Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 134: Chương 134





Lúc này pháp hội vẫn chưa bắt đầu, yêu ma tới đây không nhiều lắm, Trương Thư Nhan là người nổi bật nhất ở trong số đó.

Đoàn người của Yến Tuyền rất đông nên nàng đã để các thị vệ ở lại bên cạnh xe ngựa, chỉ dẫn theo một thị vệ và Hoa Dung đi qua cùng.

Bọn họ vừa xuống thuyền đã có người qua mời: “Yến tiểu thư, Hồng Liên cư sĩ chờ người đã lâu, mời đi bên này.”

Yến Tuyền khẽ gật đầu, sau đó tiến vào đình các được xây tựa vào núi, sảnh lớn bên trong đã chật kín, Kính Trung Khách kia cũng ở đó, nhìn vị trí chỗ ngồi thì có vẻ Cảnh Vương khá xem trọng hắn ta.

Yến Tuyền vẫn bình tĩnh, hành lễ với Cảnh Vương: “Yến Tuyền bái kiến Hồng Liên cư sĩ.”

“Yến tiểu thư miễn lễ.”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nàng, tâm tư khác nhau, đột nhiên có người hỏi: “Vẫn chưa biết đạo hào của Yến tiểu thư là gì?”

“Tiểu nữ tử không có đạo hào.”

“Ồ? Đó là môn nào phái nào thế?”

“Không môn không phái.”

Tiếng nghị luận vang lên, mọi người bắt đầu xôn xao, dường như có hơi bất ngờ.

Không bao lâu, lại có người hỏi: “Biểu ca của ngươi đâu? Sao không đi cùng ngươi.”

“Biểu ca có việc, sẽ đến sau.”

Nàng vừa nói xong lời này, Kính Trung Khách cười hì hì thành tiếng: “Thì ra là thế.”

“Ngươi cười cái gì?” Có người hỏi hắn ta.

“Mọi người đều nói Yến tiểu thư vô cùng lợi hại nhưng lại không biết vốn dĩ biểu ca ngươi mới là lợi hại. Không có biểu ca bên cạnh thì ngay cả khi nghe thấy cách vách có người cầu cứu cũng không dám nói một lời.”

Yến Tuyền chợt hiểu ra vì sao Kính Trung Khách lại ở cách vách nàng một cách trùng hợp như vậy. Chuyện đêm qua, hắn ta đang thăm dò nàng, cũng là muốn thử xem thực lực của nàng, chẳng qua là bởi vì nàng dùng gương Thiên Lý thấy được quá trình động thủ của hắn ta, sợ gương của hắn ta, cho nên lựa chọn bo bo giữ mình.

Yến Tuyền nhìn về phía bà chủ mang mũ che mặt ở phía sau hắn ta, cũng chỉ vì muốn thăm dò mà hắn ta cường bạo nữ nhân vô tội.

Yến Tuyền đang muốn hỏi thì lại nghe hắn ta nói: “Nữ nhân thì nên thành thật ở trong nhà tướng phu giáo tử* đi, chuyện sát quỷ độ hồn này vẫn nên để cho nam nhân làm thì hơn.”

*Tướng phu giáo tử: giúp đỡ chồng và nuôi con.

Nghe hắn ta nói xong, Yến Tuyền cũng không ngạc nhiên, ở trong lòng hắn ta vốn không hề để nữ nhân vào mắt. Về bản chất, hắn ta cũng giống như Lưu Thừa, cảm thấy nữ nhân chỉ có thể làm đồ trang trí của nam nhân. Hắn ta ỷ vào mình là nam nhân, ỷ vào mình là nam nhân có năng lực nên có thể chơi đùa bừa bãi với nữ nhân vô tội.

“Ngươi là nam nhân, vậy ta hỏi ngươi, từ khi ngươi tự tu đạo cho tới nay đã giết được bao nhiêu quỷ, độ bao nhiêu hồn rồi? Nếu ngươi đã lợi hại như vậy, An Nhiêu kia đã tồn thế trăm năm, sao không thấy ngươi tới độ? Lúc Huệ An thánh tăng tàn sát bá tánh, sao không thấy ngươi tới giết?”

Yến Tuyền làm hắn ta á khẩu không nói được gì, bị mọi người nhìn, Kính Trung Khách bị mất mặt, nói: “Yến tiểu thư lợi hại, vậy ta đây xin chỉ giáo.”

Kính Trung Khách nói xong thì đột nhiên tấn công về phía Yến Tuyền, thị vệ phía sau vội vàng che chắn, bảo vệ Yến Tuyền phía sau người, nhưng chưa được một nửa chiêu thức, không biết thị vệ đã trúng chú gì của hắn ta, giống như quỷ đập tường* không phân biệt rõ đông tây nam bắc.

*Quỷ đập tường: là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

Kính Trung Khách lướt qua thị vệ, lần nữa đánh về phía Yến Tuyền, Trương Thư Nhan giúp nàng chặn lại, Yến Tuyền lập tức rút sáo quỷ từ trong tay áo ra thổi.

Tiếng sáo vang lên, trong nháy mắt cả thiên địa như yên tĩnh lại, tiếng sáo mang theo sự thê lương và bi thương vô tận của thế gian lao về phía mọi người, đánh thẳng vào từng trái tim đang đập. Đột nhiên, có người òa khóc, ngay sau đó, một người, hai người, ba người…

“Là sáo quỷ!” Có người đã nhận ra: “Đoạn trường địch tử tống mệnh tiêu*. Sáo quỷ thổi vang giữa tháng bảy, một khúc vang vọng, vạn linh cùng khóc, tiếng than khắp chốn, oán khí ngập trời, mau, mau dừng lại!”

*Đoạn trường địch tử tống mệnh tiêu: Vì tiếng sao và tiêu quá thê lương và ảm đạm nên được người ta coi là sự đau đớn và chết chóc.

Yến Tuyền không ngờ rằng sáo quỷ còn có chuyện cấm kỵ này. Vừa nghe thấy, nàng nhanh chóng dừng lại. Tuy nhiên, Kính Trung Khách kia vẫn không buông tha nàng, lấy kính pháp của hắn ta ra. Yến Tuyền nhìn vào mặt kính, chỉ thấy bên trong phản chiếu một người mặc y phục giống hệt nàng, tay cầm sáo quỷ, nhưng không có mặt người. Không đợi nàng kịp phản ứng lại, người kia đột nhiên vươn một bàn tay ra, tóm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong gương.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.