Huệ An thánh tăng tu hành ở chùa Thái An đã hơn 120 năm, là vị cao tăng nổi tiếng nhất Kinh thành, những người từng đến Kinh thành đều biết đến ông ta, còn có những người từ rất xa đến chùa Thái An để nghe ông ta thuyết pháp.
Yến Tuyền đã từng đến một lần, nhưng do quá đông nên nàng chỉ có thể nhìn Huệ An thánh tăng từ xa, nàng nhớ lúc đó Huệ An thánh tăng khoảng một trăm tuổi nhưng vẻ ngoài nhưng một người thiếu niên, nhưng mới qua vài năm, sao ông ta lại già đến thế? Chưa kể ông ta còn chết trong tay bọn người Tiêu Bách Linh nữa.
Một vị cao tăng lỗi lạc đã viên tịch, sao không có chút tin tức nào?
Yến Tuyền nhìn Tống Thanh Dương, trong ánh mắt của cả hai đều có sự do dự.
Người ta truyền tai nhau rằng, Huệ An thánh tăng là đứa trẻ được sinh ra trong quan tài, người nhà cho rằng ông ta là thứ xui xẻo nên vứt bỏ ở cổng chùa Thái An.
Thầy trụ trì từ bi nên nuôi ông ta trong chùa.
Từ nhỏ đã ở trong chùa nên có sự ảnh hưởng, Huệ An thánh tăng giác ngộ từ rất sớm, rất hiểu kinh Phật, chỉ tu hành trong vài chục năm lại mạnh hơn nhiều sư thúc trong chùa.
Sau khi thầy trụ trì viên tịch, truyền vị trí trụ trì lại cho ông ta để ông ta tiếp tục thuyết pháp cho thế nhân, tuyên truyền Phật pháp.
Từ từ thời gian tu hành của Huệ An thánh tăng càng dài thì chùa Thái An càng thêm nổi tiếng. Đặc biệt là lúc Huệ An thánh tăng đủ một trăm tuổi, tóc bạc lại trở nên đen, cải lão hoàn đồng biến thành bộ dáng thời niên thiếu, điều đó làm mọi người càng tin tưởng rằng Huệ An thánh tăng đã đạt đến cảnh giới, tu thành chánh quả, biến thành Phật sống.
“Biểu ca, cho ta thời gian một nén nhang, sau khi hết một nén nhanh rồi huynh hãy đến.” Yến Tuyền mở miệng trước, nàng muốn xem chuyện Huệ An thánh tăng này rốt cuộc là như thế nào.
“Không được, muốn đi thì đi chung, chúng ta không ngại gặp Huệ An thánh tăng, không chừng Huệ An thánh tăng còn sợ gặp chúng ta nữa.”
Tống Thanh Dương nắm chặt tay nàng, không cho nàng từ chối, hắn đi đến chỗ chưởng quầy của khách điếm, lúc đưa tay ra định đẩy ngã chưởng quầy thì chưởng quầy lại ngã ra sau, lúc này hai người mới biết, thật ra chưởng quầy đã chết, đó chỉ là thi thể của ông ta.
Cái gì thế? Sao thi thể lại có thể nói chuyện?
Không để bọn họ nghi ngờ, thi thể của chưởng quầy lại đứng lên, không chỉ ông ta, những thi thể khách cũng xiêu vẹo mà đứng lên, có cái thì đứt chân, có cái thì đứt đầu, còn có cái thì ruột gan lòi ra ngoài, máu me chảy đầy đất.
“Có vẻ lão hòa thượng này có không ít chiêu trò.” Tống Thanh Dương nhìn xung quanh, ôm eo Yến Tuyền và bay lên cao, cho rằng đám thi thể khiếm khuyết không thể theo kịp nhưng không ngờ chúng có thể đuổi đến trước mặt.
Hình như bọn họ được lệ quỷ phù trợ nên rất có sức, còn có thể bay lên cao. Tống Thanh Dương không cầm vũ khí theo, tay không tấc sắt còn phải ôm Yến Tuyền, ở trên không trung hơi tốn sức, không thể không hạ xuống đất, nhưng đám tử thi ở dưới đất cũng đã chờ sẵn, đến khi họ gần đến mặt đất thì chúng tiến đến bao quanh, trong lúc hỗn loạn, Yến Tuyền bị tuột khỏi tay hắn, bị đám tử thi kéo vào đám đông.
“Tuyền Nhi!”
Tống Thanh Dương la to, hình như bọn chúng chỉ muốn lấy Yến Tuyền, một khi đạt được mục đích thì tản ra, không hề hiếu chiến.
Bóng dáng Yến Tuyền biến mất trong bóng đêm, trong nháy mắt đám tử thi đều ngã xuống.
Tống Thanh Dương vội vàng đuổi theo, đuổi đến khách điếm thì khắp nơi đều là thi thể, đám người Tiêu Bách Linh đã chết hơn phân nửa, số còn lại thì không biết lão hòa thượng đã mang đi đâu.
Tống Thanh Dương nghiến răng ken két, đi ra hậu viện của khách điếm, lấy đôi rựa đặt trong đống củi, đi tìm từng phòng.
Đám quỷ hồn có thể mượn tử thi để tiếp cận hắn, vậy thì mỗi tử thi đều có khả năng là tai mắt của lão hòa thượng, ông ta để tử thi đi bắt Yến Tuyền thì tạm thời sẽ không làm nàng bị thương, ông ta nên đối xử với Yến Tuyền như cách đối xử với người khác mới đúng.
