Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 120: Chương 120




Yến Tuyền liếc mắt nhìn bóng của Tống Thanh Dương dưới đất, đoán là nàng vừa kêu cứu mạng là hắn đã nhanh chóng chạy đến.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã nghe thấy lão hòa thượng nói: “Tính tình Yến tiểu thư ham thích điều lạ như vậy, sao không dám đến chơi với bọn ta chứ? Chẳng lẽ Yến tiểu thư nổi tiếng kiêu ngạo đến cả ma quỷ cũng biết cũng chỉ áp dụng cho Tiêu Bách Linh thôi sao, chẳng lẽ tiểu thư chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân trên cơ sở là sự đau khổ của người khác hay sao?”

Yến Tuyền khẽ cười nói: “Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, đại sư ngươi bị bọn họ hại chết như thế nào vậy? Chẳng phải nhà Phật luôn chú trọng tứ đại giai không vô dục vô cầu hay sao? Sao ngươi lại giống như những kẻ phàm phu tục tử khác bị bọn họ đùa bỡn chứ? Ngươi bị bọn họ dùng cái nào trong số những dục vọng của con người như danh lợi, quyền sắc để mê hoặc lòng ngươi?”

Yến Tuyền hỏi mấy câu liên tiếp, cứ mỗi một câu hỏi nàng đưa ra, luồng khí đen trên người lão hòa thượng lại nhiều hơn trước đó, dưới luồng khí đen lượn lờ xung quanh mình, vẻ mặt ông ta càng dữ tợn đáng sợ hơn, chuỗi phật châu đeo trên cổ đột nhiên nổ tung một viên, khí đen càng dày đặc hơn, luân chuyển xung quanh ông ta theo từng trận gió lạnh, thổi tắt ánh nến trong phòng, lạnh thấu tận xương tủy.

Nhìn thấy cảnh này, Yến Tuyền kinh ngạc trợn to mắt, lúc bấy giờ nàng mới biết khí đen trên người lão hòa thượng này còn nhiều hơn những gì nàng nhìn thấy từ trước đến nay, chẳng qua đã bị chuỗi phật châu trên người ông ta kiềm chế mà thôi.

Do sợ hãi, Yến Tuyền không khỏi hơi nghiêng người ra đằng sau, nửa người trên ngả hẳn ra ngoài cửa sổ, chỉ cần bất cẩn một chút xíu thôi là sẽ té xuống phía sau nhưng ngoài miệng nàng vẫn cậy mạnh nói: “Đại sư tu hành đến chết cũng không làm được chuyện thập toàn thập mỹ, dựa vào đâu lại quá nghiêm khắc với mỗi câu nói hành động của ta?”

Bỗng nhiên ầm một tiếng, lại có thêm một viên phật châu nữa nổ tung, mảnh vỡ phật châu bắn vào mi tâm Yến Tuyền, Yến Tuyền chỉ cảm thấy mi tâm mình lành lạnh, có thứ gì đó chưa xâm nhập vào trong cơ thể nàng nhưng ngay lập tức đã khiến nàng cảm thấy như thể mình rơi vào trong hầm băng, cơ thể mất thăng bằng ngã ngửa ra ngoài cửa sổ.

“Biểu ca!” Yến Tuyền hoảng hốt kêu to.

Tống Thanh Dương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cơ thể nàng đang rơi xuống, ngay lập tức hắn cảm thấy như trái tim mình ngừng đập, hắn vội vàng vận khinh công bay lên, vững vàng đón được nàng.

“Sao vậy?” Trong lòng Tống Thanh Dương nghĩ lại thôi cũng thấy sợ, hắn ôm chặt nàng, vừa hỏi han nàng vừa nhìn về phía cửa sổ lầu trên.

Cơ thể hắn dồi dào dương khí, không nhìn thấy những lệ quỷ vẻ mặt dữ tợn khắp nơi trong phòng kia, hắn chỉ có thể cảm nhận được dường như nhiệt độ trong không khí hạ xuống rất nhiều, cũng không biết ánh nến trên lầu tắt đi lúc nào mà đến cả hắn cũng không phát hiện ra.

