Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 87: Chương 87




Ngoài thành có rất nhiều nơi núi cao gió lớn, nơi đầu tiên Tống Thanh Dương nghĩ đến là chỗ gần biệt trang nhà mình, chơi đùa mệt rồi còn có thể vào trong biệt trang để nghỉ ngơi.

Yến Tuyền lại không chịu chỗ này, nàng nói: “Ta chỉ muốn đến chỗ nào có ít người quen biết chúng ta với biểu ca thôi, như vậy thì chúng ta không cần phải bó tay bó chân duy trì khoảng cách nữa.”

Đương nhiên Tống Thanh Dương cũng muốn được gần gũi thân mật với nàng, nhưng Hoa Dung còn đang đi theo, một người đi theo cùng một đám người đi theo có gì khác nhau đâu?

“Hoa Dung biết thoả thuận giữa chúng ta với di mẫu, chỉ cần không đi quá giới hạn thì nàng ấy sẽ mở một mắt nhắm một mắt.”

Yến Tuyền thuyết phục Tống Thanh Dương rồi nhanh chóng bảo xa phu mau đổi hướng xe ngựa.

Hoa Dung và xa phu ngồi ngoài xe ngựa, giúp Yến Tuyền nhìn đường để bảo đảm có thể thuận lợi đến khu vực gần thôn Đạo Hoa.

Yến Tuyền và Tống Thanh Dương ngồi trong xe ngựa, đến mùa hè rèm treo trong xe ngựa sẽ là rèm trúc, được đan không quá dày, để lại khe hở để thông gió, cho dù hai người có ngồi đối diện nhau thì cũng chỉ có thể mắt đi mày lại, cũng không dám động tay động chân.

Cơn gió ấm áp thổi vào trong qua rèm xe ngựa, khiến Yến Tuyền hơi nheo mắt. Yến Tuyền híp mắt, nhìn dáng ngồi nghiêm chỉnh của Tống Thanh Dương, trong lòng lại thấy hơi ngứa ngáy, nảy ra ý định muốn trêu chọc hắn, nàng suy nghĩ rồi nói với hắn: “Biểu ca, tối hôm qua ta nhìn thấy một thứ trông kỳ lạ lắm, trông nó tròn tròn mà dài lắm, có màu đỏ đen, nhưng bên trong lại không có xương, còn liên tục tiết ra một thứ nước dính dính nhớp nhớp nữa. Ta tưởng nó là con đỉa trâu nên vội vàng phun nước muối trong miệng lên thân nó, nhưng không ngờ thứ đấy lại không chỉ không sợ nước muối, mà còn bị nước muối kích thích cho dài ra thêm hai phân, nhìn đáng sợ lắm luôn á. Biểu ca học nhiều biết nhiều, huynh có biết đấy là con gì không?”

… Là con gì? Thứ đêm qua bị nàng phun nước muối lên còn có thể là gì nữa?

Đã từng được trải nghiệm sự to gan của nàng nên Tống Thanh Dương cũng đã quá quen với mấy câu nói đùa này của nàng, nhưng dường như vành tai hắn chưa được quen lắm, vẫn đỏ bừng y như lúc trước, đôi mắt hắn cũng thế, chột dạ liếc nhìn Hoa Dung và xa phu ngồi bên ngoài.

“Có thứ gì kỳ lạ thế à? Hình như ta chưa từng thấy bao giờ, nó có cắn người không?” Tống Thanh Dương ra vẻ bình tĩnh hỏi nàng.

“Có cắn đó, giống như con đỉa ấy, lúc đầu cắn xuyên qua da thì đau, sau đó lại vừa đau vừa tê, nó còn liên tục cắm sâu vào trong thịt, đến lúc nó hút đủ máu rời đi rồi, chỗ bị cắn lại bắt đầu đau.”

Tống Thanh Dương khẽ ho khan, con đỉa trâu mềm oặt trong đũng quần lại bắt đầu vùng dậy, hắn đang định trả lời nàng thì Hoa Dung ngồi bên ngoài đột nhiên quan tâm hỏi: “Đêm qua tiểu thư bị côn trùng cắn ạ?”

“Ừ… Bị cắn một phát, may mà đã bôi thuốc kịp thời nên khỏi rồi.”

Yến Tuyền duỗi tay ra cho Hoa Dung nhìn: “Vết thương nhỏ lắm, bây giờ không còn đau nữa nên ta cũng không tìm ra vết thương ở đâu.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Thấy Hoa Dung lo lắng như thế, Yến Tuyền không dám nói linh tinh tiếp nữa, nàng đổi chủ đề thảnh thơi nói chuyện với Tống Thanh Dương.

Chờ đến khi đến gần thôn Đạo Hoa thì đã là cuối giờ Tỵ, sắp sửa đến buổi trưa lúc mà ánh nắng mặt trời gắt nhất, Yến Tuyền lấy cớ nắng quá gắt và đói bụng để lôi kéo Tống Thanh Dương vào thôn Đạo Hoa.

Lúc này khói bếp bốc lên từ mấy ngôi nhà trong thôn, bọn nhỏ không sợ nóng nực, nô đùa dưới ánh nắng mặt trời chói chang, nhìn thấy bọn họ vào thôn từ phía xa thì cũng không sợ người lạ, xông lên hỏi: “Các ngươi là ai thế?”

“Chúng ta đi ngang qua nơi này, muốn vào trong thôn các ngươi xin chén nước.”

Có người lớn nghe thấy tiếng động, thò đầu ra khỏi nhà, nhìn một lúc rồi tốt bụng mời bọn họ vào nhà.

Đám hài tử rất ồn ào, tất cả đều đi theo người kia vào trong nhà, nghe đám hài tử kia nói ngôi nhà kia là nhà của trưởng thôn thôn Đạo Hoa, lúc này trưởng thôn với mấy nhi tử đều đã ra đồng, trong nhà chỉ có phu nhân trưởng thôn với nhi tức Trương thị.

Phu nhân trưởng thôn tốt bụng, nghe thấy đám người Yến Tuyền chưa ăn cơm thì giữ bọn họ lại, bà ấy không nhận bạc, là Tống Thanh Dương nhất quyết muốn đưa nên bà ấy mới nhận lấy, bảo nhi tức đi thái thịt, đến Tây gia mua rượu, phải làm sao để xứng đáng với số tiền bọn họ bỏ ra.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.