Chắc chắn họ còn ở trong trấn này!
Bên này Tống Thanh Dương còn đang tìm thì bên kia Yến Tuyền đã được đám tử thi mang đi gặp Huệ An thánh tăng, còn có đám người Tiêu Bách Linh ở cùng ông ta, năm người trần truồng.
“Ta đã bắt người tới đây, các ngươi lại thua rồi, trên người các ngươi còn thứ gì đáng giá để đưa ta nữa?” Huệ An thánh tăng hỏi.
Bọn họ nhìn nhau sau đó vội vàng dập đầu xin tha.
Đột nhiên, có một viên ngọc bội được ném lên bàn, Yến Tuyền nói: “Một viên ngọc có đủ không?”
“Yến tiểu thư muốn trả nợ cho họ sao?”
“Ừ, được không?”
“Được, ta chỉ sợ Yến tiểu thư đã giúp không đúng chỗ rồi.”
“À?” Yến Tuyền ngồi xuống: “Ta cũng không phải là người tốt, nếu bọn họ lấy oán trả ơn thì đích thân ta sẽ giết chết họ.”
Huệ An thánh tăng cười: “Yến tiểu thư đúng là mạnh miệng, một nữ tử yếu mềm như vậy thì làm sao giết họ được?”
“Nếu ngươi không tin thì chúng ta thử đi.”
“Được, vậy thử đi.” Huệ An thánh tăng nói rồi nói với bọn người Tiêu Bách Linh: “Năm người các ngươi, ai ‘thịt’ nàng ta trước thì ta tha cho người đó.”
“Ây da, Huệ An thánh tăng có trò nào khác không, chơi tới chơi lui chỉ có mấy trò liên quan đến vùng háng, cuối cùng Huệ An thánh tăng cảm thấy con người chỉ thấy chơi mấy chuyện dưới háng hay là bản thân Huệ An thánh tăng chỉ muốn chơi mấy chuyện này vậy?”
Chắc bị nàng nói trúng tim đen nên cả người Huệ An thánh tăng cứng đơ, lập tức trở nên tức giận.
Yến Tuyền cười nhẹ một cái, quả nhiên có thể nhận ra từ chuyện của gia đình kia, tỷ tỷ chém thứ đó của đệ đệ, phụ thân thì nghi ngờ cha mình loạn luân với thê tử mình, đều là những chuyện liên quan đến chuyện trai gái. Đến khi nàng đến đây thì cũng liên quan đến chuyện ở dưới háng, điều này chứng tỏ người cầm đầu chỉ quan tâm đến chuyện mây mưa ân ái.
Cao tăng này động dục, phạm giới cho nên toàn bộ tu vi cả đời đều bị đổ sông đổ biển sao?
Yến Tuyền nhìn Tiêu Bách Linh, hỏi: “Cuối cùng các ngươi đã làm gì để Huệ An thánh tăng động dục vậy? Cô nương xinh đẹp cỡ nào mà làm cao tăng phạm giới được vậy?”
“Là Lệ nương tử, hoa khôi của Thấu Cốt Hương.” Tiêu Bách Linh lập tức trả lời, lúc này hắn ta rất bất ngờ với sự bình tĩnh của Yến Tuyền, rõ ràng là một nữ tử nhìn rất gầy và yếu mềm nhưng lại không sợ quỷ, không sợ xác chết, chưa chắc có thể lợi dụng nàng để chạy thoát.
“Ngươi câm miệng!” Cái tên Lệ nương tử đã chọc đến Huệ An thánh tăng, khí đen cuồn cuộn, làm xâu chuỗi Phật kiềm chế khí đen đeo trên cổ ông ta bị vỡ vài viên.
“Thích thì nói thích, chuyện này có gì mà giấu diếm, trời đất sinh ra nam nữ, nam nữ thích nhau và sinh ra càng nhiều nam nữ khác, điều đó là thuận theo luật Trời.” Yến Tuyền vội trấn an nói.
“Nhưng ta là hòa thượng!”
“Hòa thượng cũng có thể hoàn tục, hoa khôi cũng có thể hoàn lương.”
“Ta chính là Huệ An thánh tăng, là Phật sống trong mắt người đời!”
“Người đời nói ngươi là Phật thì ngươi sẽ làm Phật sao? Ta chỉ nghe nói người chết sẽ thành quỷ, không hề nghe nói Phật chết sẽ thành quỷ, bây giờ ngươi là Phật hay quỷ?”
“Đó là do ta phạm giới.”
Yến Tuyền che miệng cười: “Thánh tăng ơi là thánh tăng, tiếc cho ngươi đã tu hành hơn trăm năm, ngươi tự ngẫm lại mấy câu nói của mình xem, ngươi chưa bao giờ buông bỏ thân phận hòa thượng của mình, chưa bao giờ buông bỏ cái danh Phật sống của mình. Lục căn* của ngươi chưa tịnh mà ngươi mong bản thân thành Phật?”
*Lục căn: Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức.
Huệ An thánh tăng ngơ ngác: “Ngươi nói bậy, việc ta tu đến cải lão hoàn đồng là thật, đây là chuyện không thể bàn cãi, sau khi phá giới, dung nhan của ta trở nên già nua, chỉ mấy ngày đã trở nên già như thế này.”
“A Di Đà Phật, vốn dĩ Phật không có tướng hình, tướng sinh từ tâm.”