"Tích đức..." Yến Tuyền lẩm bẩm hai chữ này, nhìn từ góc độ nhân quả thì nàng không chỉ phải bổ sung dưỡng khí để giữ mạng mà còn phải tiếp tục giúp quỷ hoàn thành chấp niệm, tích lũy công đức.
Đành chịu thôi, muốn sống sót thì phải nỗ lực.
Nghĩ đến đây, Yến Tuyền bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để ra ngoài tìm Lâm Hà Sinh, nàng đã đi ra ngoài với Đại biểu ca hai lần liền, nếu đi nữa thì có vẻ quá thường xuyên, mà Hoa Dung cũng sẽ để ý!
Hoa Dung là nha hoàn do di mẫu sắp xếp bên cạnh để chăm sóc nàng, tuy là nha hoàn của nàng nhưng vẫn nghe lệnh của di mẫu, lần một lần hai thì bà ấy còn giấu giếm giúp nàng được nhưng nhiều quá thì kiểu gì Hoa Dung cũng báo lại với di mẫu. Đề phòng di mẫu biết được lại không biết giải thích thế nào, sau này ra ngoài nàng vẫn nên dẫn Hoa Dung theo.
Có lẽ cũng nên tiết lộ một vài chuyện liên quan đến ma quỷ với biểu ca, kéo thêm một người cùng tích lũy công đức với nàng.
Bởi vì hôm qua nàng nói bóng gió với Hoa Dung là có chuyện muốn bàn với Tống Thanh Dương nên hôm nay đi tìm hắn cũng không quá bất ngờ, thế nên Yến Tuyền ngẩng đầu nhìn trời, ước tính thời gian rồi đi đến nội viện của hắn.
Hắn có ở nhà nhưng lại đang bận rộn trong thư phòng nhỏ, Yến Tuyền không đi vào mà ngồi dưới bóng râm ngoài sân chờ hắn, không ngờ có gã sai vặt lắm chạy vào bẩm báo khiến hắn phải đặt công văn trong tay xuống, bước đến bên cửa sổ nhìn nàng.
"Sao biểu muội không vào đây ngồi một lát?"
Yến Tuyền vuốt lọn tóc bị gió thổi bay, đáp: "Sợ quấy rầy biểu ca làm việc."
"Không sao, vào ngồi đi.''
Tống Thanh Dương vẫy tay gọi nàng, Yến Tuyền vô thức nhìn mọi người xung quanh rồi mới ra vẻ rụt rè đi vào trong.
Hoa Dung đi theo đằng sau, cửa sổ không đóng nên Yến Tuyền không dám lỗ mãng, thành thật ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn bàn làm việc của hắn rồi nói mấy chuyện nhàm chán với đối phương.
Tống Thanh Dương vừa nói chuyện với nàng vừa đọc công văn trong tay, Yến Tuyền không biết hắn làm hai việc một lúc như vậy liệu có đọc được cái gì không. Ngẫm nghĩ một lát, nàng khẽ nhấc chân dẫm lên mu bàn chân hắn.
Tống Thanh Dương khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, chân cũng không nhúc nhích, để mặc nàng dẫm thoải mái.
"Biểu ca, chân muội vẫn còn đau đó." Yến Tuyền nhắc nhở hắn chuyện bóp chân hôm qua, nói rồi giả vờ nhéo chân mình, sau đó lại nhấc chân lên, di chuyển bàn chân đang đặt trên mu bàn chân hắn lên trên bắp chân.
"Vì muội đột nhiên đi lại nhiều nên mới thế, nghỉ ngơi hai ngày là ổn."
Tống Thanh Dương cố tình không nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng.
"Rõ ràng hôm qua biểu ca không kéo muội đi nên muội mới bất cẩn bị ngã, không chỉ đau chân mà dây lưng cũng bị đứt, mãi đến lúc đi tắm mới biết."
Dây thắt lưng bị đứt không phải do té ngã mà vì người nào đó tham lam ăn sữa nên mới giật đứt.
"Khụ, tại ta, tại ta!" Tống Thanh Dương không ngờ nàng lại to gan như vậy, ngay trước mặt Hoa Dung mà cũng dám nói chuyện tối qua với hắn. Nàng vừa nhắc lại một cái mà vô số hình ảnh đêm qua nháy mắt ùa về trong đầu hắn, lòng bàn tay hắn vẫn nhớ như in cảm giác mềm mại trước ngực nàng, còn nhớ rõ mỗi một tấc da thịt trơn nhẵn, mịn màng trên người nàng, còn có động đào nguyên mọng nước. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà vật nóng bỏng giữa hai chân hắn đã dựng đứng lên rồi.
May mà có cái bàn ngăn cản nên người khác mới không phát hiện điều bất thường.
Tống Thanh Dương suy nghĩ một lát, sau đó cầm bút viết hai chữ lên trang giấy trắng.
"Lần trước biểu muội rất thích chữ của ta nên hôm nay ta xin tặng muội hai chữ."
Yến Tuyền ngước mắt nhìn, chỉ thấy hai chữ "Làm loạn" trên giấy.
"Ta xin nhận hai chữ này của biểu ca, dù chữ lần trước hay lần này thì đều vì cái này." Yến Tuyền cũng cầm bút viết một chữ "Yêu" lên giấy.
Dù là lỗ mãng hay làm loạn thì đều bởi vì yêu hắn.
Tống Thanh Dương mừng thầm, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng hắn vẫn cảm thấy là lạ, dù có yêu thì cũng không đến mức khiến người ta đổi tính chứ? Hắn vẫn nhớ lúc trước nàng vô cùng dè dặt.
