Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 53: Chương 53




Song, Yến Tuyền chưa kịp dứt lời thì tiểu quỷ kia thình lình hít một hơi với khuôn miệng chưa kịp khép lại của nàng. Yến Tuyền nhanh chóng cảm nhận được hơi nóng tuôn ra từ miệng, mũi mình. Nàng ngay lập tức chóng mặt, tay chân cũng mất hết sức lực. Không còn gì chống đỡ, Yến Tuyền ngã nhào xuống đất.

Có được một luồng dương khí của Yến Tuyền, thân hình trắng bệch của tiểu quỷ thoáng chốc đỏ rực, tưởng chừng như lửa đang bùng cháy trong người nó. Ngọn lửa như thiêu như đốt làm tiểu quỷ quằn quại dưới đất, ánh lửa theo cuống rốn đi vào cơ thể Đường Lê. Nàng ta cũng phải chịu nỗi đau bị lửa thiêu tương tự, quát nó: "Ngươi làm gì vậy!"

"Hút dương khí phải hút từng ngụm nhỏ và nhiều lần. Mỗi lần hút sẽ như vậy, chịu đựng một lát là sẽ ổn."

Đúng như tiểu quỷ đã nói, chờ thêm lúc thì ánh lửa từ từ biến mất. Giờ đây, nhìn lại tiểu quỷ, dường như nó đã lớn hơn vừa nãy một chút. Đường Lê cũng vậy, trông nàng ta có khí sắc hơn nhiều, máu tươi lấm lem trên váy cũng nhạt hơn chút đỉnh.

Lúc này Đường Lê đã tin vào lời nói của nó: "Thảo nào nàng ta lại giao dịch với quỷ. Nàng ta muốn quỷ đuổi những quỷ khác cho mình đây mà!"

Đường Lê vừa chết cách đây không lâu, còn nhiều chuyện vẫn chưa biết, nhờ Triệu Đình Nghiệp mách cho nên nàng ta mới biết có việc đuổi quỷ. Trước đây, Đường Lê chỉ muốn tìm ra chân tướng bị cưỡng hiếp nên cũng không nghĩ nhiều. Lúc này được tiểu quỷ tiết lộ, nàng ta mới vỡ lẽ hóa ra không chỉ có thể hút dương khí của Yến Tuyền mà còn có thể đoạt xá nàng, mượn cơ thể nàng để chuyển kiếp, sống lại.

"Bà chủ Đường... Bà chủ Đường, thà ngươi bảo mẫu thân ngươi đốt thêm tiền giấy cho ngươi, ngươi cầm đi hối lộ quỷ sai, tự do lựa chọn cuộc sống như vương tôn, thái nữ còn được hơn là chiếm thân xác ma ốm của ta đấy!"

Yến Tuyền khuyên nàng ta. Tiểu quỷ bên kia nghe vậy thì vội vàng xen vào: "Mẫu thân đừng nghe nàng ta bịa đặt, con mới đi đầu thai nên nắm nhiều chuyện hơn nàng ta nhiều! Không dễ gì để được đầu thai thành vương tôn, thái nữ đâu, huống gì có rất nhiều thai nhi vất vả giành giật cơ hội được thành hình trong bụng mẹ, cuối cùng chưa kịp được thấy ánh mặt trời đã đi đời nhà ma như con. Mẫu thân sống lại bằng cơ thể nàng ta là trở thành biểu tiểu thư của phủ Tĩnh Quốc công ngay, có tiền, có quyền, của nải đầy nhà, còn không cần phải cực nhọc đi luân hồi chuyển thế làm gì, còn có thể tự mình trả thù đôi nam nữ sống chó Xuân Đào kia nữa!"

Yến Tuyền chửi nó: "Nếu sướng như ngươi nói thì ngươi còn luân hồi chuyển thế làm gì? Sao ngươi không tìm ai thích hợp để đoạt xá luôn đi?"

"Đương nhiên là vì Yến tiểu thư là người hữu duyên khó tìm rồi! Người có bát tự yếu, cơ thể suy nhược nhưng số giàu sang vô cùng ít ỏi, mẫu thân hãy suy nghĩ cho kỹ, bỏ lỡ thôn này thì không còn tiệm này đâu!"

Đường Lê phân vân rất lâu, trong lúc đó Yến Tuyền liên tục khuyên nhủ nàng ta. Nhưng sau đó, cho dù Yến Tuyền cố gắng thuyết phục cỡ nào thì cuối cùng Đường Lê vẫn tin lời tiểu quỷ. Nàng ta nói với Yến Tuyền: "Có câu nói rằng, làm người tốt thì cần làm đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến tận Tây Thiên, xin Yến tiểu thư hãy rủ lòng từ bi giúp ta."

Dứt lời, Đường Lê cung kính hành lễ với Yến Tuyền, ai không biết còn tưởng Yến Tuyền tự nguyện giúp nàng ta.

Yến Tuyền nhắm mắt, thầm thở dài: Thôi xong, đáng lẽ ra mình phải lường trước Đường Lê này không phải kẻ biết đền ơn đáp nghĩa chứ, nếu không thì nàng ta đã chẳng thốt những lời trêu đùa mình trong lúc mình tìm mọi cách điều tra chân tướng nàng ta bị cưỡng hiếp, nghĩ cách giải thích cho nàng ta hiểu chuyện mẫu thân nàng ta làm chuyện bậy bạ với chó rồi.

Mà cũng phải thôi, một kẻ mở cửa hàng thêu đối diện kỹ viện, lợi dụng lòng cảm kích và sự kính sợ của hạ nhân để vận hành cửa hàng thì có thể lương thiện đến đâu chứ? Lúc trước Đường Lê nhắc nhở mình sợ chó, đánh thức nàng khỏi cơn choáng váng chẳng qua là vì lúc ấy Đường Lê còn cần nàng thôi.

Nghĩ đến đây, Yến Tuyền mở mắt nhìn Đường Lê đang giật cuống rốn cho tiểu quỷ. Có phải chỉ cần nàng nghĩ cách đẩy họ ra ánh mặt trời là có thể khiến hai người họ hồn phi phách tán không?

Làm sao mới có thể đẩy họ ra ánh mặt trời đây? Dùng nước tiểu của tiểu đồng tử à? Vô vàn suy nghĩ tuôn trào trong tâm trí, cảnh vật trước mắt Yến Tuyền dần mờ đi. Cuối cùng, nàng ngất xỉu lúc nào không hay.

Lúc Yến Tuyền tỉnh lại đã là ban ngày, không thấy Đường Lê đâu, Hoa Dung và các nha hoàn đang túc trực bên giường nàng. Thấy nàng đã tỉnh lại, ai nấy cũng vui mừng khôn xiết, người thì bưng thuốc, người thì chạy đi báo tin. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của các nàng ấy, Yến Tuyền thầm nghĩ: Nhất định lần này mình bị bệnh nặng lắm.

Nàng mới uống thuốc xong thì di mẫu tới. Bấy giờ Yến Tuyền mới biết lần này mình ngất hai ngày, tối hôm qua Đại biểu ca túc trực bên cạnh nàng suốt một đêm, đến sáng sớm mới rời đi.

Thảo nào Đường Lê không có ở đây, thì ra Đại ca đã trông nom nàng.

Không hiểu sao khi suy nghĩ này dâng lên, trong lòng Yến Tuyền có phần ngọt ngào. Nàng có thể lợi dụng Đại biểu ca để đuổi họ đi chăng?


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.