Người đã từng uống nước trong bình màu hồng sẽ mơ màng buồn ngủ giống như các ngươi vậy, sau đó bị các ni cô đỡ đến thiền phòng nghỉ ngơi, những người khác trông không hề bất ngờ một chút nào, không hề cảm thấy chuyện các nàng đột nhiên ngủ quên có gì bất thường, điểm này rất kỳ lạ."
"Nghe ngươi nói như vậy thì chắc hẳn là các nàng không muốn ra tay với những người đã ngủ quên như chúng ta, mà là cố tình làm những người không biết tình hình bên trong như chúng ta hôn mê, sau đó bí mật làm những chuyện khác."
"Đúng vậy, nếu là không có nguy hiểm gì thì trước tiên chúng ta không cần phải rời đi vội, lén nhìn xem thử các nàng đang có âm mưu gì."
Yến Tuyền gật đầu một cái, để nàng ta đi trước dò đường, sau đó nàng khóa cửa phòng từ bên trong lại, âm thầm chạy ra ngoài từ đường cửa sổ.
Cách này là nàng đã nghĩ ra lúc trước khi lén chạy ra ngoài qua cửa sổ để đi lấy nước tiểu của đồng tử. Người bình thường khi kiểm tra phòng đều sẽ nhìn cửa, nếu cửa đã khóa từ bên trong thì người ta sẽ vô thức cho rằng người kia đang ở trong phòng, sẽ không cố tình mở cửa ra kiểm tra nữa.
Nàng lén lút chạy ra ngoài từ cửa sổ rồi hội họp với Đường Lê. Đường Lê là quỷ, có thể tùy ý ra vào phòng nhưng Yến Tuyền chỉ có thể nằm bên cửa sổ phía sau giảng đường, nhìn xuyên qua lớp cửa sổ giấy vào bên trong.
Lúc này sư thái trụ trì đang nói chuyện, ý đại khái là các vị đã uống Thanh Tuyền Thánh Thủy, được tiên nhân ban ơn, theo lý mà nói thì nên truyền lại phần ơn trạch này cho những sinh linh khác.
Sau đó thì để người dắt những chú chó già trong sân đến.
Những chú chó già nhe răng, khuôn mặt dữ tợn, chỉ nhìn từ xa đã thấy đáng sợ, lần này lại ở gần khiến nàng càng cảm thấy khiếp sợ hơn. Yến Tuyền đang nằm ở bên ngoài cửa sổ, nhìn những con chó hung ác, ngay cả nàng cũng muốn chạy trốn nhưng những nữ nhân bên trong phòng lại không hề sợ hãi, bọn họ lần lượt ngồi xuống bồ đoàn, còn vén váy lên, cởi hết quần, để lộ đôi chân trắng nõn và vùng kín ẩm ướt.
Yến Tuyền dụi mắt một cái, chỉ cảm thấy mình nhìn nhầm rồi, đây là đang làm cái gì vậy?
Còn không chờ Yến Tuyền nghĩ ra, sư thái đang cầm dây xích chó đã buông lỏng tay, những con chó vội vàng tản ra, mỗi con tìm một nữ nhân, chiếc đầu đầy lông xù chui vào giữa hai chân cô nương, đầu lưỡi thật dài không ngừng liếm láp nơi ẩm ướt, đi sâu vào nơi non mịn.
Tiếng rên rỉ vang lên, Yến Tuyền sợ ngây người, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh được. Lúc này nàng mới biết cái gọi là bố thí Thanh Tuyền Thánh Thủy chính là bố thí như vậy.
Khó trách bọn họ lại nuôi nhiều con chó già không có răng như vậy, khó trách những con chó già này vừa nhìn thấy người sẽ kích động như vậy, sẽ muốn nhào lên người, còn nhìn các nàng giống như nhìn thấy thức ăn vậy.
Đường Lê bên trong cũng kinh hãi, nàng ta không dám ở bên trong nữa mà bay đến bên cạnh Yến Tuyền.
"Ta thật sự không ngờ am Lăng Vân lại làm loại chuyện này. Trước kia mỗi tháng ngày mùng một và mười lăm mẫu thân ta đều đến đây, cũng không biết bà ấy có... Hay không?” Đường Lê càng nghĩ càng sợ hãi, nàng ta hỏi Yến Tuyền: "Cái này có phải là giao hợp với chó không? Cái này có khác gì với chuyện đi tìm kỹ nữ đâu?"
Cái này... Hình như cũng giống.
Dựa vào lời của Đường Lê, nàng biết được, thì ra không phải giống như tin đồn rằng phụ thân nàng ta mất sớm, đệ đệ vẫn còn bé nên vì phải bảo vệ gia sản mà nàng ta bị ép buộc lựa chọn tự sơ không lấy chồng, nàng ta chính là tự nguyện không lấy chồng.
Nguyên nhân nằm ở phụ thân và mẫu thân nàng ta.
Từ khi còn nhỏ, phụ thân nàng ta đã lớn lên giữa bầy nữ nhân, cơ thể sớm sụp đổ, thường ngày lại đi theo một vài người bằng hữu xấu bất tài, phần lớn thời gian đều ở trong thanh lâu kỹ viện. Gia gia vì muốn chữa trị cho ông ta nên mới để ông ta cưới một thê tử dũng mãnh, cũng chính là mẫu thân nàng ta.
Từ khi nàng ta hiểu chuyện, mỗi ngày mẫu thân nàng ta đều đến thanh lâu lôi phụ thân quay về. Nàng ta cũng đi theo xem không ít lần, bởi vì thường xuyên nhìn thấy những chuyện làm phiền lòng như vậy nên nàng ta vô cùng kháng cự chuyện lập gia đình, hơn nữa còn chán ghét nam nhân. Đúng lúc đó trong nhà xảy ra chuyện, nàng ta lập tức thuận theo tình thế đưa ra ý định tự sơ không thành thân.
Người ngoài không hiểu, chỉ có mẫu thân biết suy nghĩ của nàng ta. Nàng ta từng cho rằng mẫu thân đã trải qua những chuyện này nên là người hiểu nàng ta nhất trên đời nhưng không ngờ rằng mẫu thân nàng ta lại giao hợp với chó trong am ni cô này. Việc này có khác gì với chuyện phụ thân đi tìm kỹ nữ? Thậm chí càng kinh tởm hơn!
Đường Lê vô cùng tức giận, Yến Tuyền cũng không biết nên khuyên nhủ nàng ta như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này vẫn không giống với chuyện phụ thân ngươi đi tìm kỹ nữ. Không lâu trước đây Triệu phu tử đã từng nói với ta rằng nữ nhân lâu ngày không được nếm mùi vị ân ái thì dục vọng sẽ dần tích tụ, họ cũng sẽ muốn được phát tiết. Mẫu thân ngươi đã thủ tiết nhiều năm, có dục vọng cũng là điều bình thường. Bà ấy không thể nào tái giá, lại không thể quang minh chính đại đến thanh lâu để giải quyết dục vọng như nam nhân nên chỉ có thể lén lút đến một cái miếu nhỏ nơi sơn dã này tìm súc vật để thỏa mãn dục vọng. Nếu nghĩ như vậy thì có phải là thật ra mẫu thân ngươi cũng rất đáng thương không?"