Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 72: Chương 72




Đạo Viên Tử đau đớn ngất đi rồi lại bị cơn đau gọi dậy, cứ lặp đi lặp lại như thế khoảng mười lần. Ngoài hộp sọ ra, toàn bộ xương cốt trên cơ thể hắn ta đều bị Tống Thanh Dương nghiền nát thành từng mảnh.

Tống Thanh Dương không hề quên hắn tới đây là để trộm hương cắp ngọc, trước khi ra tay vẫn không quên phong ấn huyệt đạo của Đạo Viên Tử để hắn ta không thể nào kêu thành tiếng. Sau khi bẻ gãy xương, Đạo Viên Tử đã đau tới mức chỉ biết lăn quay ra đấy chứ không thể thở bình thường được nữa. Hắn ta bị đưa tới nha môn trong tình trạng bại liệt toàn thân.

Sau khi im hơi lặng tiếng giải quyết Đạo Viên Tử, Yến Tuyền được Tống Thanh Dương bế về phòng của hắn. Ở chỗ Yến Tuyền có Hoa Dung gác đêm nên bên Tống Thanh Dương vẫn thoải mái hơn đôi chút.

Hai người ôm nhau nằm trên giường, Tống Thanh Dương vẫn còn tức giận, song Yến Tuyền thì đã bình tĩnh lại. Nàng kéo tay hắn ngắm nghía rồi khẽ cười: “Biểu ca khỏe quá đi mất, bóp nát được cả xương cốt trong người. Đã thế, ta không dám để biểu ca xoa bóp chân nữa, chỉ dám nhờ biểu ca xoa nơi không xương không cốt thôi.”

Yến Tuyền nói rồi kéo tay hắn luồn vào xiêm y của mình, chạm tới nhũ hoa không xương kia.

Tống Thanh Dương vốn vẫn đang bị chọc tức, nay nghe nàng chọc ghẹo như thế thì chậm rãi nhếch môi, một tay hắn bắt trọn bầu sữa mềm nhũn rồi nắn bóp: “Biểu muội mềm mại như nước, hiểu nhất là lấy nhu thắng cương. Dù có mạnh mẽ cứng rắn như ta, vừa đặt chân tới nơi dịu dàng của biểu muội thì cũng phải tan chảy trong lời nói âu yếm của muội, đáng lẽ người phải sợ là ta mới đúng.”

Vạt áo hé mở vì động tác nắn bóp của hắn, lộ ra đôi gò bồng mềm như bông. Dưới ánh đèn lờ mờ cũng có thể thấy trắng trắng, đen đen, hồng hồng, tương phản rõ ràng.

Tống Thanh Dương hít một hơi thật sâu: “So sánh với đôi tay thô ráp này của ta thì cơ thể trắng nõn như ngọc này của muội muội lại càng thêm non mềm, ta đây chẳng dám dùng sức nữa.”

Tống Thanh Dương nói thế, động tác của hắn cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lòng bàn tay cẩn thận vuốt ve đỉnh nhọn trên bầu ngực hồng hào mịn màng của nàng.

“Ưm…” Cơ thể Yến Tuyền mẫn cảm, bị hắn sờ nhẹ vào thôi mà đã không kìm được khẽ ngân nga. Âm thanh tuy nhỏ nhưng lại như lưỡi câu, thoáng chốc đã móc lấy dây cung buộc căng trong đầu Tống Thanh Dương, mời gọi hắn nhào vào đôi gò trắng mềm. Tống Thanh Dương tóm lấy một bầu non mềm ngọt thơm, hồng hồng đỏ đỏ và mút mạnh một cái.

“Á…” Yến Tuyền lại kêu lên một tiếng, chỉ muốn nói hắn đúng là tên lừa gạt, thế mà nói không dám dùng sức, linh hồn nhỏ bé của nàng cũng suýt bị hắn hút đi theo rồi.

Hút thôi còn chưa đủ, đầu lưỡi nhọn đánh vòng khuấy động xung quanh. Răng lợi cũng muốn chen chân tham gia và cọ xát vào vùng nhạy cảm của nàng khiến Yến Tuyền vừa sung sướng vừa khó chịu, muốn hắn mau nhả ra nhưng lại luyến tiếc không buông.

“Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đừng để lại dấu vết, nhỡ Hoa Dung mà có phát hiện thì ta không biết giải thích thế nào.” Nhớ đến dấu vết hôm qua hắn để lại nên Yến Tuyền vội vàng nhắc nhở.

“Cứ nói là vết muỗi đốt đi.” Tống Thanh Dương không nỡ buông ra.

Yến Tuyền cười nhạo hắn: “Chỉ có con muỗi háo sắc như huynh mới có thể chui vào xiêm y mà đốt thôi.”

Cuối cùng, Tống Thanh Dương vẫn nhẹ nhàng hơn chút, cố gắng không để lại lại dấu vết trên cơ thể trắng nõn của nàng. Thay vào đó, hắn chỉ để lại vết nước bọt khắp nơi trên cơ thể nàng, trộn lẫn với giọt mồ hôi mỏng manh của hai người chạm vào nhau, chẳng mấy chốc người Yến Tuyền đã ướt nhẹp.

Sau khi cởi quần lót, Tống Thanh Dương dùng tay dang rộng chân nàng ra, lần này cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy nơi hồng hào non mịn của nàng.

Trắng trẻo múp míp, hơi căng mọng và phủ một lớp nước trong suốt, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Có mùi thơm thoang thoảng bay tới từng đợt, Tống Thanh Dương đưa tay vuốt ve, cảm nhận được sự ướt át của nàng. Sau đó, hắn tách từng lớp non mềm đó rồi cắm ngón tay vào trong, cảm nhận được sự khít chặt của nàng.

