Trấn nhỏ này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đường sá trải dài tứ phía, Yến Tuyền không biết nên đi đâu để tìm Huệ An và Tống Thanh Dương, đang trong lúc khó xử thì một con đom đóm không biết từ đâu bay đến như muốn dẫn đường cho nàng.
"Là lão trụ trì phải không?" Yến Tuyền hỏi.
Nàng không thể nào có thể vô duyên vô cớ nhìn thấy được cuộc đời của Huệ An thánh tăng, người có thể làm được mấy chuyện này cũng chỉ có lão trụ trì.
Đom đóm không đáp lại nàng mà chỉ bay về phía trước.
Yến Tuyền đi theo nó tới thẳng cổng trấn, cả người Tống Thanh Dương đầy máu, đang cầm liềm đứng ở cổng trấn, chặn đường đi của Huệ An, dưới chân hắn toàn xác chết nằm rải rác, có thể thấy vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Có lẽ do khí đen trên người Huệ An quá nồng đậm, hoặc cũng có thể do lúc này trên người Tống Thanh Dương đầy máu, huyết khí lấn áp đi khí dương sát trên người hắn nên lúc này cũng có thể nhìn thấy quỷ hồn của Huệ An, hắn đánh nhau không phân cao thấp với ông ta, thậm chí còn liều chết chặn ông ta ở cổng trấn, không cho chạy thoát.
“Biểu ca!” Yến Tuyền hét lớn.
Âm thanh vang lên, dù là người hay ma đều nhìn về phía Yến Tuyền, kinh ngạc vì nàng vẫn chưa chết.
Tống Thanh Dương là người vui sướng nhất, hắn đáp lại nàng và muốn đi qua đó.
Tuy nhiên Huệ An đã giành trước một bước, ông ta cuốn Yến Tuyền lên giữa không trung.
"Tống Thanh Dương, nếu muốn cứu biểu muội của ngươi thì bây giờ lập tức tự sát trước mặt ta. Nếu không, ngươi cứ đợi đến nhặt xác nàng đi, cho dù ta có hồn bay phách lạc cũng sẽ kéo nàng chết cùng!"
"Đê tiện!" Từ những lời họ nói với nhau, Yến Tuyền đã biết được sau khi nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì, khi nãy nàng rơi vào lu nước, một hồi lâu không ngoi lên, người và ma ở đây đều cho rằng nàng đã chết.
Đợi sau khi họ rời đi, "thi thể" của nàng đã được Tất công tử đang muốn cưới vợ đưa về, đặt vào trong quan tài, vì vậy Tống Thanh Dương đi tìm khắp trấn một vòng nhưng cũng không tìm thấy nàng, trong lúc sốt ruột thì đúng lúc gặp phải năm người Tiêu Bách Linh đang hấp hối vì bị Huệ An giết đến còn chút hơi tàn, từ trong miệng họ biết được rằng Yến Tuyền đã bị Huệ An giết, Tống Thanh Dương lập tức phát điên, liều mạng đuổi chém Huệ An.
Khí dương sát trong người Tống Thanh Dương vốn có tác dụng trấn áp quỷ, hắn lấy thân làm đao, rốt cuộc cũng áp chế được Huệ An đang tẩu hỏa nhập ma.
“Huệ An, sữa thôn phụ có ngọt không?” Yến Tuyền hỏi ông ta.
Trong nháy máy, Huệ An đột nhiên im bặt, sau đó vừa thẹn vừa giận hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Ta biết, cái gì ta cũng biết hết. Ta không chỉ biết ngươi bú sữa của thôn phụ, mà còn biết ngươi mộng xuân bú sữa, mơ thấy..."
“Im miệng!" Có lẽ sợ Yến Tuyền nói ra chuyện xấu của mình trước mặt mọi người nên Huệ An đã ngắt lời nàng.
