Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 15: Gả thay (1) - “Nếu ta muốn thì nhất định sẽ là tất cả.”




Gạch đen tường trắng, ngựa xe như nước.

Các đường phố rộng lớn đầy đội buôn từ các nơi khác đến, nơi đây có thể mua được các loại gia vị, đồ trang sức, nguyên liệu và dược liệu quý hiếm.

Đây là Thương Châu, nơi giàu có và phát triển nhất thiên hạ ngoài Hoàng Thành.

[Tiến độ chinh phục cúa ký chủ đã đạt được một phần tư, phần thưởng nhiệm vụ sẽ được cấp theo kết quả chinh phục.]

[Phần thưởng là một mảnh trí nhớ một sao, hai mươi lượng bạc vụn. Đánh giá tổng thể: Trung bình.]

[Mong kí chủ hãy điều chỉnh phương hướng, không ngừng cố gắng, tự lực cánh sinh.]

“Khụ khụ!”

Lý Nhược Thủy đặt tách trà xuống, che miệng ho không ngừng, như thể bị sặc vô cùng dữ dội.

Cái gì? Trước đó ta suýt chút nữa đã chết, vậy mà xếp hạng chỉ ở mức trung bình? Tại sao nàng không biết về chuyện xếp hạng này sớm hơn?

[Xếp hạng có liên quan đến dao động tình cảm của mục tiêu chinh phục, trung bình đã tốt lắm rồi, mong kí chủ đừng tự ti.]

[Thành công của chính phục không phụ thuộc vào mỗi lần đánh giá, mà ở kết quả cuối cùng, vậy nên kí chủ đừng nhụt chí, hãy nỗ lực để về nhà.]

Sau khi ho một lúc, một bàn tay hơi lạnh vươn tới giúp nàng vỗ lưng, hạt Phật ngọc trắng trên cổ tay hắn kêu leng keng.

“Từ từ thôi.”

Giọng nói nhẹ nhàng đến mức những người khác trong khách điếm không thể không quay đầu lại trộm nhìn một cái, sau đó quay lại thì không nhịn được mà trợn mắt thì thầm nói nhỏ.

Sau khi thuận khí giúp Lý Nhược Thủy, hắn rút tay lại, tiếp tục cầm đũa lên ăn thức ăn trong bát, sau đó nhướn mày thích thú.

“Ngươi có chắc thuốc giải ở Thương Châu không?”

“Chắc chắn.” Lý Nhược Thủy tiện tay gắp một miếng gà quay cho hắn: “Ta còn biết nó ở đâu, nhưng lại không biết cách để lấy.”

Trong nguyên tác, hai người Lục Phi Nguyệt cùng Lộ Chi Dao đến Thương Châu, tuy nói là muốn giúp hắn tìm thuốc giải, nhưng chủ yếu là đến để thực hiện nhiệm vụ, mà trùng hợp là ở trong nhà đối tượng nhiệm vụ có Hoả Diệc Thảo, lúc này mới giúp hắn giải độc.

Nếu muốn giải độc, chỉ cần chờ cơ hội là được, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ Lục Phi Nguyệt có thể lấy được Hoả Diệc Thảo.

Nhưng tốc độ quá chậm, néu trong giai đoạn nay độc lại phát tác thì thật sự rất đau đớn.

Hoả Diệc Thảo ở trong nhà một vị phú thương, nàng muốn mua cũng không có tiền, nếu muốn trộm, Lục Phi Nguyệt chắc chắn sẽ không muốn, mà bản thân nàng lại không biết võ công…

“Ngươi có hứng thú nhận lệnh treo thưởng này, giúp ta lấy thuốc giải không?”

Lộ Chi Dao ăn thức ăn nàng gắp tới, lông mày giãn ra, tươi cười dịu dàng.

“Lần trước ta tình nguyện cứu ngươi, nhưng lần này ta sẽ tính tiền. Ta đắt lắm đấy.”

Lý Nhược Thủy che hai mươi lượng vừa mới nhận được lại, trên mặt có chút do dự: “Đắt bao nhiêu?”

