“Ưm…” Tiểu huyệt bị nong ra bất ngờ khiến Yến Tuyền không kịp thích ứng, nàng vội vàng bấu vào thân cây, làm chậm tốc độ trượt xuống.
Tống Thanh Dương hít sâu một hơi, gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi tiểu huyệt siết chặt lấy côn thịt. Hắn giật vạt áo của Yến Tuyền ra, để hai chú thỏ trắng mũm mĩm dưới lớp áo nhảy bật ra ngoài.
Không có y phục vướng víu cản trở, đôi gò bồng trắng nõn nà áp thẳng vào thân cây, mang lại cảm giác kích thích mới lạ.
Nhưng không đợi Yến Tuyền nhấm nháp cảm giác này tỉ mỉ thì bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, cơn lạnh lẽo lướt qua hai chân, kích thích Yến Tuyền. Đôi tay của nàng bỗng nhiên mất sức, ngay sau đó cơ thể mất chỗ dựa trượt thẳng xuống dưới, nuốt toàn bộ gậy thịt cương cứng của hắn vào cơ thể mình.
Vì côn thịt cắm sâu quá đột ngột, cảm giác đau đớn tràn lan lấn át cơn sung sướng trực trào, Yến Tuyền nhanh chóng ôm chặt lấy thân cây mới kịp dừng lại.
“Biểu ca… Sâu quá…” Yến Tuyền thỏ thẻ xin tha.
Tống Thanh Dương duỗi tay đỡ lấy cơ thể nàng, lùi về sau một tí để nàng đỡ khó chịu hơn, sau đó hắn tiếp tục buông tay ra làm nàng chầm chậm trượt xuống tiếp.
Hắn thả nàng trượt xuống rồi đẩy người nàng lên, biên độ dao động không quá lớn để thân cây không ma sát vào làn da mềm mịn của nàng, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy sung sướng, khác biệt với cảm giác sung sướng do bàn tay người mang lại.
Ma sát tới lui mấy lần, Yến Tuyền vừa mới kêu rên đau đớn giờ đã biến thành tiếng ngâm nga vì sung sướng, quanh quẩn rõ ràng trong rừng cây. Không biết cơn gió từ đâu thổi đến xuyên qua kẽ lá, khiến lá cây kêu xào xạc, âm thanh êm tai hơn tiếng chim hót lảnh lót vào ban sáng.
Tống Thanh Dương vừa rút cắm vừa không quên xoa nắn cặp mông đầy thịt đằng sau, hai bàn tay hết tách mông ra hai bên rồi lại đẩy nó vào trong.
Tiểu huyệt chặt khít, hoa môi hai bên bao trùm côn thịt của hắn gần như siết chặt rồi lại nới lỏng ra theo động tác nhào nặn của hắn, ngậm lấy gậy thịt cương cứng nóng hầm hập kia.
“Biểu ca… Không được…” Bầu ngực của Yến Tuyền cọ vào thân cây, âm vật cũng vậy, mông cũng bị Tống Thanh Dương xoa nắn vuốt ve, tiểu huyệt đón nhận từng cú đâm thọc vào tận cùng. Dưới sự kích thích bằng nhiều cách thức khác nhau, nàng nhanh chóng mất khống chế xoay người gọi một tiếng biểu ca rồi lên đỉnh.
Dâm thủy trượt từ thân cây xuống dưới, rơi vào hang kiến bị rễ cây che mất trong bóng đêm, cả dâm thủy và kiến trong hang cùng biến thành chất dinh dưỡng nuôi cây.
Sau khi cơn cực khoái qua đi, Yến Tuyền không còn sức ôm cây nữa. Tống Thanh Dương bèn bế nàng lên rồi xoay nàng lại, để nàng vòng tay ôm lấy mình, rồi mới tàn nhẫn cắm mạnh vào hang động ướt dầm dề bên dưới.