“Gặp phải lệ quỷ.” Yến Tuyền run rẩy nói, cũng không phải nàng sợ mà là nàng thấy lạnh, nàng cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang hạ xuống nhanh chóng, cho dù có được Tống Thanh Dương ôm, nàng vẫn cảm thấy rất lạnh.

Tống Thanh Dương cũng đã nhận ra điểm kỳ lạ của nàng, hắn kéo vạt áo ngoài ra ôm chặt nàng vào trong lớp áo.

“Chắc hẳn ta bị tà khí nhập vào cơ thể, chúng ta đi nhanh đi.” Trong lòng Yến Tuyền biết tình trạng mình đang không ổn, nàng không dám tiếp tục ở lại đây, vội vàng bảo Tống Thanh Dương đưa nàng đi.

Yến Tuyền xảy ra chuyện, Tống Thanh Dương cũng không còn lòng dạ nào xen vào chuyện với những người khác nữa, hắn ôm Yến Tuyền đến hậu viện khách điếm, cưỡi xe ngựa đưa nàng rời khỏi thị trấn.

Từ xa xa, Yến Tuyền ngoái đầu lại nhìn lướt qua trấn nhỏ, toàn bộ thị trấn đều bị bao phủ trong luồng khí đen, đến cả ánh trăng cũng không thể chiếu xuyên qua lớp khí đen đó.

Hóa ra toàn bộ thị trấn chính là nơi họ chuẩn bị trả thù đám Tiêu Bách Linh.

Lão hòa thượng sẽ đặt bẫy mời nàng chơi, muốn thông qua nàng để đuổi Tống Thanh Dương đi.

Yến Tuyền cắn môi, e rằng bây giờ điều đám lão hòa thượng muốn không đơn giản chỉ là báo thù nữa, mà bọn họ đã trở thành một thẩm phán, chỉ cần có người có điểm nào đó khiến bọn họ không hài lòng thì đều sẽ bị bọn họ coi là loại người giống như Tiêu Bách Linh, giống hệt như nàng vậy, chỉ vì một câu nói, vì nàng không ngăn cản tiểu nhị nên đã bị bọn họ coi nàng là kẻ thù.

Với suy nghĩ nguy hiểm như này của bọn họ, mọi người khắp trấn nhỏ đều lành ít dữ nhiều.

Bây giờ cũng chỉ có Tống Thanh Dương mới có thể cứu mọi người trong trấn, thế nhưng với tình hình bây giờ của nàng, một khi Tống Thanh Dương rời khỏi nàng thì đoán chừng nàng cũng lành ít dữ nhiều.

Đây đúng là thử thách với phẩm hạnh đạo đức của hai người họ, rốt cuộc họ nên cứu một người hay là cứu cả một trấn đây?

Yến Tuyền nhìn trấn nhỏ rồi lại nhìn sang Tống Thanh Dương, nàng rất muốn đưa câu hỏi hóc búa này cho hắn để tự hắn lựa chọn, thế nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng vẫn quyết định giấu diếm.

Người không vì mình trời tru đất diệt, ban đầu nàng giúp quỷ là vì để có thể sống sót, trong tình huống đến cả tính mạng của mình cũng đang gặp nguy hiểm, nàng sẽ không nghĩ đến việc đi cứu những người khác nữa. Hành động đó quá vĩ đại, chẳng qua nàng cũng chỉ là một người bình thường chứ không phải một vị thánh nhân nào đó.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, Yến Tuyền đột nhiên cảm thấy một luồng khí nóng xâm nhập vào trong cơ thể nàng từ trên lưng, nàng đang định quay đầu lại nhìn thì lại nghe thấy Tống Thanh Dương hỏi: “Ta truyền chút nội lực cho muội, muội cảm thấy tốt hơn chưa?”

Còn có thể làm như này nữa sao.

Yến Tuyền gật đầu, nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều nhưng đồng thời nàng vẫn cảm thấy âm khí vẫn còn trong cơ thể, không bị luồng khí nóng do nội lực hắn truyền vào cho nàng xua tan.

“Muội nhắm mắt lại, hít thở sâu, ý thức suy nghĩ theo luồng nội lực của ta.”

