Yến Tuyền không biết rốt cuộc “cướp đoạt thai nhi” là thế nào nhưng thấy Diệp di nương không có phản ứng gì, nàng cũng không lên tiếng, chờ xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Thái phu nhân không răn dạy Diệp di nương, chỉ nhìn chằm chằm nàng ta một hồi lâu, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tống Thanh Vân, giơ tay cho y một cái tát vang dội.
“Dương gia và nhà chúng ta giao hảo với nhau nhiều đời, người ta tin tưởng chúng ta cỡ nào, để mắt đến con cỡ nào nên mới gả đích trưởng nữ nhà mình cho con, thế mà con cũng dám sủng thiếp diệt thê!”
Tống Thanh Vân vốn dĩ rất tức giận, song khi nghe toàn bộ chân tướng, biết mình là người gây ra tất cả mọi người, y lập tức im lặng. Bây giờ bị mẫu thân tát một cái, y cũng không dám nói gì, chỉ thành thật nghe mẫu thân răn dạy.
Không biết có phải là vì linh cảm được mẫu thân đã rời đi hay không mà Trăn tỷ nhi đang ngủ say bỗng tỉnh dậy, quấy khóc đòi gặp mẫu thân, hơn nữa còn tránh thoát bàn tay của bà vú, chạy đến nơi này.
Trăn tỷ nhi thích cười, hiếm khi mới thấy cô bé khóc lóc ầm ĩ như lúc này, khóc đến nỗi khàn cả giọng, đôi mắt sưng vù, nức nở gọi mẫu thân.
Lúc trước nghe Tam biểu tẩu khóc lóc kể lể, tuy rằng Yến Tuyền cũng xúc động nhưng vẫn nhịn được, bây giờ nghe Trăn tỷ nhi khóc đến nỗi cào xé ruột gan, nàng kìm lòng không đậu đỏ vành mắt. Thái phu nhân cũng vậy, nhanh chóng bế tôn nữ lên, vừa vỗ về lưng cô bé vừa thở dài nhìn Tống Thanh Vân: “Nhìn xem con đã tạo nghiệp gì kìa.”
Thái phu nhân mang Trăn tỷ nhi rời đi, những người khác cũng đều giải tán, Yến Tuyền đi ở sau cùng. Nàng nghĩ đến quỷ anh chui vào bụng Diệp di nương, đang tiếp tục quan sát động tĩnh của Diệp di nương. Nhưng chờ đến khi Diệp di nương rời đi vẫn không thấy có điều gì bất ổn, Yến Tuyền đành phải trở về.
Lúc nàng ra ngoài, Tống Thanh Dương vừa lúc vào phòng, xem ra đã đưa Tam biểu tẩu rời đi.
“Mọi người đều rời đi hết rồi.” Yến Tuyền kể lại cho hắn nghe chuyện vừa rồi, Tống Thanh Dương không vào phòng nữa mà cùng Yến Tuyền ra ngoài.
Trên đường đi, Tống Thanh Dương hỏi: “Chuyện hôm nay, Tuyền Nhi muội muội thấy thế nào?”
“Ừm… Gả chồng phải cẩn thận. Tam biểu ca làm vậy chẳng những hại người khác mà còn hại bản thân mình, đáng thương nhất là Trăn tỷ nhi, còn nhỏ xíu mà đã phải rời xa mẫu thân.”
“Thế còn Đổng Đại Đồng thì sao?”
“Hắn ta còn dơ bẩn hơn Tam biểu ca. Chí ít Tam biểu ca còn đối xử tốt với Diệp di nương, hắn ta vừa phụ lòng thê thiếp ở nhà, vừa lừa gạt Tam biểu tẩu.”
“Có những lúc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Tuyền Nhi muội muội phải giữ vững sự tỉnh táo này, đừng bao giờ tin vào những lời đường mật mà nhẹ dạ tin tưởng kẻ xấu.”
“Đại biểu ca có ý gì?”
Tống Thanh Dương nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa: “Không có ý gì, ta chỉ cảm thấy Tuyền Nhi muội muội đương tuổi như hoa, cũng là lúc dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt nhất, cẩn thận một chút tóm lại là chuyện tốt.”
Nhớ lại đêm qua kẹp chút tinh dịch trên đầu nàng, Tống Thanh Dương lại không nhịn được nhíu mày. Đã làm đến bước này rồi mà nam nhân kia vẫn không bằng lòng đến cửa xin cưới, có lẽ là một kẻ vô liêm sỉ nào đó lừa gạt tiểu cô nương bằng những lời đường mật. Chỉ mong rằng chuyện của Dương Kế Nguyệt sẽ khiến nàng tỉnh ngộ.
Yến Tuyền cười khẽ một tiếng, chỉ vào mình nói: “Đại biểu ca lo lắng nhiều quá, cây phải tốt thì mới có tuổi hoa, ta là ma ốm, ma ốm không có mùa xuân, sẽ không bị người khác nhớ thương.”
“Tuyền Nhi muội muội xinh đẹp mà không tự biết, nhụy hoa mềm mại nở rộ trên đầu cành, chính là thời điểm bị người ta nhớ thương. Trên đời này có kẻ thương hoa, tất nhiên cũng sẽ có kẻ thẳng tay hái hoa, muội muội phải phân biệt cẩn thận. Tục ngữ nói rất đúng, biết người biết mặt không biết lòng, vẽ hổ vẽ da khó vẽ cốt, lòng người cách bụng, lỡ như muội gặp phải hạng người y quan cầm thú thì hãy mau nói cho ta biết, ta sẽ xử lý hắn ta giúp muối, bảo đảm thần không biết quỷ không hay, không để lại một chút dấu vết.”
Tống Thanh Dương nói chuyện quanh co lòng vòng, không dám nói quá rõ ràng. Có một số chuyện, hắn không dám nói quá rõ ràng, một số chuyện phải để chính nàng tỉnh ngộ, lỡ như hắn ngang ngược nhúng tay vào, trái lại sẽ khiến nàng chán ghét mà sinh lòng nổi loạn, đến lúc đó sẽ căm hận hắn.
Yến Tuyền nghe mà không hiểu ra sao, câu nói của đại biểu ca mới nghe như là muốn tốt cho nàng nhưng sao nàng cứ thấy là lạ thế nhỉ? Cứ như thể nàng đã gặp phải một kẻ y quan cầm thú nào đó, còn nói gì mà “xử lý thần không biết quỷ không hay, không để lại một chút dấu vết”, ai không biết còn tưởng hắn định giết người diệt khẩu ấy chứ.