Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 88: Chương 88




Yến Tuyền cảm nhận được sâu sắc sự lương thiện của bà ấy, lúc Trương thị đi mua đồ, nàng lấy cớ đi dạo ngắm cảnh trong thôn, kéo Tống Thanh Dương đi cùng với nàng.

Bọn nhỏ vẫn tiếp tục đi theo, đoàn người đi dạo đông đúc, rất náo nhiệt.

Mọi người đều thấy hơi tò mò về những người xa lạ, nghe thấy tiếng động thì đều ra ngoài ngó thử, hỏi thăm một câu.

Nghe thấy Yến Tuyền gọi Tống Thanh Dương ca ca thì chỉ nghĩ hai người họ là hai huynh muội, cười hỏi: “Ca ca ngươi trông cao lớn rắn rỏi như này, sao trông ngươi lại nhỏ nhắn gầy gò thế?”

Yến Tuyền cũng không thấy rụt rè, trả lời: “Hắn trông giống cha, còn ta thì giống mẹ.”

“Một người cao như này, mà một người lại thấp vậy, cha mẹ ngươi muốn hôn nhau cũng khó lắm đúng không?” Bỗng nhiên có một giọng nói chen vào ngắt lời bọn họ.

Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy căn nhà ở phía đối diện đã mở cửa từ lúc nào, một nam tử chạc hai mươi mấy tuổi, cánh tay để trần, cà lơ phất phơ dựa vào cạnh cửa, đôi mắt hí láo liên nhìn chằm chằm vào Yến Tuyền và Tống Thanh Dương.

Tống Thanh Dương đứng chắn trước mặt Yến Tuyền, chắn ánh mắt của hắn ta, bên cạnh có một bà thẩm đứng ra nói đỡ cho Yến Tuyền: “Cha mẹ người ta có hôn nhau hay không liên quan gì đến ngươi, ngươi rảnh rỗi thế thì chẳng thà đi hỏi xem bà mẹ goá phụ kia của ngươi hôm nay lại hôn lão cha hờ nào của ngươi đi.”

“Ngày nào mẹ ta cũng hôn nam nhân của ngươi đấy, ngươi không biết à? Đôi giày ta đang đi là do ngày hôm qua nam nhân của ngươi mua cho ta đấy.”

Nam tử duỗi chân ra, khoe khoang đôi giày trên chân hắn ta, bà thẩm thấy thế thì tức giận mắng: “Má nhà ngươi! Với đôi mắt mù dở đấy của mẹ ngươi á, đến lão què canh mộ ở phía Tây còn đồng ý ngủ cùng ấy!”

Hai người không ai chịu thua ai bắt đầu chửi bới, chửi qua chửi lại là lại muốn thượng cẳng tay hạ cẳng chân, may mà mọi người xung quanh kéo bọn họ lại kịp.

Lúc bấy giờ Yến Tuyền mới biết nhà của nam tử này chính là nhà của Lưu góa phụ mà nàng muốn tìm.

Nam nhân rời đi, Yến Tuyền biết được từ miệng những người khác, nam nhân kia tên là Cát Lộc Vinh, mất cha năm bảy tuổi, được mẫu thân Lưu góa phụ chăm bẵm từ nhỏ đến lớn.

Cát phụ vốn là một thợ mộc, có tiếng là một người thợ giỏi, bởi vậy nên trước giờ nhà ông ta luôn giàu có hơn nhà bình thường đôi chút, Cát Lộc Vinh là đứa con đầu lòng của Cát gia, từ nhỏ đã được nuông chiều đủ thứ.

Sau khi Cát phụ chết, một mình Lưu goá phụ chăm sóc gia đình, một nữ nhân như bà ấy không có năng lực kiếm tiền nên chỉ có thể thêu thùa cho người ta, miễn cưỡng duy trì được sinh hoạt, hoàn toàn không đủ tiền để cung cấp cho Cát Lộc Vinh tiêu xài.

Cát Lộc Vinh từ giàu xuống nghèo khó, thường xuyên khóc lóc quậy phá muốn được ăn ngon mặc đẹp, đặc biệt là mỗi lần người bán hàng rong đến bán hàng, hắn ta đều quậy cực kỳ ghê.

Lưu goá phụ cũng là người yêu thương nhi tử, thấy nhi tử như vậy thì trong lòng rất hụt hẫng, cuối cùng khẽ cắn môi lén lút mời người bán hàng rong vào trong nhà bà ấy, dùng cái động khi trước chỉ có mỗi trượng phu được vào của mình để đổi lấy những thứ nhi tử muốn.

Sau lần đó, Lưu goá phụ bắt đầu mở nửa cánh cửa tiếp khách, dùng bạc bán thân của mình để duy trì cuộc sống nhi tử muốn.

Nhưng số tiền này có thời hạn, Lưu goá phụ dần mất đi tuổi thanh xuân thì tiền cũng dần dần ít đi, đến bây giờ, chỉ cần là người có chút tiền thì đều không muốn lên giường với bà ấy, chỉ có mấy người cao tuổi tàn tật là còn đến tìm, trong đó có một người là Trần Qua Tử canh mộ ở phía Tây.

Trần Qua Tử không chỉ có què, mà trên người còn chi chít những vết loét, trên người lúc nào cũng toát ra mùi cực kỳ khó ngửi, không có người nào muốn đến gần ông ta, cũng chỉ có người chết mới không chê ông ta.

Vì để kiếm tiền nuôi con mà vào lúc Lưu goá phụ không có khách, bà ấy lại đồng ý ngủ với ông ta, chỉ cần ông ta có thể cho thêm chút tiền.

“Bà ấy nuông chiều con quá rồi!” Yến Tuyền nghe kể thì rất tức giận.

Tống Thanh Dương ở bên cạnh lại không thấy có gì kỳ lạ: “Bà ấy làm thế là ứng với câu cách ngôn mẹ yêu con, cởi quần đổi kẹo.”

Mẹ yêu con, cởi quần đổi kẹo. Mẹ vợ yêu con, vắt sữa bỏ vào trong canh… 

Yến Tuyền thở dài thườn thượt, còn có một câu cách ngôn nữa đó là chiều con như giết con, nuôi ra con bất hiếu đấy, Lưu goá phụ này đúng là hồ đồ rồi!


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.