"Nữ nhân đều là hồng phấn khô lâu, là tà ma ngoại tuý trời sinh! Các nàng đung đưa bộ ngực quyến rũ, toả ra dòng sữa ngọt ngào, ngay cả trẻ con cũng không buông tha!”
“Huệ An thánh tăng đã quên mất lời sư phụ ngươi nói rồi. Năm giới cấm của nhà Phật là sát sinh, trộm cắp, tà dâm, nói dối và uống rượu. Trong đó, sát sinh, trộm cắp, nói dối và uống rượu đều là ham muốn sau này, chỉ có tà dâm là dục vọng bẩm sinh không thể tránh của mỗi người. Rõ ràng là bản thân ngươi tự chạm vào dục vọng ham muốn bẩm sinh đó, vậy tại sao lại trách thôn phụ? Cho dù không có nàng thì cũng sẽ xuất hiện những người nữ tử khác."
“Nếu nàng ta không cưỡng ép đút sữa cho ta thì sao ta có thể sinh ra ma chướng?”
“Rốt cuộc là nàng ép ngươi trước hay là do ngươi động tâm trước?”
Huệ An đang định trả lời thì bị Yến Tuyền ngắt lời: "Suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, chuyện gì ta cũng biết hết, ngươi không lừa được ta đâu."
Huệ An im lặng một lúc, quả thật là ông ta nhìn đứa bé bú sữa nên sinh đã ra ý nghĩ muốn uống sữa trước, thôn phụ nhìn ra sự khao khát của ông ta, biết rằng ông ta chưa bao giờ được uống sữa mẹ nên mới thương hại ông ta, cho ông ta bú sữa.
“Vậy là đúng rồi, dục vọng của nam nhân đối với nữ nhân đều bắt nguồn từ mẫu thân, chui ra từ giữa hai chân của mẫu thân, bú bầu vú và uống sữa của mẫu thân. Khi đó ngươi còn bé, hoàn toàn không biết tình yêu là gì nhưng vẫn bị bầu vú của thôn phụ và đứa trẻ đang bú sữa hấp dẫn, bởi vì đây chính là dục vọng tà dâm bẩm sinh."
Dường như Tuệ An đã hiểu ra, Yến Tuyền lại nói tiếp: “Sư phụ của ngươi đã sớm đoán được ngươi sẽ gặp phải kiếp nạn này nên đã cảnh báo trước cho ngươi, thế nhưng ngươi vẫn không nhìn thấu được dục vọng tà dâm. Khi xảy ra mộng xuân, ngươi tự trách bản thân. Sư phụ thương hại ngươi, hao phí tuổi thọ của phần đời còn lại để giúp ngươi kìm dục vọng này xuống, niêm phong lại. Chỉ có như vậy thì ngươi mới có thể tu thành chính quả, nhưng ông ấy lại không biết rằng trị ngọn không bằng trị gốc. Dục vọng chỉ là bị đè nén lại chứ không mất đi, nó vẫn luôn tồn tại trong lòng ngươi, ngươi không khiêu khích nó thì không sao, nhưng một khi đã chạm vào thì nó sẽ trỗi dậy càng mãnh liệt hơn.”
Vốn dĩ lúc bình thường cũng không có ai chủ động tới trêu chọc thánh tăng và Phật sống, nhưng không ngờ rằng lại gặp phải đám người Tiêu Bách Linh gan to bằng trời, dám sắp xếp một kỹ nữ đến quyến rũ.
“Trong đầu ngươi không nhớ đến thôn phụ nhưng cơ thể lại vẫn nhớ, mọi giác quan trên cơ thể ngươi vẫn nhớ hương vị vừa thơm vừa ngọt kia, thế nên khi đối mặt với bộ ngực mềm mại của Lệ nương tử, ngươi biết rõ là không ổn nhưng vẫn há mồm ngậm lấy một cái, bắt đầu mút mà không cần ai dạy. Ngươi bị dục vọng dâng trào cuốn lấy, không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì, quên đi hết tất cả rồi cùng người ta ân ái."
