Tiếng vó ngựa lộc cộc, xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, Yến Tuyền kéo ống tay áo ướt đẫm của mình lau máu trên mặt và trên người cho Tống Thanh Dương. Đột nhiên phía sau truyền đến rất nhiều tiếng vó ngựa dồn dập, hai người quay đầu lại nhìn, thì ra là đám người Tiêu Bách Linh, bọn họ đang rời đi như thể chạy thoát thân.
"Thế mà lại hời cho bọn họ, bọn họ đáng chết." Yến Tuyền hừ lạnh nói.
"Chuyện này không dễ thế đâu." Tống Thanh Dương nháy mắt với nàng: "Muội quên rồi à, chúng tăng của chùa Thái An vẫn đang điều tra nguyên nhân cái chết của Huệ An thánh tăng đó. Nếu mọi người biết rằng Huệ An thánh tăng bị bọn họ hại chết thì mấy người muốn trường sinh bất lão giống Huệ An thánh tăng, mấy hoàng thân quốc thích muốn cải lão hoàn đồng và các quan lại quyền quý có bỏ qua cho bọn họ hay không? Quốc cữu gia có thể đắc tội nhiều người như vậy vì đệ đệ của một sủng thiếp sao?"
"Có lý, vẫn là huynh chu đáo, bây giờ chúng ta đến chùa Thái An báo tin đi." Yến Tuyền vỗ đùi, kêu hắn quay đầu xe.
"Không cần phiền phức như vậy, chúng ta trực tiếp trói bọn họ lên chùa Thái An là được."
Tống Thanh Dương nói xong bèn dừng xe ngựa, lao ra ngoài như mũi tên rời cung, hai ba nhát đã điểm toàn bộ huyệt đạo của bọn họ, dùng xiêm y của họ làm dây thừng, buộc vào giữa xe ngựa, kéo thẳng lên chùa Thái An.
Hôm qua bọn họ bị quỷ hồn của Huệ An thánh tăng giết một lần, lúc này vẫn còn đang sợ hãi, sau khi bị Tống Thanh Dương trói lên chùa Thái An, quỳ trước mặt chúng tăng, căn bản không dám giấu giếm nữa.
Chúng tăng chùa Thái An nghe xong đều than thở A Di Đà Phật, chuông báo tang vang lên, chưa đầy một ngày, tin tức về cái chết của Huệ An thánh tăng đã lan truyền khắp nơi. Đám người Tiêu Bách Linh không biết tại sao lại bị các tín đồ đồn là quỷ tử quỷ tôn, cố ý phá hoại Huệ An thánh tăng tu hành. Người tức giận nhất chính là Cảnh vương, trước đây khi có Huệ An thánh tăng ở trước mặt, ông ta luôn cảm thấy mình cũng có thể trường sinh bất lão, cải lão hoàn đồng giống như Huệ An thánh tăng, bây giờ Huệ An thánh tăng vừa qua đời, hy vọng của ông ta lập tức cũng vơi bớt hơn phân nửa, như thế này bảo ông ta sao có thể không tức giận?
Đám người Tiêu Bách Linh thì thảm rồi, nhưng Lệ nương tử kia lại vì chuyện này mà giá thân tăng vọt, mọi người đều muốn xem xem nữ nhân đã quyến rũ được thánh tăng Phật sống này đẹp đến mức nào, có mị lực gì, đồng thời cũng muốn hỏi nàng ta thánh tăng Phật sống khi ở trên giường có gì khác với những nam nhân khác.
Mọi người bàn tán theo nhiều cách khác nhau, người biết rõ nội tình nhất là Yến Tuyền và Tống Thanh Dương thì đã trốn về nhà, ai về phòng người đó, đắp chăn để ngủ bù một giấc thật ngon.
Ngủ đến chạng vạng, Yến Tuyền mở mắt ra, nhìn thấy Hoàng Tú Đào và Trương Thư Nhan đang ở trước giường nàng, bọn họ đều đã nghe nói chuyện tối qua.
"Kỳ lạ, đêm qua thi thể của ngươi cũng ở trong trấn, đáng ra cũng có thể sống lại mới đúng chứ." Yến Tuyền hỏi Hoàng Tú Đào.
Hoàng Tú Đào lắc đầu: "Ta không muốn sống nữa, thế gian này đối với ta chính là địa ngục, thà chết còn tốt hơn. Nếu không phải nhớ tới chuyện ngươi nhờ ta nghe ngóng thì đêm qua ta đã đi cùng những hồn ma khác rồi."
"Nghe ngóng được gì rồi?"
"Kẻ đã đánh cắp hồn phách của biểu ca ngươi chắc là hai con yêu quái tu luyện ở suối Bách Lý, Ngũ Diệp Cung và Ngọc Cảnh Tử, là một cây hoè tinh và một con xà tinh. Nghe nói bọn chúng đã cùng nhau tu hành hàng nghìn hàng vạn năm rồi, đạo hạnh sâu không lường được."
Yêu quái lợi hại như vậy sao lại đến tìm Tống Thanh Dương câu hồn?
Hơn nữa còn không hỏi một cách thông thường, không giống người hay là giống rồng hỏi, mà là dùng dáng vẻ của Yến Tuyền, hỏi Tống Thanh Dương nàng là người nhà ai.
Yến Tuyền độc thân một mình, quanh năm sống ở Tống gia, lại có quan hệ không bình thường với Tống Thanh Dương, nếu hỏi như vậy thì chắc chắn Tống Thanh Dương sẽ không trả lời nàng là người Yến gia, cũng không thể nói nàng là người Tống gia, thế nên chỉ có thể nói nàng là người của hắn, đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Yến Tuyền không hiểu nổi, Hoàng Tú Đào và Trương Thư Nhan cũng không biết, sau khi Hoàng Tú Đào nói xong bèn cáo từ rời đi, Trương Thư Nhan tiếp lời nàng ấy, nói: “Hình như đặc thù trên người Tống Thanh Dương có liên quan đến sinh từ* của hắn."
