Đúng rồi, tối hôm qua Đỗ Nhược Sinh bị nàng ta mê hoặc, Tống Thanh Dương chỉ hét lên hai tiếng, nàng ta đã vội vàng thả người ra.
Bọn họ lấy đi người giấy của nàng ta, nàng ta cũng không dám hiện thân tới cướp, mãi đến khi Tống Thanh Dương rời đi, nàng ta mới xuất hiện.
Sát khí trên người Tống Thanh Dương thực sự lợi hại như vậy sao? Có thể khiến lão quỷ trăm năm như vậy kiêng kỵ? Hay là sát khí trên người Tống Thanh Dương không chỉ có thể dọa quỷ mà còn có cách dùng khác?
Yến Tuyền hỏi Trương Thư Nhan.
Trương Thư Nhan cũng không biết, chỉ có thể giúp nàng hỏi thăm ở chỗ khác xem có hỏi thăm ra kết quả gì không.
"Trải qua chuyện này, danh tiếng của ngươi cũng coi như vang dội khắp hai giới âm dương, ngày sau không chỉ có ma quỷ tới tìm ngươi, con người cũng sẽ đến thăm dò thực hư. Lòng người hiểm ác, còn đáng sợ hơn cả quỷ, ngươi không môn không phái, không có sư môn che chở, muốn có chỗ đặt chân trong đám người bọn họ phải có thực lực nhất định mới được." Trương Thư Nhan tốt bụng nhắc nhở nàng.
Đây là chuyện khiến Yến Tuyền nhức đầu, một tay ngang như nàng nào có thực lực gì, ngay cả những pháp khí bùa chú trên tay bây giờ cũng đều lấy từ chỗ Đạo Viên Tử, nàng vừa mới hiểu rõ cách dùng của mọi thứ, ngoài ra không biết gì nữa.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, nàng chỉ muốn giúp cô hồn dã quỷ hoàn thành chấp niệm khi còn sống, không có tâm tư gì khác, nước giếng không phạm nước sông với đám đạo nhân, cần gì phải sợ?
"Ngươi nghĩ như vậy là sai rồi, sau này nếu ngươi xử lý chuyện âm dương khó tránh khỏi sẽ đụng mặt những đạo nhân khác, đến lúc đó đánh nhau ngươi sẽ làm thế nào? Bọn họ cũng không có nhiều hạn chế như quỷ."
"Ừm... Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, đến lúc đó nói sau."
Sở dĩ Yến Tuyền có lòng tin như vậy là vì lần trước lúc đối phó với Đạo Viên Tử, nàng phát hiện đạo thuật của Đạo Viên Tử hoàn toàn không có tác dụng với Tống Thanh Dương, nghĩ đến những đạo nhân khác cũng giống vậy, như vậy thì nàng chỉ cần ôm chặt bắp đùi Tống Thanh Dương, ai thèm quan tâm bọn họ là người hay quỷ, nàng đều không sợ.
Trương Thư Nhan thấy nàng có vẻ như đã có dự tính trong lòng nên không khuyên nữa, hỏi thêm thông tin về phần mộ tổ tiên Trần gia rồi rời đi.
Nói chuyện với Trương Thư Nhan một lúc, tóc của Yến Tuyền đã khô, ngồi thêm một lúc nữa, Yến Tuyền đứng dậy ngồi xuống trước bàn trang điểm, gọi nha hoàn vào chải tóc cho nàng.
Yến Tuyền nhìn chằm chằm vào gương, nhìn nha hoàn chậm rãi chải tóc, cũng không biết có phải là nhìn quá lâu không, nàng luôn cảm thấy người trong gương không giống mình, vì vậy nàng cố ý nhếch khóe miệng, nhíu nhíu chân mày, người trong gương đều làm giống hệt nàng, không có gì khác biệt, có lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi.
Yến Tuyền ngoảnh mặt đi, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, hỏi nha hoàn: "Hôm nay cháo phòng bếp đưa lên có mặn không?"
"Hồi bẩm biểu tiểu thư, cháo hôm nay không mặn cũng không nhạt."
"Hôm nay trời có nắng không?"
"Hồi bẩm biểu tiểu thư, hôm nay trời nắng to."
"Hôm nay tóc ta có mượt không?"
"Hồi bẩm biểu tiểu thư, hôm nay tóc người rất mượt."
Yến Tuyền khẽ cười: "Ngươi cũng không chạm vào ta, sao biết tóc ta hôm nay rất mượt?"
Đột nhiên, Yến Tuyền lại nhìn vào gương, nàng vẫn là nàng nhưng nha hoàn sau lưng nàng lại có bộ dạng kỳ dị, trên mặt nở nụ cười quái dị, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
"Cảnh giác của biểu tiểu thư kém thật đấy, lâu như vậy rồi mới phát hiện có chuyện không đúng."
Trong lúc nói chuyện, nha hoàn thu lại thuật quỷ che mắt, lộ ra hình dạng thật, vậy mà lại là một nam nhân.
Nam nhân này có nước da ngăm đen, bàn tay đầy vết chai, trong móng tay toàn là bùn đất, trông giống như một người nông dân quanh năm làm ruộng nhưng trên người hắn ta lại mặc một bộ đồ tơ lụa rõ ràng không phù hợp với hắn ta.
Yến Tuyền lại nhìn mặt hắn ta, môi đen sì, sắc mặt cũng tối đen, chắc là trúng độc mà chết.
"Ngươi tới tìm ta cũng là vì nghe chuyện ta siêu độ An Nhiêu đúng không?"
"Tính cả khi còn sống lẫn sau khi chết, ta đã ở Kinh thành năm mươi năm, không biết từ khi nào Kinh thành lại có nhân vật như tiểu thư, không biết sư biểu tiểu thư học ở đâu? Bái nhập môn hạ của vị thần tiên Bồ Tát nào?"
Thực sự y như những gì Trương Thư Nhan nói, nhanh như vậy đã có quỷ đến cửa thăm dò thực hư.
Thấy tuổi tác của hắn ta không lớn lắm, lúc chết đại khái hai mươi tuổi, thời gian khi còn sống và sau khi chết tổng cộng năm mươi năm, ít nhất cũng đã làm quỷ ba mươi năm, hẳn là một lão quỷ.
Yến Tuyền tùy ý cầm lấy một cây trâm, búi tóc lên rồi đứng dậy, vừa như vô tình đi về chỗ để chuông Tam Thanh vừa nói: "Không môn không phái, tự học thành tài."
"Tự học thành tài?" Giọng điệu của nam quỷ hiển nhiên cao hơn rất nhiều, trong lời nói tràn đầy vẻ khó tin: "Ta nghe nói gần đây ngươi không chỉ siêu độ An Nhiêu mà còn đánh thắng Đạo Viên Tử, còn đánh đuổi cặp mẫu tử cực kỳ hung ác Đường Lê, không có ai chỉ điểm, làm sao ngươi bỗng nhiên khai ngộ được?"