Dưới sự vuốt ve của ngón tay, lượng nước trong hang tăng lên rõ rệt, không ngừng chảy ra, nhỏ giọt xuống khe mông nàng và rơi xuống giường. Tống Thanh Dương không nhịn được tiến lên hôn.

Hắn hôn âm đạo hơi run rẩy của Yến Tuyền, mở miệng nếm thử một miếng ở nơi non mềm múp míp nhiều nước.

“Á! Sao huynh lại hôn chỗ đó!” Yến Tuyền giật mình, kèm theo đó là sự sung sướng. Đầu lưỡi của hắn tựa như một con cá bơi lội giữa hai chân nàng, không ngừng lao đầu vào trong hang động giàn giụa nước nôi. Đầu lưỡi nhọn còn móc từng nếp gấp mẫn cảm ra để liếm láp.

“Đừng, đừng liếm nữa, biểu ca…” Ngoài miệng thì rõ là khóc lóc không muốn, rên rỉ không ngừng nhưng cơ thể Yến Tuyền lại quấn chặt hắn không buông, dòng nước giữa hai chân cứ tuôn ra ồ ạt, chỉ hận không thể cho hắn chết chìm giữa hai chân nàng.

Đến khi Tống Thanh Dương nhả ra, Yến Tuyền đã kiệt sức, thở hổn hển rồi ngã phịch xuống giường, dưới mông là cả một mảng nước dầm dề.

Nhìn thấy nàng như vậy, Tống Thanh Dương vô cùng hài lòng. Hắn cởi y phục hai ba lần, thả con mãng xà khổng lồ giữa hai chân rồi một tay bắt lấy nó, một tay vạch lên lòng hang đã được môi lưỡi hắn khai phá. Tống Thanh Dương dùng sức nhét con mãng xà to khủng vào cái lỗ bé hơn rất nhiều, kéo căng hang động chật hẹp vừa khít với kích cỡ của mình.

Hai người đều hét lên, vừa đau vừa sung sướng. Yến Tuyền đau hơn nhiều, dù sao nàng cũng chảy máu, cơn đau khiến nàng vô thức kẹp chặt âm đạo, đồng thời nhốt cả đầu mãng xà đang hùng hổ luồn lách bên trong cơ thể khiến Tống Thanh Dương cũng không tránh khỏi đau đớn.

Yến Tuyền đau tới bật khóc, Tống Thanh Dương đau tới chảy mồ hôi ròng ròng, hắn cúi đầu hôn lên mặt của nàng rồi hỏi: “Hối hận không?”

Yến Tuyền lắc đầu, bảo hắn di chuyển.

Nàng khó chịu như thế, hắn sao có thể bằng lòng di chuyển được.

“Huynh có đau không?” Yến Tuyền hỏi hắn.

Tống Thanh Dương sờ lên chỗ hai người gắn kết: “Muội muội, từng phân từng tấc đều muốn giết ta.”

Yến Tuyền bị chọc cười bởi câu nói này của hắn, nàng hừ nói: “Huynh mới muốn giết muội từng tấc ấy, đâm tới như đao, làm muội đau muốn chết.”

“Ta nghe người khác nói làm chuyện này trước lạ sau quen, ba bốn lần là sẽ gây nghiện rồi đắm chìm trong đó, chúng ta kiên nhẫn một chút là được rồi.”

Hai người nói chuyện một lát, không biết có phải do phân tâm hay không mà Yến Tuyền cũng từ từ cảm thấy bên trong không đau như thế nữa, thay vào đó là vài phần khó nhịn.

“Ta thấy đỡ hơn rồi, huynh di chuyển đi.”

Được chỉ thị của nàng, Tống Thanh Dương thử đong đưa eo thăm dò một chút, đầu rồng nhẹ nhàng đâm sâu vào bên trong nàng.

“Ưm…”

Yến Tuyền kêu lên là Tống Thanh Dương liền vội vàng ngừng lại.

“Có chút đau, mà cũng có chút tê, huynh tiếp tục đi.”

Một lần, hai lần, ba lần… Thấy biểu cảm của Yến Tuyền thay đổi, Tống Thanh Dương từ từ tăng thêm sức lực. Hắn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, Tống Thanh Dương hưởng thụ cảm giác khi bị âm đạo của nàng siết chặt, hắn chỉ muốn nhanh hơn và nhanh hơn nữa, đâm vào nơi sâu nhất lần nữa, mở rộng bé yêu này của nàng để tiện cho hắn lần sau đi vào.

Yến Tuyền cũng dần dần cảm nhận được khoái cảm, dưới cơn tê dại, sự đau đớn dần dần cải thiện rất nhiều. Nàng vô thức phục tùng theo sự thúc đẩy của Tống Thanh Dương, lần đầu tiên phối hợp với sự ra vào của hắn để nước nôi cùng hòa vào nhau và lên đỉnh.

Tinh dịch tiến vào trong bụng nàng, âm đạo càng sưng tấy hơn, Yến Tuyền cười nhẹ, cuối cùng nàng cũng thu được tinh dịch của hắn, nhưng không biết làm một lần như thế thì cơ thể có khôi phục được chút nào không?

Yến Tuyền thầm nghĩ, nhưng ngày hôm sau, nàng cảm thấy mình đã bị lừa, không những cơ thể dường như chưa hồi phục mà giữa hai chân còn bị đau nặng đến mức không thể đi lại được. Vì sợ bị Hoa Dung phát hiện có điều khác lạ nên nàng chỉ có thể giả vờ cơ thể không khỏe, cả ngày nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cũng may nàng có được pháp khí của Đạo Viên Tử để giết thời gian nên cũng không quá nhàm chán.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.