Thoạt nhìn ôm thân cây và ôm lấy hắn không khác gì mấy nhưng chỉ có mỗi Yến Tuyền biết, vừa rồi khi nàng còn ôm thân cây, Tống Thanh Dương còn sợ nàng ma sát với vỏ cây trầy da nên mới nhấp thật chậm. Bây giờ đổi thành ôm hắn, hắn không cần kiêng dè gì nữa, dồn hết sức cày cấy mảnh đất um tùm bên dưới, dường như muốn nghiền nát thịt non mềm mại bên trong thành bùn nát.
Tuy nhiên dâm bùn thì không có mà dâm thủy thì lại dư, mật dịch tràn ra khỏi nơi giao hợp của hai người rồi chảy dài xuống dưới, trôi tuột xuống bắp chân của Tống Thanh Dương, làm ướt giày của hắn.
Có qua mà không có lại thì không hay, Tống Thanh Dương cũng trả lại nàng một đống tinh dịch sền sệt, bắn đầy bụng nàng, dù nàng gắng sức cũng không thể giữ lại nên là nó đã nhiễu tí tách xuống dưới đất.
Khi hai người kết thúc hiệp đấu thì vầng trăng đã quá đỉnh đầu. Tống Thanh Dương mượn ánh trăng nhặt lấy y phục rơi vãi đầy đất, mặc vào cho nàng. Yến Tuyền vừa mới lấy lại tinh thần sau cơn cực khoái, ngẫm nghĩ có một câu nói rất đúng. Trước lạ sau quen, làm ba bốn bận thì sẽ nghiện rồi đắm chìm vào đó. Lúc này nàng gần như mê đắm chuyện ái ân, tại sao trên đời có chuyện sung sướng đến vậy.
Yến Tuyền ngơ ngác được Tống Thanh Dương bế về.
Hoa Dung vẫn còn đang ngủ, không biết xa phu đi đâu rồi, Yến Tuyền không còn sức suy nghĩ nữa, chỉ cho rằng xa phu đi tiểu rồi bèn lăn vào trong xe, định chợp mắt một lát.
Tống Thanh Dương nhìn quanh xe ngựa xem xét vết tích sót lại, sau đó đánh thức Hoa Dung và hỏi bà ấy có phát hiện chỗ nào đáng ngờ hay không?
Hoa Dung mới tỉnh ngủ vẫn còn lơ mơ, chỉ lắc đầu đáp lại.
Yến Tuyền đang mơ màng nghe ra chỗ đáng ngờ, ráng đỡ người ngồi dậy rồi hỏi: “Sao thế? Không phải xa phu đi tiểu rồi ư?”
“Dù hắn đi tiểu cũng không đi quá xa.”
Xa phu là người do Tống Thanh Dương sắp xếp nên hắn biết rõ xa phu là người thế nào. Một khi hắn đã ra lệnh cho hắn ta ở lại trông coi Hoa Dung, đợi bọn họ quay về thì hắn ta sẽ không tùy tiện rời đi, dù đi tiểu cũng sẽ giải quyết bên cạnh, sẽ không cố tình đi quá xa.
Theo dấu vết xung quanh để lại cho thấy hắn ta rời đi một mình, không có bằng chứng thể hiện hắn ta vội vã rời đi trong nguy hiểm.
Trong lúc hai người trò chuyện, Hoa Dung tỉnh táo trở lại bất ngờ nhớ ra một chuyện, bà ấy vội bảo: “Lúc nãy nô tỳ cảm thấy rất lạnh, mơ màng nghe xa phụ nói chuyện với ai đó. Nô tỳ không nghe rõ họ nói gì với nhau, chỉ nhớ mang máng xa phu gọi người nọ bằng cô nương. Khi ấy nô tỳ còn tưởng rằng người đó là biểu tiểu thư nên muốn quay lại xem sao, có điều dù nô tỳ có làm gì đi nữa cũng không thể mở mắt ra, không thể cựa quậy cơ thể, sau đó không biết ngủ thiếp từ lúc nào không hay.”
“Cô nương?” Yến Tuyền và Tống Thanh Dương vẫn ở cùng nhau, chưa từng rời khỏi nơi này, vì vậy cô nương mà xa phu đã gặp không thể nào là Yến Tuyền được. Ngoài nàng ra, nửa đêm canh ba ở nơi hoang vu vắng vẻ thì đào đâu ra cô nương xuất hiện được chứ?
