Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 132: Chương 132




Gánh hát phải xướng liên tục bắt đầu từ giờ Tuất cho đến rạng sáng gà gáy, lúc bắt đầu vẫn còn sớm, người trong trấn không kiêng dè gì, vây quanh ở dưới đài kịch xem. Yến Tuyền đứng ở lầu trên của khách điếm, có thể thấy được cảnh tượng náo nhiệt xa xa bên đó, nàng lấy gương Thiên Lý ra nhìn, tất cả khung cảnh giống như ở ngay trước mắt, ngay cả mồ hôi trên trán bọn họ cũng có thể nhìn thấy.

“Thứ này đúng là không tồi.” Yến Tuyền thích thú xem từng cái một. Đột nhiên, một gương mặt trắng bệch vặn vẹo đập vào tầm mắt, doạ nàng kêu lên một tiếng, vội vàng gọi Trương Thư Nhan tới xem: “Đó là quỷ phải không?”

“Giờ mới thấy hả, ngươi nhìn chỗ đó, chỗ đó, còn cả chỗ đó nữa.” Trương Thư Nhan chỉ liên tục vào vài nơi, Yến Tuyền nhìn kỹ thì quả thật, bọn chúng chen chúc trong đám người, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.

Phát hiện ra chuyện này, Yến Tuyền lập tức cầm gương Thiên Lý tìm ma quỷ ở trong đám người. Có một vài ma quỷ đang xem xướng kịch, một vài ma quỷ thì nghe lén người ta nói thầm, còn có lão sắc quỷ kia đang xem người ta cho con bú sữa, nhìn dáng vẻ cau mày nháy mắt kia của gã như hận không thể bú thật mạnh thay cho đứa trẻ.

Đột nhiên, Yến Tuyền đảo qua một con hẻm tối tăm, thấy đàn quỷ chen nhau vô cùng náo nhiệt ở phía bên trong, nàng không khỏi dừng lại, nhìn kỹ về hướng đó. Trong bóng đêm, nàng loáng thoáng nhìn thấy có hai cái bóng trắng không mặc y phục đang ôm nhau, bộ ngực của nữ nhân run rẩy, còn nam nhân nhún nhún eo, rõ ràng là đang làm chuyện cấm.

Yến Tuyền mỉm cười xảo quyệt, nếu đôi nam nữ trộm hoan kia biết bản thân bị nhiều quỷ vây xem như vậy, chắc chắn sẽ hổ thẹn lắm nhỉ?

Nàng tiếp tục nhìn sang nơi khác, ở trên lầu hai của trà lâu phía xa xa, Yến Tuyền nhìn đến một nam nhân đang lôi kéo một nữ nhân nói gì đó. Nữ nhân có vẻ cũng không muốn bị hắn ta lôi kéo, vào lúc đang muốn cao giọng gọi người thì nam nhân buông tay nàng ta ra. Sau đó, không biết họ lại nói gì, nam nhân lấy ra một chiếc gương đồng từ hầu bao treo trên vai, đặt trên bàn cho nữ nhân xem.

Nữ nhân nửa tin nửa ngờ nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn, nhìn thật kỹ không chớp mắt, như thể đang nhìn một bảo bối nào đó.

Yến Tuyền thay đổi góc độ, muốn nhìn xem bên trong gương là cái gì, đột nhiên, một bàn tay trắng bệch vươn ra từ trong gương tóm lấy nữ nhân vào trong, sau đó lại có một người giống hệt nàng ta từ trong gương chui ra.

Yến Tuyền xem đến ngây người, vội vàng kêu Trương Thư Nhan cùng tới xem.

Trương Thư Nhan lần đầu tiên thấy loại chuyện này nên cũng giật mình.

Nữ nhân đó rất xinh đẹp, dáng người đầy đặn cân đối, vạt áo màu lam, váy màu xanh, bên hông đeo tạp dề màu vàng, vừa nhìn đã biết là bà chủ của trà lâu. Nhưng lúc này ông chủ thì đang ở lầu một, đứng phía sau quầy hàng gẩy bàn tính tính tiền, hoàn toàn không biết thê tử của mình ở trên lầu đã bị người ta đã đánh tráo.

