Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 38: Chương 38




Yến Tuyền lắc đầu: "Mấy năm trước chỉ vẽ một bức, mấy năm ở giữa không vẽ bức nào, sau đó tần suất Triệu Đình Nghiệp vẽ tranh giai đoạn sau mới tăng lên. Trong khoảng thời gian mấy năm này trông bọn họ không giống như có tư tình với nhau."

Nói xong, Yến Tuyền giả vờ trầm ngâm chốc lát rồi bổ sung thêm: "Đúng rồi, nghe người ta nói trước khi tới Tống phủ dạy học, Triệu Đình Nghiệp đã từng mở sạp hàng ven đường viết chữ vẽ tranh cho người ta kiếm tiền. Có phải nhiều năm trước Yên nương tử trùng hợp từng mua một bức tranh ở chỗ y không? Nhưng tại sao khi đó Yên nương tử lại cố ý mua một bức tranh nhũ mẫu chứ?

Tất cả mọi người đều biết tranh nhũ mẫu là đang nói đến câu chuyện chữ hiếu của một nhũ mẫu. Nói đúng hơn là tôn tức phụ dùng sữa tươi của mình để đút cho tằng tổ mẫu. Nhưng theo ta biết thì trong nhà Yên nương tử không còn trưởng bối nào khác. Trưởng bối để Yên nương tử cung phụng bây giờ chỉ có vị công công đang quỳ trên công đường này thôi."

Yến Tuyền vừa mới dứt lời, đôi mắt đỏ quạch của Cao lão đầu đã hiện rõ vẻ luống cuống. Ông ta hoảng loạn vội vàng giải thích: "Trước đây ta bị bệnh, thật sự không thể ăn được gì. Nàng ta hiếu thuận nên chủ động nói noi theo lời người xưa, dùng sữa đút ta thay đồ ăn."

"Ngươi đang thừa nhận ngươi từng uống sữa của nàng ấy à?"

Cao lão đầu gật đầu một cái.

"Thế sao ngươi không từ chối nàng ấy? Là vì hạt gạo trong cháo khiến ngươi giắt răng hay cháo gà quá nhiều dầu mỡ mà khiến ngươi chỉ có thể uống sữa nhi tức cầm hơi vậy?"

Cao lão đầu bị Yến Tuyền nói cho câm miệng không thể trả lời được. Ông ta suy nghĩ một hồi rồi chỉ có thể cãi cùn: "Nàng ta là một kẻ dâm đãng, nhi tử ta lại quanh năm vắng nhà. Nàng ta đã lâu không có nam nhân nên chẳng biết nghe từ đâu ra câu chuyện chữ hiếu của nhũ mẫu kia rồi dùng cái danh báo hiếu để quyến rũ ta lên giường. Ta cũng chỉ nhất thời choáng váng nên bị nàng ta quyến rũ. Không tin ngươi hỏi nàng ta đi. Ngươi để nàng ta tự mở miệng nói xem ngày đó nàng ta la hét đòi công công mạnh lên nhiều hơn như thế nào đi."

Yến Tuyền cười khẽ hừ lạnh một tiếng: "Từ trước đến nay ta chỉ mới nghe chuyện nữ nhân quyến rũ nam nhân trẻ tuổi chứ chưa từng nghe có nữ nhân nào trăm phương ngàn kế đi quyến rũ một lão già cả. Sao nào? Nàng ấy thèm muốn cái mồm đầy răng vàng khè kia hay cái thân toàn mùi đất thối tha của ngươi? Hay là thèm muốn cái tuổi ngoài ngũ tuần gần đất xa trời của ngươi? Ta thấy rõ ràng là ngươi già mà không nên nết, nhân lúc nhi tử vắng nhà cố ý giả vờ bị bệnh rồi dùng câu chuyện chữ hiếu của nhũ mẫu dụ dỗ nhi tức cho ngươi uống sữa thì có. Yên nương tử nhận ra không ổn nên mới ra ngoài hỏi người khác xem đúng sai thế nào, thế nên mới có bức tranh nhũ mẫu thứ nhất. Tiếc rằng lúc vẽ bức tranh này Triệu Đình Nghiệp còn chưa biết nàng ấy là ai, cũng không biết tình huống trong nhà nàng ấy thế nào nên mới vô tình để lão già không nên thân như ngươi được như ý! Ngươi còn giết Triệu Đình Nghiệp nữa. Ta thấy kẻ đáng chết nhất là lão già khú đế sắp xuống lỗ đến nơi còn không biết xấu hổ như ngươi kìa!"

Yến Tuyền vừa dứt lời đã làm mọi người ở hiện trường xôn xao. Mặt Tống Thanh Dương cũng đầy vẻ ngạc nhiên. Hắn không ngờ chuyện này lại nhiều chỗ khúc chiết như vậy, không ngờ Yên nương tử lại gặp nhiều chuyện như thế, càng không ngờ tiểu biểu muội ngọt như mật của mình lại đột nhiên biến thành một trái ớt cay xè, vừa thông minh lanh lợi vừa mồm miệng chẳng thua ai, chỉ nhờ vào hai bức tranh đã suy đoán được ra mọi chuyện.

Tống Thanh Dương không biết Yến Tuyền đã biết sự thật từ trước rồi nên tưởng rằng nàng suy luận ra chuyện này tại chỗ. Yên nương tử đang quỳ dưới đất cũng cảm động trước những lời Yến Tuyền nói. Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn thư đồng có giọng nói xa lạ trước mặt rồi mới phát hiện ra đây không phải thư đồng, mà là biểu tiểu thư.

Phát hiện ra Yên nương tử đang nhìn mình, Yến Tuyền bèn đi tới ngồi xuống trước mặt nàng ấy nói: "Yên nương tử, ngươi đừng sợ, ngươi có oan khuất gì cứ nói hết ra đi. Có Quốc công gia ở đây, ngươi sẽ không bị thiệt đâu."

Dưới sự khích lệ của Yến Tuyền, cuối cùng Yên nương tử cũng mở miệng kể lại hết tất cả mọi chuyện.

Sau khi nàng ấy dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều im lặng rồi không khỏi thở dài vì nàng ấy.

Giọng Yên nương tử đã khàn đặc nhưng vẫn nói cho hết: "Ta nên nghe lời Triệu Đình Nghiệp mà báo quan từ lâu rồi mới phải. Tại ta ngu dốt, còn nghĩ đến hài tử và sợ mất mặt nên cuối cùng lại hại chết y!"

Yên nương tử vừa khóc vừa đấm vào ngực mình. Yến Tuyền vội vàng tiến lên ngăn cản rồi nhân lúc này mà nói nhỏ bên tai nàng ấy: "Ngươi có tin trên đời này có quỷ không? Quỷ hồn của Triệu Đình Nghiệp tới báo cho ta để ta cứu ngươi đấy. Y không trách ngươi, ngươi cũng đừng tự trách bản thân."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.