Tống Thanh Dương bà Yến Tuyền đều đang suy nghĩ, lúc nàng nhìn thấy quỷ, đêm mùa hè nóng nực cũng trở lạnh đột ngột.
Chẳng phải người bình thường không thể nhìn thấy quỷ ư?
Ba người không có manh mối nào cả, cũng chẳng biết nên tìm xa phu giữa chốn đồng không mông quạnh này thế nào. Tống Thanh Dương không thể cứ để hai người Yến Tuyền và Hoa Dung ở trong xe ngựa, nghĩ đi nghĩ lại bèn vận nội lực hô to tên xa phu.
Đêm đen quá đỗi tĩnh lặng nên âm thanh có thể truyền đi rất xa, chỉ cần xa phu ở gần đây thì sẽ nghe thấy tiếng gọi của hắn. Dù hắn ta lạc đường thì vẫn có thể tìm kiếm đường về khi nghe thấy giọng của hắn.
“Đỗ Nhược Sinh! Đỗ Nhược Sinh!”
Giọng của Tống Thanh Dương vốn đã vang dội, giờ cộng thêm nội lực khiến tiếng kêu như âm vang của chuông đồng, vì Hoa Dung và Yến Tuyền ở quá gần hắn nên phải bịt chặt tai lại.
Sau vài tiếng gọi, tiếng Đỗ Nhược Sinh đáp lên vang lên ở nơi nào đó trong khu rừng, lúc này ba người mới yên lòng.
Không lâu sau, Đỗ Nhược Sinh với quần áo xốc xếch chạy khỏi rừng, họ vừa bắt gặp dáng vẻ xốc xếch của hắn ta thì tưởng rằng mình vừa quấy rầy chuyện tốt của đối phương.
“Ngươi chạy đi hưởng thụ ở đâu thế? Không phải ta đã dặn ngươi ở trên xe ngựa trông chừng Hoa Dung, chờ bọn ta quay lại à?”
Đỗ Nhược Sinh gãi đầu, quỳ xuống thỉnh tội: “Lúc nãy có một cô nương xinh đẹp tuyệt trần xách đèn lồng đi đến nơi này, nàng ấy thấy thuộc hạ ngồi trên xe ngựa bèn tò mò lân la đến hỏi. Thuộc hạ ngồi một mình quá chán nên mới tán dóc với nàng ấy đôi câu, không ngờ càng nói càng hợp tính, cảm tưởng như đôi bên không thể gặp nhau sớm hơn.”
Dưới ánh trăng bàn bạc, cô nương đó đẹp đến nao lòng, hắn ta nhất thời xúc động nên đã hôn người ta, ai ngờ cô nương đó chẳng những không giận mà còn đáp lại nụ hôn của hắn ra.
Hai người hôn nhau say đắm, nàng ấy nói nhà nàng ấy ở gần đây, mời hắn ta về nhà, Đỗ Nhược Sinh vốn muốn từ chối nhưng phản ứng của cơ thể không cho phép hắn ta từ chối. Tinh trùng lên não, lúc thần trí đã đắm chìm vào sắc dục, hắn ta nào nhớ lời dặn dò của chủ nhân, vì vậy đã lơ mơ theo nàng ấy về nhà.
Hai người vừa vào cửa đã gấp gáp quấn lấy nhau, chưa kịp về phòng đã làm ngay trong sân một lần, vừa chuẩn bị xuất tinh thì tiếng gọi của Tống Thanh Dương truyền đến.
Nữ tử nọ giật mình bèn đẩy Đỗ Nhược Sinh ra, còn hỏi hắn ta ai mới vừa gọi thế? Hắn ta trả lời đó là chủ nhân của mình mới khiến biểu cảm của nữ tử đó dịu đi đôi phần, có điều nàng ấy không muốn chiến tiếp nữa, chỉ hẹn hắn ta ngày mai một mình đến nhà nàng ấy.