Thê tử giả từ trên lầu đi xuống, hoàn toàn không bị phát hiện có điểm gì bất đồng. Nam nhân trên lầu thu dọn đồ xong, tính tiền rồi rời đi, không một ai nghĩ tới bà chủ thật lúc này đã bị nhét vào chiếc gương đồng trong hầu bao của hắn ta.

Nam nhân đi thẳng tới khách điếm, chưởng quầy của khách điếm còn chào hỏi hắn ta, nói: “Khách quan xem xong kịch rồi hả?”

“Ừm, xem xong rồi.” Nam nhân đi lên lầu, Yến Tuyền và Trương Thư Nhan lén ghé vào mặt sau cửa sổ, nhìn nhất cử nhất động của hắn ta, mãi cho đến khi nhìn thấy hắn ta vào gian phòng bên cạnh mới thôi.

May là khách điểm trong trấn nhỏ, khách ngoại lai đến ở không nhiều, thế nên bọn họ có thể tiếp tục nghe lén.

Yến Tuyền tiếp tục ghé vào trên vách tường nghe, Trương Thư Nhan ỷ vào bản thân là quỷ, thò nửa cái đầu qua cách vách. Họ chỉ thấy nam nhân niệm chú ngữ gì đó nghe không rõ, sau đó nữ nhân được thả ra ngoài, nữ nhân rất hoảng sợ, cuống quít hỏi: “Đây là đâu? Sao ta lại đến đây? Ngươi đã làm gì ta?”

“Bà chủ đừng gấp, đây là bên trong khách điếm.”

Nữ nhân vừa nghe thấy thế thì lập tức muốn rời đi, nam tử ngăn nàng ta lại, kéo đến bên cửa sổ: “Bây giờ e là bà chủ không về được rồi.”

Nam nhân chỉ vào quán trà lâu đối diện cho nàng ta xem, lúc này nàng ta mới phát hiện bên đó có một người giống nàng ta y như đúc, nàng ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: “Đó là ai? Sao lại giống ta như vậy? Rốt cuộc ngươi là người nào? Sao lại muốn hại ta?”

“Nương tử chớ hoảng sợ, ta không có ác ý.” Nam nhân kéo nàng ta ngồi xuống, giải thích nói: “Ta là nhân sĩ của huyện Hồng Kiều, người ta hay gọi là Kính Trung Khách. Hôm nay đi ngang qua đất Quý Bảo, cùng nương tử nhất kiến như cố*, mong rằng nương tử có thể cùng ta làm thần tiên quyến lữ mấy ngày, đợi qua mấy hôm nữa ta sẽ trả nương tử về một cách thần không biết quỷ không hay, tuyệt không sẽ không làm ảnh hưởng đến thanh danh của nương tử.”

*Nhất kiến như cố: Vừa gặp mà ngỡ quen từ lâu.

“Chuyện này sao có thể.” Nữ tử không chịu.

“Nương tử cảm thấy mình có quyền lựa chọn sao? Nếu nàng không ngoan ngoãn, nữ nhân kia sẽ vĩnh viễn thay thế thân phận của nàng, ngủ với trượng phu của nàng, đánh hài tử của nàng, hưởng thụ mọi thứ nàng có.”

Kính Trung Khách vừa nói, vừa duỗi tay kéo đai lưng nàng ta ra, nữ tử hơi phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn buông tay, để hắn ta lột sạch, cắm sâu vào từ phía sau.

Chiếc bàn bị hai người rung đến nỗi không ngừng phát ra âm thanh, ấm trà và chén trà trên bàn cũng bị lay động đến mức kêu leng keng leng keng. Giữa những âm thanh này, Yến Tuyền và Trương Thư Nhan ở cách vách liếc nhìn nhau, ai cũng thấy được sự hoảng sợ trong mắt đối phương.

Bọn họ không có cách nào giải cứu nữ nhân kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta bị uy hiếp, bị cường bạo.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.