Yến Tuyền làm theo lời hắn nói, nàng chỉ cảm thấy luồng nhiệt kia truyền vào từ sau lưng rồi dần truyền lên đỉnh đầu, từ đỉnh đầu lại truyền xuống dưới đến trước ngực, ngay sau đó là đến bụng, rồi đột nhiên khắp cơ thể nàng nóng lên.

Nhưng cảm giác ấm áp thoải mái này chỉ diễn ra trong chốc lát rồi ngay lập tức nàng lại cảm thấy hết sức lạnh lẽo.

Cảm giác vừa lạnh vừa nóng cứ dâng lên trong cơ thể, Yến Tuyền không khỏi ho khan vài tiếng, Tống Thanh Dương buông tay ra, nội lực biến mất khiến cho cảm giác ấm áp do luồng khí nóng mang lại cũng biến mất theo.

“Biểu ca, không được rồi, âm khí chỉ có thể xua tan bằng dương khí, vốn dĩ dương khí trong cơ thể ta đã rất ít ỏi, bây giờ đã bị âm khí lấn át, chỉ có thể mượn dương khí huynh truyền cho để xua tan mà thôi.”

“Muội nói có lý nhưng ta phải làm thế nào mới có thể truyền dương khí cho muội được?”

“Dùng chỗ này.” Yến Tuyền giơ tay ra nắm lấy thứ giữa háng hắn: “Huynh quên rồi à, dồi dào dương khí lắm đấy!”

Cũng không biết có phải do lúc này tay Yến Tuyền lạnh quá hay không mà dù cách một lớp vải quần nhưng ngay khi nàng vừa chạm vào thì thứ to lớn kia đã cứng lên ngay lập tức.

Nếu đã vậy thì việc này không nên kéo dài nữa, Tống Thanh Dương hôn lên môi Yến Tuyền, bàn tay của hắn cũng âm thầm luồn vào trong y phục của nàng, bắt được hai gò đồi nhỏ mềm mại lạnh lẽo kia.

Nhiệt độ cơ thể nàng đã hạ xuống rất thấp, hắn ôm nàng mà giống như đang ôm một tảng băng, như ôm một người chết, nếu không phải lồng ngực nàng vẫn đang phập phồng, nếu không phải nàng vẫn đang đáp lại sự vuốt ve của hắn thì quả thật hắn còn tưởng mình đang hoan hảo với một thi thể.

Chẳng qua trong ngày hè nắng to như thế này, ai cũng ngại nóng, so với việc ôm một người nóng hừng hực thì ôm một mỹ nhân cơ thể lạnh giá vẫn thoải mái hơn, chỉ có điều nhiệt độ cơ thể Yến Tuyền đang hạ xuống nên phản ứng của cơ thể nàng không còn nhạy bén với những khoái cảm hắn mang đến. Trước đây hắn chỉ cần gẩy nhẹ nụ hoa trước ngực nàng là nàng sẽ không kìm nén nổi mà rên rỉ vài câu, hôm nay cho dù hắn có mạnh tay hơn một chút thì nàng vẫn mãi không có phản ứng gì.

Cởi y phục của nàng ra thì sợ nàng thấy lạnh hơn, thế nên hắn chỉ có thể chui đầu vào trong lớp y phục của nàng, ngậm nụ hoa lạnh như băng kia vào miệng, hút mạnh nụ hoa trên bầu ngực thơm thơm mềm mềm, mịn màng giống như tuyết trắng kia, cuối cùng hắn cũng nghe thấy tiếng thở dốc động tình của nàng.

“Biểu ca…” Yến Tuyền ôm đầu hắn, nâng cao eo lên khiến bầu ngực cũng ưỡn về phía trước, đút bầu ngực sữa lạnh buốt của mình vào miệng hắn sâu hơn, nương nhờ vào nhiệt độ cơ thể của hắn để mình thấy ấm áp hơn.

“Ừm, ngoan.” Tống Thanh Dương ậm ừ trả lời tiếng rên rỉ của nàng, bàn tay hắn đã vội vàng sờ vào nơi bí ẩn giữa chân nàng, trêu đùa nhụy hoa nhạy cảm khô ráo. Hắn thực sự muốn đút thứ to lớn của mình vào, muốn nhanh chóng trao khí dương của mình cho nàng, giúp nàng bình thường trở lại.

    

  


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.