Lộ Chi Dao không nhanh không chậm nói ra một con số, sau khi nghe Lý Nhược Thủy hít vào một hơi thì nụ cười của hắn càng dịu dàng hơn.

“Sao ngươi lại xấu xa như vậy? Ta chặn châm cho ngươi, không phải ngươi nên giúp đỡ ân nhân cứu mạng của mình sao?”

“Nói cứu mạng, thì không bằng như vậy.”

Lộ Chi Dao đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đưa tóc của ngươi cho ta, ta sẽ lấy thuốc giải cho ngươi.”

Lộ Chi Dao cho rằng hôm qua tâm trạng của hắn tốt là do mái tóc của nàng, nếu lúc nào cũng vuốt được, có lẽ tâm trạng của hắn sẽ thoải mái hơn nhiều.

“Ngươi muốn tóc của ta để làm gì?”

Lý Nhược Thủy che đầu lại cách xa hắn một chút như bị giẫm phải đuôi giẫm lên, trong mặt hiện lên vẻ không thể tin được.

Cái gì? Thời điểm này hoặc là đòi tiền, hoặc là muốn người, chứ làm gì có tên điên nào muốn tóc?

Lộ Chi Dao suy nghĩ nghiêm túc một hồi, trên môi nở nụ cười: “Làm rối, lúc không có việc gì làm có thể xoa một chút, buổi tối để bên gối có thể ngủ ngon hơn.”

Ánh nắng mặt trời chiếu lên người hắn, trông vô cùng ấm áp, khi nói đến ngủ ngon, bả vai hắn thả lỏng ra, dường như chỉ cần nghĩ về điều đó cũng khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Lý Nhược Thủy cắn đũa nhìn hắn, nàng không nhịn được mà nuốt nước bọt, ánh mắt phức tạp.

Hóa ra hắn không chỉ điên mà còn là một kẻ biến thái.

Con đường chinh phục của nàng quá khó khăn.

“Ngươi muốn tóc dài hay ngắn?” Lý Nhược Thủy cảm thấy mình có thể cứu giúp một chút.

“Nếu ta muốn, thì nhất định sẽ là tất cả.”

Vậy không phải muốn nàng cạo trọc luôn sao?

“Không thể nào.” Lý Nhược Thủy nghiêm nghị từ chối: “Ta thà đau vài lần còn hơn cạo trọc đầu.”

Lộ Chi Dao ngồi thẳng dậy, hạt Phật châu trắng trên cổ tay được mạ vàng bởi ánh sáng mặt trời, hắn không ngạc nhiên chút nào với câu trả lời này, ngược lại vòn cong khoé môi.

“Lúc đau nhớ đến tìm ta.”

Bọn họ đang ăn trong khách điếm, hai ngươi Lục Phi Nguyệt đi theo cốt truyện chính.

Lúc trước Lục Phi Nguyệt đã nhận được thư mật của Tuần Án Ti, nhà họ Trịnh ở Thương Châu là một hoàng thương, Tuần Án Ti nghi ngờ bọn họ có liên quan đến một vụ án tham nhũng nên muốn Lục Phi Nguyệt tìm kiếm một số bằng chứng.

Nhưng nhà họ Trịnh bởi vì bệnh tình của Nhị công tử Trịnh mà phòng bị rất kỹ lưỡng, khiến bọn họ không thể giả làm hạ nhân lẻn vào, nhưng đúng lúc nhà họ Trịnh đang kén rể xung hỉ cho Nhị công tử, nên muốn Lục Phi Nguyệt nắm lấy cơ hội này.

Hai bóng người, một đen một xanh, đi vào cửa, nhưng hai ngươi bọn họ rất tách biệt, mỗi người đều ôm cánh tay, sắc mặt âm trầm, người đến không ai khác chính là Lục Phi Nguyệt và Giang Niên.

Họ ngồi xuống ghế mà không nói một lời, tự bưng bát ăn cơm, trong lúc đó cả hai không hề trao đổi bất kỳ chuyện gì.

