Yến Tuyền suy nghĩ rồi lại hỏi: “Ta đào phần mộ tổ tiên của người khác, liệu có bị quả báo không?”
“Nếu ngươi sợ thì vẫn còn cách khác, vào đêm trăng tròn, đổ nguyệt thuỷ của nữ tử lên trên bia mộ có thể khiến bọn họ tạm thời mất đi sự phù hộ.”
“Như này thì khó khăn quá, không còn cách nào khác à?”
“Nếu nó dễ thì ta đã không nhờ ngươi giúp đỡ rồi.”
Yến Tuyền thở dài thườn thượt: “Được rồi, để ta nghĩ cách vậy.”
Trương Thư Nhan nói địa chỉ phần mộ tổ tiên của Trần gia cho Yến Tuyền, rồi sau đó lại nói: “Ở chỗ đấy còn có người gác mộ, tham tiền háo sắc, có mối quan hệ mập mờ với Lưu góa phụ của thôn Đạo Hoa gần đấy...”
Còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên Trương Thư Nhan quay đầu nhìn về phía cửa, nói: “Tình lang của ngươi đến rồi, ta đi đây.”
Trương Thư Nhan lập tức biến mất, cửa bị mở ra, nha hoàn thò đầu vào trong phòng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Biểu tiểu thư?”
Yến Tuyền không trả lời mà nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ.
“Quốc công gia, biểu tiểu thư vẫn chưa dậy, có cần nô tỳ vào đánh thức biểu tiểu thư không?”
“Không cần, ta đi vào nhìn muội ấy một cái rồi đi luôn.”
“Vâng.
Tống Thanh Dương bước vào, thắp sáng ngọn nến trong phòng trước, rồi sau đó đi đến cạnh giường, ngồi xuống bên mép giường của nàng, hôn lên mặt nàng: “Giả vờ ngủ làm gì? Ta còn tưởng muội thật sự không khoẻ đấy. Mau dậy ăn cơm tắm rửa đi, tắm rửa xong ta sẽ bôi thuốc cho muội.”
Yến Tuyền không ngờ lại bị hắn nhìn thấu dễ dàng thế, nàng mở một mắt ra nhìn, xác nhận thật sự bị hắn phát hiện thì mới mở hẳn mắt ra, sau đó nàng duỗi hai tay ra, ra hiệu cho hắn bế nàng dậy.
Tống Thanh Dương cười bất lực, ôm nàng rồi cho nàng ngồi lên đùi mình.
Sờ bộ xiêm y ướt đẫm mồ hôi của nàng, Tống Thanh Dương không khỏi nhíu mày: “Xiêm y đã ướt đẫm mồ hôi như này rồi mà muội vẫn đắp chăn không chịu dậy, muội không sợ nóng à.”
“Đó là vì ta vừa mơ thấy ác mộng. Ta mơ thấy biểu ca không tắm uyên ương với ta.”
... Cái này thì có gì là ác mộng.
“Ta còn mơ thấy biểu ca không chịu dẫn ta đi thả diều.” Yến Tuyền hậm hực ôm cổ hắn trách móc.
“Giấc mơ trái ngược với đời thật, chẳng phải chỉ là thả diều thôi sao, sao biểu ca có thể không đồng ý với muội được.”
Tống Thanh Dương cố ý không nhắc đến chuyện tắm uyên ương, Yến Tuyền lại không chịu bỏ qua cho hắn: “Vậy còn tắm uyên ương thì sao?”
“Để hôm khác, muội còn chưa khoẻ đâu đấy.” Tống Thanh Dương nhắc nhở nàng.
Yến Tuyền chớp mắt: “Tắm uyên ương liên quan gì đến cơ thể không được khoẻ chứ? Chẳng phải chỉ là tắm chung thôi sao, huynh kỳ lưng cho ta, ta kỳ vai cho huynh.”
...
Nhìn bộ dạng hắn chịu thiệt, Yến Tuyền bật cười thành tiếng, Tống Thanh Dương mới biết nàng cố ý trêu hắn, bỗng dưng hắn cảm thấy tức đến ngứa răng, cắn đôi môi đang nở nụ cười của nàng, xâm nhập vào trong đôi môi nàng như đang trừng phạt, đuổi theo đầu lưỡi nhỏ của nàng gặm nhấm một lúc.
Sau một nụ hôn, Tống Thanh Dương thở hắt ra, nhưng dục vọng lại bùng lên, vật to lớn kia lại ấn lên mông Yến Tuyền.
Tống Thanh Dương chịu đựng khó chịu cọ cọ mấy cái, sau đó lại thả nàng xuống giường.
“Muội mau ăn cơm đi, lúc đi tắm đừng để nha hoàn ở lại hầu, lát nữa ta sẽ lén lút đến tắm uyên ương với muội.”
“Hả? Ta vẫn chưa khoẻ đâu đấy.” Yến Tuyền dùng câu của hắn để nhắc nhở hắn.
“Miệng dưới chưa khỏi, nhưng những chỗ khác vẫn còn ổn mà.”
... Lần này đến lượt Yến Tuyền không còn gì để nói, hình như nàng tự gài bẫy bản thân rồi.