hiểu những chuyện này, nói đi nói lại một hồi vẫn phải tìm người để hỏi, may mà Hoàng Tú Đào ở sát bên cạnh, cứ nhờ nàng ấy hỏi thăm một chút. Yến Tuyền và Tống Thanh Dương đến Tất phủ trước để thăm dò xem Tất công tử rốt cuộc có vấn đề gì hay không, đến lúc đó ba người sẽ lại gặp mặt trao đổi tin tức mình nghe được.

Giao hẹn xong thì Hoàng Tú Đào đi luôn, Tống Thanh Dương cũng leo lên xe ngựa trước cửa đi mất, còn Yến Tuyền giả vờ trong người thấy không thoải mái rồi trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó lại hóa trang đi hỗ trợ, nàng lén trèo cửa sổ ra ngoài, tụ họp với Tống Thanh Dương ở cửa sau.

Hai người lén lút rời khỏi thành, lúc đến Tất phủ đã là đầu giờ Thân rồi. Bất ngờ chính là trong Tất phủ dán đầy chữ hỷ, treo đầy đèn lồng đỏ, nhìn như là chuẩn bị thành hôn.

Giữa tháng bảy, gả tân nương, bạn bè thân thích khóc xé lòng. Làm gì có ai chọn thành hôn lúc này đâu cơ chứ?

Tống Thanh Dương mua một hộp son ở chỗ người bán rong bày sạp hàng bên cạnh, ra vẻ vô tình hỏi chuyện về Tất phủ.

"Hai vị là người nơi khác tới đúng không, hôm nay đúng là ngày Tất phủ thành hôn nhưng không phải thành hôn cho người sống, mà là minh hôn cho người chết."

"Minh hôn?" Yến Tuyền và Tống Thanh Dương đều hoảng hốt.

"Đúng thế, đại thiếu gia Tất gia đã chết vào hai ngày trước rồi, Tất gia sợ hắn cô đơn nên mới muốn tổ chức minh hôn cho hắn."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.