Không biết nghĩ thế nào mà Tống Thanh Dương lại viết thêm hai chữ "Cẩn thận" lên giấy.
Yến Tuyền sững sờ, sau khi hiểu ra thì đứng phắt dậy, nói: "Ta còn tưởng là biểu ca thích cơ, không ngờ ta chỉ đơn phương thôi, được rồi, ta thấy vẫn nên đi ra nội viện chờ đợi thì hơn, kẻo biểu ca lại chê bai."
"Sao ta lại chê muội được?" Tống Thanh Dương giữ chặt tay nàng.
Nhưng Yến Tuyền lại hất ra: "Nam nữ khác biệt, biểu ca đừng lôi lôi kéo kéo kẻo lại làm trò cười cho người ta."
"Muội... Haizz..." Vì có Hoa Dung ở đây nên Tống Thanh Dương không tiện nói rõ ràng, không phải hắn chê nàng hay gì khác mà hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi.
Yến Tuyền xoay người đi ra ngoài sân ngồi, Tống Thanh Dương đuổi theo, cho những người khác lui xuống rồi mới nắm tay nàng, giải thích: "Ý ta không phải thế, ta rất thích hai ta thân mật như vậy, chẳng qua ta cảm thấy hơi nhanh thôi, dù sao chúng ta cũng chưa thành thân."
"Ta lại hỏi biểu ca một chuyện, bây giờ chúng ta làm phu thê thì khác gì hai năm sau? Hay là biểu ca cảm thấy hai năm sau huynh sẽ thay lòng đổi dạ?"
"Tất nhiên là không!"
"Thế thì có vấn đề gì? Chúng ta lén lút làm, chỉ có trời biết, đất biết, ta biết, huynh biết chứ làm gì còn ai!"
"Nhưng đứa trẻ..."
"Nếu muội dễ dàng mang thai như vậy thì di mẫu cũng không định ra ước hẹn hai năm, mang thai sớm một chút có khi di mẫu sẽ đồng ý sớm hơn đó."
Tống Thanh Dương dần dần bị nàng thuyết phục.
Yến Tuyền dang rộng hai tay, hỏi hắn: "Bây giờ biểu ca ôm ta được không?"
Tống Thanh Dương nào dám nói không, hắn lập tức bế nàng ngồi lên đùi mình.
"Biểu ca, bây giờ có muốn hôn ta không?" Yến Tuyền ôm cổ hắn, lại hỏi tiếp.
Hôn chứ! Sao lại không hôn!
Tống Thanh Dương vừa ghé sát vào thì Yến Tuyến lại né, nàng hỏi tiếp: "Tối nay có đến bóp chân cho ta không?"
Bóp chứ! Không chỉ bóp thôi đâu!
Yến Tuyền hài lòng hôn chụt một cái lên má hắn: "Nếu biểu ca bận thì cứ đi làm việc đi, ta còn đang chờ huynh đưa ta ra ngoài chơi đó."
Tống Thanh Dương bị nàng đuổi về thư phòng, lúc Yến Tuyền đang định rời đi thì bị hắn kéo lại: "Muội không ở lại cùng ta à?"
"Huynh không sợ ta làm loạn à?"
"Sao muội lại làm loạn được! Là tại ta không biết điều." Tống Thanh Dương bật cười bất lực, không dám trêu chọc nàng nữa.
Bây giờ Yến Tuyền mới hài lòng, nhưng chuyện ngoài ý muốn này khiến nàng bình tĩnh lại để kể cho hắn nghe mấy chuyện ma quái, có nhiều chuyện không thể nói rõ với hắn được, có nói thì hắn cũng chỉ nghe được nửa vời, ngược lại còn càng suy nghĩ lung tung, chờ mọi chuyện ổn định rồi lại tìm thời cơ kể ngọn nguồn với hắn vậy.
Lúc này, Yến Tuyền không quấy rầy hắn nữa mà chỉ im lặng ngồi một bên, lúc nào chán thì lại liếc qua công văn trong tay hắn. Nhìn thấy hai chữ "hòa thân'' thì trái tim khẽ hẫng một nhịp, nàng từng nghe thấy chuyện này rồi. Hai nước cùng nhau ký hiệp ước hòa bình, tái ngoại sẽ cử công chúa đến đây hòa thân, lúc đó nàng và mấy tẩu tử còn đoán xem Nhị hoàng tử hay Tam hoàng tử sẽ hòa thân.
Tống Thanh Dương đọc hết bản công văn rồi cầm bút viết một bản khác, Yến Tuyền liếc nhìn, thì ra là đang sắp xếp người đi tái ngoại đón dâu.
"Biểu ca, Hoàng thượng định để vị hoàng tử nào hòa thân với công chúa phương xa kia?" Yến Tuyền tò mò hỏi.
"Không biết, lòng vua khó đoán, có lẽ Hoàng thượng sẽ nạp vào hậu cung chưa biết chừng."
Hai người tán gẫu một lúc, chờ đến lúc Tống Thanh Dương làm xong việc thì hai người mới ra ngoài, Hoa Dung cũng đi theo.
Có mặt Hoa Dung nên Yến Tuyền không mặc nam trang mà chỉ đội một chiếc mũ có rèm che hết khuôn mặt.
Vì đeo mũ che mặt nên hoạt động không tiện lắm, Yến Tuyền đành phải đi chậm lại, duy trì phong thái của khuê tú thế gia, may mà mọi chuyện diễn ra đúng theo kế hoạch của nàng, mấy người thuận lợi đi đến gần ngõ Trường Lưu. Để Hoa Dung và những người khác không nghi ngờ, bọn họ chỉ cần tìm một lý do để đi tìm Lâm tú tài thì sự việc gần như sẽ được giải quyết.