Lúc mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, Lưu goá phụ bê chậu nước đi ra khỏi nhà, bà ấy hắt nước về phía đám người, chống nạnh chửi bới: “Ta chẳng qua chỉ là một mẫu thân hy sinh tất cả vì con, các ngươi không làm được lại đi nói ta đĩ thõa, lý lẽ đâu ra thế không biết!”
Mọi người dồn dập mắng chửi bà ấy, Yến Tuyền yên lặng đứng trong đám người, nàng đang tự hỏi liệu Lưu goá phụ này có phải một người mẹ tốt không?
Không có gì phải nghi ngờ hết, Lưu goá phụ là một người mẹ tốt, bà ấy không màng tất cả vì con của mình, bà ấy có lòng vị tha và sự vĩ đại của một người mẹ. Song bà ấy lại quên mất rằng trước thân phận người mẹ thì bà ấy vẫn là chính bà ấy, bà ấy là một con người, bà ấy có thể có sự ích kỷ cho riêng mình, thật sự không cần phải hy sinh tất cả như vậy.
Yến Tuyền nói ra suy nghĩ của bản thân, Lưu goá phụ thoáng im lặng trong một chốc, sau đó bà ấy hỏi lại Yến Tuyền: “Có được không? Chẳng phải có câu ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử* sao? Ta có thể ích kỷ cho riêng bản thân mình à?”
*Ba nguyên tắc của giáo lí phong kiến Trung Quốc (tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử) bắt người đàn bà phải tuân thủ là khi ở nhà phải theo cha, khi lấy chồng phải theo chồng, khi chồng chết phải theo con trai. Trọn đạo tam tòng.
Yến Tuyền chưa kịp trả lời, bà ấy lại nói tiếp: “Đúng là lạ thật đấy, sống cả đời rồi, đây là lần đầu tiên có người bảo ta phải ích kỷ hơn một chút.”
Vừa nói hết câu này, các đại thẩm, đại nương đang chửi bới đều im bặt.
Lưu goá phụ có tên đầy đủ là Lưu Niệm Nhi, bà ấy là đại tỷ trong nhà, dưới bà ấy có hai đệ đệ song sinh nhỏ hơn bà ấy mười tuổi.
Trong lúc sinh cặp song sinh, mẫu thân qua đời vì khó sinh, trưởng tỷ như mẹ, kết quả là bắt đầu từ năm mười tuổi bà ấy đã vừa làm tỷ vừa làm mẹ chăm sóc hai đệ đệ.
Phụ thân là một người không ra gì, tuy có việc làm nhưng lại thích uống rượu, sau khi không còn mẫu thân kiểm soát, ông ta càng ngày càng say khướt, tháng nào cũng mất hơn nửa số bạc vào các tửu quán, bà ấy với đệ đệ thường xuyên phải chịu cảnh đói ăn, may mà có thẩm thẩm hàng xóm giúp đỡ đôi chút.
Năm mười lăm tuổi, lão bản của tửu quán cầm sổ sách đến nhà nói đây là khoản nợ phụ thân nợ ông ta mấy năm nay, tổng cộng mười lượng bạc.
Trong nhà đâu thể nào lấy ra cùng một lúc nhiều bạc như thế được, phụ thân chỉ có thể dùng bà ấy để gán nợ, trùng hợp là Cát thợ mộc đang làm thuê cho người ta gần đấy, không biết sao ông ta lại ưng bà ấy, bỏ ra mười lượng bạc trả nợ cho phụ thân, rồi sau đó lại đưa thêm mười lượng bạc cho phụ thân, tổng cộng hai mươi lượng bạc coi như là sính lễ để cưới bà ấy.
Bà ấy không muốn, bà ấy thích đại ca ca nhà thẩm thẩm hàng xóm, nhưng lệnh của phụ mẫu cùng lời người mai mối, bà ấy không được phép chọn.
Tâm tính của Cát thợ mộc khá tốt, nhưng tính nết lại gắt gỏng, là kiểu người nói một là một, hai là hai, chuyện gì cũng phải nghe lời ông ta.
Lúc Cát thợ mộc chết, một tay ông ta nắm tay bà ấy, một tay khác nắm tay nhi tử nói: “Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, ngươi đừng nghĩ đến chuyện tái giá, chăm sóc nhi tử cho tốt vào, đừng để nó ấm ức.”
Bà ấy đồng ý, Cát thợ mộc trút hơi thở cuối cùng.
Bà ấy không tái giá theo đúng những gì ông ta đã dặn dò, sống thủ tiết với nhi tử.
Lúc nhi tử khóc lóc quậy phá, nằng nặc đòi ăn thịt, bà ấy hỏi nhi tử muốn ăn thịt hay muốn mẹ, nhi tử nói muốn ăn thịt, bà ấy rưng rưng nước mắt giống như lúc trước khi phụ thân gả bà ấy cho Cát thợ mộc, bán bản thân một lần, rồi hết lần này đến lần khác.
“Máu của ta, thịt của ta, ta có thể cho bọn họ tất cả, kết quả là người đời lại trách móc ta không dạy được nhi tử, thật ra ta rất muốn dạy, nhưng ta phải dạy như nào đây? Phu tử tòng tử, tòng tử đấy! Là mẫu thân thuận theo nhi tử, chứ không phải là nhi tử thuận theo mẫu thân! Hơn nữa, sao các ngươi lại không trách cha nó? Chẳng phải có câu tam tuế khán lão* sao? Năm nó ba tuổi cha nó vẫn chưa chết đâu, lúc cha nó chết nó đã có cái tính như này từ lâu rồi, sao các ngươi lại chỉ biết trách ta chứ?”
*Tức là nhìn đứa trẻ năm 3 tuổi sẽ biết tính cách sau khi lớn lên thế nào
Lưu goá phụ hỏi mọi người.
Những người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ đành thở dài, quay trở về nhà mình.