Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 51: Chương 51




Yến Tuyền không dám chắc suy đoán của mình là đúng. Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng nói với Đường Lê: "Bây giờ ngươi bay đến kỹ viện, tìm vài cô nương vừa nhận khách rồi ngửi háng họ đi, xem có giống mùi ngươi ngửi thấy hôm đó không. Nếu giống thì khả năng cao đó là nguyên nhân tại sao ngươi mang thai đấy."

Đường Lê không tin, bay đi. Yến Tuyền ra khỏi nhà xí, tiếp tục đi xem tranh Thiên Đôi Tuyết.

Kỹ viện không mở cửa vào ban ngày, Đường Lê đi tìm một chốc vẫn không ngửi thấy mùi nào giống vậy. Yến Tuyền không có lý do để nán lại cửa hàng thêu Linh Lung lâu hơn, đặt một bức tranh thêu Thiên Đôi Tuyết rồi về nhà.

Lúc nàng về đến nhà, ánh xế tà đã bao trùm lên khắp các nẻo đường. Khi đi ngang qua sân của Tống Thanh Dương, Yến Tuyền vô thức nhìn vào trong. Thư phòng nhỏ trong kia mở cửa, nàng nghĩ bụng: Chắc mẩm Tống Thanh Dương đang ở nhà nhỉ? Hắn đã rút toàn bộ những người theo dõi nàng về, có khi nào hắn đã vứt bỏ nàng rồi không?

Yến Tuyền thầm thở hắt ra, đây là lần đầu tiên có người ngỏ lời kết hôn với nàng mà.

Yến Tuyền từ từ đi xa, không hề hay biết rằng người đánh xe của mình hôm nay đang ở trong thư phòng nhỏ, báo cáo với Tống Thanh Dương về lịch trình cả ngày này của mình. Yến Tuyền cũng chẳng hề nhận ra người theo dõi mình không chỉ nấp trong bóng tối mà còn có cả công khai nữa. Có điều người đánh xe chỉ theo dõi nửa đầu nghi thức. Gã cũng nghe tụng kinh chán chê nên về xe ngựa trước, không ngờ nửa sau nghi thức mới là điều hay ho thực thụ.

Sau khi nghe báo cáo về hành trình của Yến Tuyền, Tống Thanh Dương không nhận thấy có gì đặc biệt. Đi lễ chùa lễ Phật, ăn cơm, mua hàng thêu đều là những chuyện thường làm của cô nương gia, không có gì bất thường, dọc đường cũng không bắt gặp nam nhân nào kỳ lạ, thoạt trông không giống ra ngoài để gặp nam nhân.

Rốt cuộc nam nhân đó là ai? Nghĩ đến đây, Tống Thanh Dương tức sôi máu.

Về phía Yến Tuyền, nàng vẫn mặc nhiên giữ quan điểm cũ, còn cho rằng Tống Thanh Dương đã bỏ cuộc, điều đó làm cõi lòng nàng ngổn ngang như tơ vò. Mãi đến khi trời tối, Đường Lê tới, bị tin tức nàng ta mang đến phân tán sự chú ý thì tâm trạng Yến Tuyền mới dễ chịu hơn chút đỉnh.

Đường Lê giận dữ la hét: "Ngươi đoán đúng rồi, đúng là mùi tinh dịch của nam nhân! Tối đó ta đã ăn tinh dịch thối hoắc của một gã nam nhân! Còn nuốt nó xuống bụng! Có thai luôn!"

Sau khi xác thực điểm này, tự bản thân Đường Lê đã từ từ nghiệm ra chuyện đêm đó.

Hóa ra đầu đuôi câu chuyện là tối ấy, nha hoàn thiếp thân đi lấy sổ sách nhưng không đóng cửa. Xuân Đào và nhi tử của quản gia nhân cơ hội lén lút dắt nhau vào góc khuất, tằng tịu với nhau!

Lúc Xuân Đào trở về thì tình cờ bắt gặp Đường Lê - người đã say khướt, đi nhà xí một mình, bị Đường Lê gọi qua hầu hạ mình đi tiểu.

Xuân Đào không dám thú thật về chuyện giữa mình và nhi tử của quản gia, chỉ đành nói dối mình nửa đêm buồn tiểu, tới đây đi tiểu, ngờ đâu việc mình lau chùi cho Đường Lê đã khơi gợi sự hứng thú của nàng ta.

Thế là Đường Lê cũng "hầu hạ" Xuân Đào cởi quần đi tiểu, thình lình sờ trúng tinh dịch còn sót lại trong tiểu huyệt của nàng ta, tưởng là dâm thủy của nàng ta, tưởng nàng ta cũng muốn.

Xuân Đào lúng túng không biết nên trả lời thế nào, bị Đường Lê ôm ôm ấp ấp, móc móc liếm liếm, ỡm ờ bị nàng ta kéo vào rừng tre "lau kính".

Hai người kề nơi nhạy cảm vào nhau, nước dịch hòa quyện làm một, tinh dịch trong cơ thể Xuân Đào cũng theo đó mà đi vào tử cung của Đường Lê. Đúng lúc hôm đó lại là thời điểm thuận lợi nhất để hoài thai của Đường Lê mỗi tháng, dẫn đến mang thai ngay lập tức. Và đó cũng là nguyên nhân gây ra tất cả những diễn biến sau đó, để rồi qua đời vì băng huyết.

Yến Tuyền lắc đầu: "Do ngươi sống bậy quá nên mới ngỏm đây mà."

"Ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Rõ ràng ta mới là nạn nhân cơ mà! Ta vui vẻ với nàng ta, không ảnh hưởng gì với nàng ta, không gây hại gì cho nàng ta, còn cho nàng ta sung sướng một lần. Trong khi nàng ta thì vô liêm sỉ, thông dâm với kẻ khác, hại ta có thai, mất mạng cơ mà!"

Yến Tuyền lườm nguýt Đường Lê: "Nói như ngươi, chỉ cần nam nhân không đút vào thì không tính là giở trò lưu manh mà là Bồ Tát sống giúp nữ tử khoái hoạt hả? Nếu ngươi không nổi ý đồ tầm bậy thì tinh dịch trong âm đạo người khác đã không vào bụng ngươi rồi."

Đường Lê không phản bác được nhưng vẫn giận tím người. Đột nhiên, quỷ anh trong bụng nàng ta chui ra, lên tiếng: "Mẫu thân đừng giận, con có thể giúp người trút giận."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.