Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 97: Chương 97




Hắn ta ôm nàng ta, hai người nhìn nhau, nhất thời quên mất phải nói gì, chỉ có hoa thu hải đường đung đưa trong gió, cũng không biết là ai động trước, bọn họ hôn nhau.

Khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Vương Thủ Trung lại hôn tới, giống như gà con mổ thóc, liên tục hôn nàng ta.

Nàng ta cũng học theo dáng vẻ của hắn ta mà hôn, hai người hôn càng lúc càng nhanh, môi lưỡi chẳng biết lúc nào đã quấn quýt lấy nhau, bàn tay hắn ta cũng chạm vào ngực nàng ta.

Dưới những bông hoa hải đường đung đưa, hắn ta tiến sâu vào bên trong cơ thể nàng ta, rất đau, lại rất sướng. Hắn ta di chuyển rất nhanh, đâm vào rất sâu, thỉnh thoảng có vài bông hoa hải đường bị gió thổi, rơi xuống chỗ bọn họ giao hợp, bị hắn ta nghiền ép thành nước hoa.

Sau đó, hai người chuyển từ nói chuyện yêu đương sang làm tình, đứng làm, nằm làm, ngồi làm, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, bọn họ gần như đã thử tất cả các tư thế.

Sau khi hắn ta trở về kinh, không lâu sau, sính lễ của Vương gia đã đưa đến cửa.

Ngày thành hôn được ấn định vào một năm sau đó.

Một năm đó có lẽ là một năm khó chịu đựng nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng ta, nàng ta chưa bao giờ nhớ nhung ai nhiều đến vậy, chỉ nghĩ đến hắn ta thôi cũng khiến bên dưới ẩm ướt.

Tiếc rằng hai người cách nhau quá xa, nàng ta chỉ có thể gửi nỗi nhớ nhung và cả sự ướt át của mình vào trong thư, thỉnh thoảng nàng ta sẽ tri kỷ ở trong bức thư dùng tay an ủi thỏa mãn hắn ta.

Cuối cùng, sau quãng thời gian ngày nhớ đêm nhung, nàng ta cũng được gả đến Kinh thành, hai người gặp lại, đêm động phòng hoa chúc, bọn họ suýt nữa làm sập cả giường tân hôn.

Sau khi cưới bọn họ càng gắn bó như keo sơn, mọi người trong phủ từ trên xuống dưới đều hâm mộ bọn họ. Tiếc thay ý trời trêu ngươi, mới ân ái chưa đến nửa năm, một ngày nọ trời trở lạnh, hắn ta chỉ bị nhiễm phong hàn, vậy mà cứ thế bệnh không dậy nổi.

Trong nhà tìm bao nhiêu đại phu cũng không cứu được mạng của hắn ta, lúc hắn ta sắp chết đã nắm lấy tay nàng ta nói: "An Nhiêu, nàng bản tính dâm đãng, không thể sống thiếu nam nhân một ngày, sau khi ta chết nàng nhất định sẽ không thủ tiết được, chi bằng bây giờ tuẫn tiết theo ta đi..."

An Nhiêu hoàn toàn không ngờ rằng hắn ta sẽ nói như vậy, không ngờ trước kia khanh khanh ta ta, dây dưa triền miên với hắn ta, lúc này lại biến thành chứng cứ tố nàng ta dâm đãng, hắn ta lại muốn nàng ta phải chết chung với hắn ta.

Vương Thủ Trung nói xong thì chết, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn nàng ta, như thể nàng ta không lập tức tuẫn tiết chính là không chung thủy với Vương Thủ Trung, như thể nàng ta bây giờ đã cặp kè với nam nhân khác.

"Ngươi đồng ý?" Yến Tuyền hỏi nàng.

An Nhiêu lắc đầu: "Ta không đồng ý, bọn họ cưỡng ép trói ta lại, ném vào trong quan tài, chôn cùng với hắn ta."

Vừa nói, An Nhiêu vừa đưa tay ra cho Yến Tuyền nhìn, Yến Tuyền mới phát hiện mười đầu ngón tay của nàng ta máu thịt mơ hồ, đầu ngón tay biến dạng, là dấu vết khi cố cạy quan tài ra, nàng ta bị chôn sống ngạt thở mà chết.

Yến Tuyền không khỏi run rẩy: "Bọn họ như vậy là giết người!"

"Nhưng bọn họ lại không cảm thấy đó là đang giết người, tất cả mọi người đều cảm thấy ta gả cho Vương Thủ Trung thì đương nhiên sống là người của hắn ta, chết là ma của hắn ta, đương nhiên phải thủ tiết vì hắn ta, bọn họ giúp ta tuẫn tiết là đang giúp ta giữ tiết hạnh."

"Bọn họ đều điên rồi! Ngươi là người, là một người sống sờ sờ, không chỉ là thê tử của Vương Thủ Trung! Ngay cả phụ mẫu của ngươi cũng không có quyền quyết định sự sống chết của ngươi!"

"Ngươi thực sự nghĩ vậy?" An Nhiêu nhìn dáng vẻ tức giận của Yến Tuyền, không nhịn được hỏi.

"Đương nhiên, vạn vật có linh, chúng sinh bình đẳng, cái chết của Vương Thủ Trung cũng không phải do ngươi gây ra, dựa vào đâu mà phải chôn cùng hắn ta?"

"Bao nhiêu năm qua, lúc còn sống và cả sau khi đã chết, ta từng hỏi vô số người và quỷ, bọn họ nghe xong câu chuyện của ta đều cảm thấy ta mất trinh tiết trước khi cưới là dâm đãng. Nếu không tuẫn tiết, ngày sau nhất định sẽ không chịu được cô đơn mà hồng hạnh xuất tường*, đều cảm thấy ta tuẫn tiết chôn cùng trượng phu là kết quả tốt nhất, ngươi là người đầu tiên nghĩ rằng ta không đáng chết."

*Hồng hạnh xuất tường ý chỉ ngoại tình.

"Cái thứ trinh tiết chó má! Dựa vào đâu mà nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ tử phải chung thủy với một người? Ngươi ở góa lúc còn trẻ như vậy, cho dù có tái giá cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Sau khi nhận được lời khẳng định của Yến Tuyền, An Nhiêu cười, cười thoải mái vui vẻ, cười đến chảy cả nước mắt, một lúc lâu sau nàng ta mới dừng lại, thi lễ với Yến Tuyền: "Đa tạ cô nương đã hóa giải chấp niệm trong lòng ta."

Yến Tuyền không hiểu, sao nàng lại hóa giải chấp niệm trong lòng nàng ta rồi? Sau đó nàng nghĩ lại, chấp niệm của An Nhiêu chẳng qua chỉ là hy vọng có một người khẳng định nàng ta không cần tuẫn tiết chôn theo mà thôi.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.