Huệ An bị Yến Tuyền nói đến sững sờ, từng câu từng chữ mà nàng nói đều đâm vào tim ông ta, lột trần trụi ông ta ra, không cho ông ta tiếp tục kiếm cớ trốn tránh con người thật của mình.
“Tình dục bộc phát thì sẽ không thể thu hồi, cho dù sau khi chết có trở thành quỷ, ngươi vẫn không thể nhìn thấu được, không buông xuống được, việc gì cũng đều nghĩ đến chuyện trong đũng quần mình. Đây chính là hậu quả của việc cưỡng ép tiêu diệt dục vọng của con người. Ngay cả các thánh tăng và Phật sống cũng sẽ biến thành yêu ma quỷ quái. Huệ An thánh tăng, Huệ An Phật sống, ngươi hãy mở mắt ra và nhìn những người dưới chân mình xem, bọn họ không phải là thánh tăng hay Phật sống gì, họ chỉ là những người bình thường mà thôi. Tại sao họ không thể có tư dục? Tại sao lại phải bị ngươi giết?”
Huệ An theo lời nàng cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất đầy xác chết, máu chảy thành sông.
"A Di Đà Phật." Huệ An khẽ thở dài, niệm một tiếng, toàn bộ khí đen trên người ông ta đều biến mất, khí đen bao phủ quanh trấn cũng không còn nữa, Yến Tuyền rơi xuống từ giữa không trung, Tống Thanh Dương bay tới đỡ lấy, ôm chặt nàng vào trong lòng.
“Huynh không bị thương chứ?” Yến Tuyền lau máu trên mặt hắn, vô cùng lo lắng.
“Không có, đều là máu của mấy xác chết kia. Ngược lại là muội đó, cả người ướt rượt, đừng để bị cảm.”
Trong khi hai người đang kiểm tra nhau xem có bị thương hay không thì rất nhiều đom đóm từ trên trời bay đến, đáp xuống thi thể, thi thể tự động khôi phục trạng thái ban đầu.
Yến Tuyền kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Lão trụ trì, ngài đây là?”
Đom đóm không trả lời nhưng Huệ An lại hiểu: "Sư phụ đang dùng công đức tích góp mấy trăm năm của chùa Thái An để giúp bọn họ hồi sinh.”
"Còn có thể như vậy hả, vậy mấy người Xuân Ni Nhi có thể sống lại sao?"
Không đợi Huệ An trả lời, Xuân Ni Nhi đã nói trước: "Ta không muốn sống lại, với ta mà nói sống mới là hình phạt. Ta thà chết đi còn hơn bị phụ mẫu lừa bán đi lần nữa.”
Lời này vừa nói ra, Yến Tuyền lại nhớ tới gia đình Hoàng Tú Đào… Đúng vậy, đối với một vài người mà nói, chết mới là giải thoát.
Huệ An dẫn theo bốn hồn ma không muốn sống lại đến địa ngục để đầu thai, Yến Tuyền và Tống Thanh Dương lên xe ngựa rời đi, người dân trong trấn lần lượt tỉnh dậy, họ chỉ cho rằng đêm qua gặp phải ma nên tất cả mới ngủ ngoài đường, ngủ trong vũng máu, còn mơ một cơn ác mộng giống hệt như vậy nữa. Bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn tưởng rằng là minh hôn của Tất gia tối qua bị gián đoạn nên Tất công tử tức giận, chứ đâu có biết được rằng đêm qua bọn họ thật sự đã chết một lần.
Họ càng không biết rằng là đêm qua Tất công tử đã có cơ hội sống lại cùng mọi người, nhưng bởi vì cây trâm gỗ đào kia của Yến Tuyền cắm vào đầu y, làm y bỏ lỡ mất cơ hội sống lại lần này.
Như thể là ý trời, mọi chuyện lại quay lại lúc ban đầu, trong trấn chỉ có một mình Tất công tử chết.