Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 17: Chương 17




Tuy rằng thắc mắc nhưng nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa, đại biểu ca nói vậy cũng là vì muốn tốt cho mình, mình vẫn nên đồng ý thì tốt hơn, Yến Tuyền lập tức hỏi ngay: “Đại biểu ca, có phải dù ta gặp khó khăn gì cũng có thể nhờ huynh giúp đỡ không?”

Đôi mắt Tống Thanh Dương sáng lên, còn tưởng nàng đã suy nghĩ rõ ràng, vội gật đầu lia lịa: “Tuyền Nhi muội muội gặp chuyện khó khăn gì thì cứ việc nói thẳng.”

Yến Tuyền xua tay: “Hiện tại ta không có, sau này nói không chừng sẽ có, chỉ sợ đến lúc đó sẽ phải làm phiền biểu ca.”

Trải qua chuyện Lộ Nhi, Yến Tuyền cho rằng nếu như hoàn toàn dựa vào quỷ để xua đuổi quỷ thì vẫn không thỏa đáng cho lắm, phải lợi dụng mấy phương pháp phòng thân mới được, sau này nhất định sẽ cần dùng sát khí trên người đại biểu ca, trước tiên nhận được một lời hứa hẹn của hắn, sau này mình đi tìm hắn thì sẽ không đến nỗi quá đột ngột.

Mừng hụt một lần, Tống Thanh Dương lặng lẽ che giấu nỗi kích động dưới đáy mắt, gật đầu nói: “Bất kể chuyện gì, bất kể lúc nào, chỉ cần biểu muội mở lời với ta, ta nhất định sẽ không chối từ.”

Yến Tuyền không ngờ đại biểu ca lại dễ nói chuyện đến thế, trong lòng hân hoan, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Yến Tuyền cùng hắn trò chuyện suốt chặng đường trở về. Tống Thanh Dương cao lớn, Yến Tuyền nhỏ nhắn, hai người sóng vai bên nhau, Yến Tuyền cứ phải ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn. Đến Thủy Mặc các, nơi ở của Yến Tuyền, nàng đã ngẩng cổ đến nỗi cổ mỏi nhừ, vội vàng kêu Hoa Dung xoa bóp cho nàng mới đỡ hơn.

Tống Thanh Dương nhìn nàng vào cửa rồi mới xoay người rời đi. Hôm nay hắn uống rượu với Nhị đệ Tam đệ, ôn chuyện chỉ là cái cớ, chủ yếu là để hỏi thăm họ xem ngày thường Yến Tuyền hay tiếp xúc với những ai, nhất là sẽ tiếp xúc với nam nhân nào để từ đó suy đoán xem tình lang của nàng rốt cuộc là ai.

Họ đều nói rằng nàng ngoan ngoãn nghe lời, ngày thường đa phần chỉ ở yên trong phòng mình dưỡng bệnh, rất ít khi ra ngoài, hoàn toàn không có cơ hội gặp ngoại nam. Nam nhân mà nàng thường xuyên tiếp xúc ở nhà cũng chỉ có hai vị biểu ca, ngoài ra còn có đại phu khám bệnh cho nàng và Triệu phu tử Triệu Đình Nghiệp dạy dỗ Kỳ ca nhi.

Tống Thanh Dương đã từng gặp đại phu khám bệnh cho nàng, một ông lão râu tóc bạc phơ, tiểu nha đầu sẽ không đến nỗi nghĩ quẩn trong lòng cỡ này. Còn lại chỉ có thể là tên hầu trong nhà và Triệu Đình Nghiệp.

Tên hầu thì không dễ dàng được vào hậu viện, so với những người, Triệu phu tử gần như là nghi phạm duy nhất. Sau khi nghe ngóng cẩn thận, Tống Thanh Dương mới biết Triệu Đình Nghiệp này lớn hơn Yến Tuyền năm tuổi, vẫn chưa cưới vợ, ngày thường nhã nhặn lịch sự, văn thơ xuất chúng, nếu hắn là Yến Tuyền, nhất định sẽ chọn Triệu Đình Nghiệp.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thanh Dương vẫn cho rằng tình lang của Yến Tuyền nhất định là Triệu Đình Nghiệp, không sai đi đâu được. Giả như hai người ở bên nhau, Triệu Đình Nghiệp quyết chí tự cường, sau này thi đậu Trạng nguyên hay Thám hoa lang thì cũng có thể coi là một đoạn giai thoại. Nhưng nay trong tình huống chưa có bất cứ lời nói hay hành động ám chỉ nào, y lại tằng tịu với Yến Tuyền mà chưa từng mai mối, nhìn kiểu gì cũng không xứng là phu quân. Cũng chỉ có tiểu cô nương sống trong khuê các như Yến Tuyền, tâm tư đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác nên mới bị y dụ dỗ, giấu mọi người cam tâm tình nguyện hiến dâng thân thể cho y.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Thanh Dương cay đắng. Tiểu nha đầu kia vẫn luôn cho rằng mình sẽ không bị người khác nhớ thương, có trời mới biết hắn đã nhớ thương nàng bao nhiêu năm.

Đối với tình cảm của mình, Tống Thanh Dương vẫn không biết nên nói như thế nào. Trước kia họ ít khi ở bên nhau, lúc chia ly nàng vẫn còn nhỏ nhưng hắn vẫn nhớ thương nàng từ tận đáy lòng.

Ngay từ đầu, hắn cứ nghĩ không biết nàng còn giận hắn vì chuyện đi câu ếch lại bị rắn cắn hay không, sau này lo lắng cho sức khỏe của nàng, nghĩ mãi về bệnh tình của nàng. Mỗi khi đến một nơi, hắn đều phải đi thăm hỏi xem vùng này có thần y thánh thủ nào không, xin mấy toa thuốc rồi sai người hầu mang về phủ. Dần dần, việc nhớ thương nàng dường như đã trở thành cuộc sống hằng ngày như ăn cơm uống nước, biến thành thói quen ăn sâu vào xương tủy, khi người khác nhắc đến chuyện cưới vợ sinh con, người đầu tiên mà hắn nghĩ đến là nàng. Ngoài nàng, hắn không thể tưởng tượng được mình sẽ cưới ai khác.

Sau lần đó, trong lòng hắn, nàng không chỉ là biểu muội. Nhưng hắn ở biên cương xa xôi, không biết ngày nào sẽ chết, hắn không dám thổ lộ cho người khác biết tâm tư này, chỉ sợ sẽ làm chậm trễ hạnh phúc nàng. May mà vì thân thể nên mãi vẫn chưa có người hỏi cưới nàng, hắn còn tưởng là ông trời đang giữ tức phụ hộ mình, nào ngờ đóa hoa mà mình mong nhớ bao năm qua đã sớm bị kẻ vô liêm sỉ xấu xa khác vụng trộm hái mất.

Tống Thanh Dương vừa đi về vừa suy nghĩ miên man, hoàn toàn không biết lúc này, Yến Tuyền lại gặp một con quỷ khác.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.