*Sinh từ: Đền thờ một người, lúc người đó còn sống.
Sinh từ là để cung phụng người sống, nhưng sinh từ của Tống Thanh Dương lại nhét đầy những bài vị của người chết, tử lấn áp sinh, vì vậy nên hắn bị sát khí quấn thân, khí âm sát này vốn dĩ sẽ gây hại cho Tống Thanh Dương, nhưng khí dương sát của hắn đã áp chế lại luồng khí âm mạnh mẽ này, từ đó hình thành nên khí dương sát khắc chế ma quỷ hiện giờ.
“Có thể khắc yêu ma quỷ quái, vậy tại sao còn có thể khắc chế đạo thuật?"
"Chắc là do khí dương sát hộ thân, cũng không biết tại sao trong cơ thể hắn có nhiều khí dương như vậy, thật đúng là xứng với tên Thanh Dương của hắn."
Yến Tuyền gật đầu, sát khí cuối cùng của Huệ An thánh tăng đã thổi bay toàn bộ Phật châu, tuy uy lực mạnh như vậy nhưng vẫn bị Tống Thanh Dương chặn lại, đủ để có thể thấy khí dương sát trong cơ thể hắn lợi hại đến mức nào.
"Vẫn còn rất nhiều bí ẩn trên người hắn chưa thể giải đáp."
Sau khi nói về chuyện của Tống Thanh Dương xong, Trương Thư Nhan lại nói: "Đừng nhắc đến hắn nữa, nói về ngươi trước đi."
"Ta làm sao?"
"Ngươi đã độ Huệ An thánh tăng đi, bây giờ nổi danh khắp quỷ giới. Tất cả cô hồn dã quỷ trong phạm vi trăm dặm đều đến tìm ngươi giúp đỡ, bây giờ đang chờ ở ngoài cửa đó."
Cái gì? Yến Tuyền đứng dậy khỏi giường, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, tất cả những nơi không có ánh nắng mặt trời đều đầy rẫy ma quỷ cả tầng trong và tầng ngoài, khi thấy nàng mở cửa sổ ra nhìn, bọn họ lần lượt hành lễ với nàng.
"Chư vị miễn lễ.” Yến Tuyền nói với bọn họ, lời nói đột ngột khiến các nha hoàn trong viện rất lấy làm lạ, những nha hoàn ở gần đó còn tưởng rằng nàng đang nói chuyện với họ, cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng bước tới hỏi: "Biểu tiểu thư, người có gì cần phân phó sao?"
"Ngươi đi tìm một cái ống gieo quẻ lớn tới đây."
Một cái ống gieo quẻ lớn thông thường có một trăm quẻ, cứ để cho bọn họ tự mình lắc, nàng sẽ giúp họ lần lượt theo số thứ tự trên quẻ, ai không được đến phiên thì sẽ đợi một trăm quẻ tiếp theo, như vậy sẽ không đắc tội ai.
Yến Tuyền tự cho rằng chủ ý này rất hay, nhưng không ngờ rằng đám quỷ vừa nghe nói chỉ có một trăm xuất là bắt đầu chộp lấy, tranh nhau xông lên phía trước, sợ không đến lượt mình.
Thấy bọn họ sắp đánh nhau, Yến Tuyền vội vàng kêu dừng, cuối cùng nàng đành phải nói: "Mọi việc đều phải coi trọng cơ duyên, nếu không có cơ duyên thì ta cũng không độ được cho các ngươi. Các ngươi đừng tranh giành nhau nữa, để ta xem duyên chọn một cái đi.”
Dường như cũng không còn chiêu nào tốt hơn nên mọi người chỉ có thể làm theo cách của nàng, để nàng chọn ngẫu nhiên một người trong đám quỷ.
Một quỷ nam bay vào, hành lễ với Yến Tuyền, nói: "Ta tên là Phùng Văn Thành, nhà ở thôn Thái Hàng."
Yến Tuyền đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, trông bộ dạng thì thư sinh, nhưng trên người lại đầy vết lở loét, vết loét này khác hẳn với vét loét của Trần Qua Tử và vết loét do ăn oán quả, vết loét của hắn ta không lớn nhưng rất dày, tụ lại dày đặc lại với nhau như những măng tre nhỏ.
"Sao ngươi lại chết?" Yến Tuyền hỏi.
"Là... Là bệnh hoa liễu." Phùng Văn Thành thở dài một hơi.
Yến Tuyền hơi nhướng mày, hỏi: “Ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?”
"Ta muốn báo thù."
"Báo thù? Không phải do bản thân ngươi ăn chơi trác táng bên ngoài sao?"
“Đương nhiên không phải."
Phùng Văn Thành vội vàng phản bác, sau đó giải thích nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm. Ngay từ đầu là ta háo sắc nên đã thuê thê tử của Vưu Hán Bình, bị nàng lây bệnh..."
“Ngươi thuê thê tử của Vưu Hán Bình?” Yến Tuyền cảm thấy bản thân có chút không hiểu nên đã ngắt lời hắn ta: “Thê tử cũng có thể thuê được sao?”
“Thuê được, thuê thì không cần tốn nhiều tiền để cưới thê tử, thuê một năm rưỡi, khi nào nàng sinh hài tử thì trả về.”
Đây là lần đầu tiên Yến Tuyền nghe nói đến loại chuyện này, việc này có khác gì bảo thê tử đi bán dâm? Bọn họ coi thê tử là cái gì? Có gì khác với mấy heo chó bò dê kia chứ?