Bàn này nằm cạnh cửa sổ của khách điếm, trên bậu cửa sổ treo hai cái lồng chim của chủ quán, chúng nó kêu líu lo không ngừng, rất đáng yêu.

Đây là đặc biệt nuôi để khiến khách vui vẻ.

Lộ Chi Dao dường như không nhận ra sự im lặng này, hắn đang cầm một chùm trái cây màu đỏ trêu đùa, chăm chú lắng nghe tiếng chim hót líu lo di chuyển rồi di chuyển trái cây lên xuống.

Bầu không khí rất áp lực, Lý Nhược Thủy đặt đũa xuống nhìn Lục Phi Nguyệt: “Lục tỷ, các ngươi làm sao vậy?”

Nếu nàng đoán không sai, vậy có lẽ nhiệm vụ của Lục Phi Nguyệt đã bị Giang Niên biết.

Nhiệm vụ lần này là một cuộc điều tra ngầm, cần Lục Phi Nguyệt gả vào Trịnh phủ khi kén rể xung hỉ, xâm nhập vào tình hình quân địch, điều tra chấn tướng.

Vẻ mặt Giang Niên không thay đổi, không còn tươi cười như trước nữa, hắn ta ngẩng đầu lên hỏi Lý Nhược Thủy.

“Ta hỏi ngươi, nếu thủ lĩnh của ngươi yêu cầu ngươi thành thân để bí mật điều tra, vậy ngươi có đồng ý không?”

Mặc dù vấn đề này có vẻ không đầu không đuôi, nhưng Lý Nhược Thủy có thể hiểu ý của hắn ta.

“Còn phải xem tình hình thế nào nữa, nhưng bình thường sẽ không đồng ý.”

Lý Nhược Thủy không thẳng thắn như Lục Phi Nguyệt, loại mật lệnh hại người này nàng nhất định sẽ nghĩ cách tránh thoát.

Nhưng nguyên tác được thiết lập như thế này chỉ vì cốt truyện quá chậm, muốn mang đến cho nhân vật nam nữ chính chút kích thích mà thôi.

Giang Niên nghe xong câu trả lời của nàng,như đã tìm được viện binh, lập tức gật đầu phụ hoạ.

“Đây mới là suy nghĩ của một nữ tử bình thường.”

Lý Nhược Thuỷ im lặng, lâu như vậy mà Giang Niên chưa theo đuổi được Lục Phi Nguyệt là có nguyên nhân của nó.

Ai lại ở trước mặt so sánh người mình thích với người khác, rồi nói rằng nàng không bằng người ta?

Vẻ mặt Lục Phi Nguyệt lạnh lùng, nàng ấy mím môi, lời nói ra có chút lạnh lùng.

“Ta là Bộ Khoái Tuần Án Ti, nhiệm vụ của ta là tuân theo mệnh lệnh, Nhược Thuỷ, ngươi cho rằng ta không bình thường sao?”

“Lục tỷ, đây là có dũng khí gánh vác trách nhiệm... Lộ Chi Dao không biết cho chim ăn, ta đi xem xem.”

Người yêu cãi nhau, những kẻ không phận sự tốt hơn nên tránh ra.

Lý Nhược Thủy lập tức đặt bát đũa xuống, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ thở ra một hơi.

Cảm nhận được Lý Nhược Thủy đi tới, Lộ Chi Dao nở nụ cười, lắc lắc trái cây màu đỏ trong tay về phía nàng.

“Cái này rất ngọt, ngươi có muốn thử không?”

Lý Nhược Thủy đẩy tay hắn đến trước lồng chim: “Ta no rồi, ngươi vẫn nên cho chim ăn đi.”

Lộ Chi Dao cười cười, mái tóc đen bị gió thổi bay ra sau lưng, lộ ra khuôn mặt như ngọc của hắn, không cần tô điểm gì thêm, chỉ cần hắn cong môi cười cũng đủ khiến người ta mê đắm.

Lý Nhược Thủy chống cằm nhìn hắn, mặc dù biết bản tính thật của hắn, nhưng nàng cũng không khỏi bị khuôn mặt này mê hoặc.

Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nụ cười của Lộ Chi Dao vốn đang sâu, nhưng trong một khắc lại đột nhiên nhạt dần, khóe môi cong lên có chút thẳng.

Hắn vươn tay nhổ một quả màu đỏ, lật cổ tay, ném trái cây màu đỏ ra ngoài.

Điều gì khiến Lộ Chi Dao lộ ra vẻ mặt như vậy, ngay cả nụ cười giả tạo cũng thu lại, lòng hiếu kỳ nhất thời tăng vọt, Lý Nhược Thủy nghiêng người nhìn, nhưng không phát hiện ra gì cả.

“Nhược Thuỷ, lát nữa ta sẽ tham gia luận vỗ kén rể nhà họ Trịnh, hai người định ở lại đây đợi hay cùng nhau đi xem?”

Trong giọng của Lục Phi Nguyệt vẫn có thể nghe thấy chút tức giận, nàng ấy ôm đao đứng dậy, không thèm nhìn Giang Niên.

Lý Nhược Thủy ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Đi.”

Từ trước đến nay Lộ Chi Dao không có hứng thú với những chuyện này, nhưng hắn cũng gật đầu, mặc dù trên mặt Giang Niên không vui, nhưng khi bọn họ rời đi hắn ta vẫn đi theo.

Võ đài kén rể của Trịnh Phủ được dựng ở cửa tửu lâu, hiển nhiên là đã bao hết nơi này.

Hai người đẹp đẽ quyền quý ung dung ngồi trên tầng hai tửu lâu là một ông lão và một nữ tử mặc váy lụa màu xanh hồ, bọn họ im lặng ngồi nhìn xuống võ đài, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc.

Trên võ đài tuỳ ý treo vài dải lụa đỏ, không có chút không khí vui mừng nào, hoàn toàn không giống kén rể, mà giống như chiêu mộ vệ sĩ hơn.

Theo lý mà nói, hinh thức kén rể xung hỉ như vậy có rất ít người tham gia, nhưng bơi vì Trịnh Phủ giàu có nên có hơn chục người đang làm nóng người ở bên cạnh.

So với người im lặng không nói của Trịnh Phủ, thì đám đông xem kịch xung quanh rất sôi nổi, ba tầng trong và ba tầng ngoài, ngay cả tửu lâu gần đó cũng chật kín người.

Có người cắn hạt dưa, người ăn trái cây, đứng xung quanh vỗ dài thảo luận ầm ĩ.

Lục Phi Nguyệt và Giang Niên đi đăng ký, trong khi Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao vẫn đang vật lộn trong đám đông.

Lộ Chi Dao không nhìn thấy, vì vậy Lý Nhược Thủy nắm chặt cổ tay hắn rồi kéo hắn về phía trước, nhưng sau đó nàng thật sự không còn cách nào khác đành phải ôm eo hắn.

“Không chịu được nữa, mau chạy lên phía trước đi.”

Lộ Chi Dao nhìn thì gầy yếu, nhưng không ngờ vòng eo của hắn lại gầy và rắn chắc như vậy, cảm giác ôm rất dễ chịu.

“Xem ra ngươi rất sợ ta mất khống chế?”

Lý Nhược Thủy không khỏi túm lấy eo hắn, còn vô thức đè lại cổ tay phải của hắn, ở một mức độ nào đó, quả thực là đang kiềm chế hắn.

“Ngươi biết là tốt rồi.”

Lộ Chi Dao mỉm cười, không trả lời, để nàng kéo về phía trước.

Lại nói, đã lâu lắm rồi hắn không dùng gậy mù.

Sau khi Lý Nhược Thủy trả lời chiếu lệ, nàng ra sức kéo hắn về phía trước, lúc chạy đến hàng ghế đầu thì búi tóc đã rối tung hết cả lên.

Hình thức luận võ kén rể xung hỉ Trịnh Phủ chọn là luân phiên một chọi một, người thắng cuối cùng sẽ là người chiến thắng, và ba ngày sau sẽ gả vào Trịnh Phủ.

Trên võ đài đã có nữ tử đánh nhau, chiêu thức rất tàn nhẫn, nhưng không làm tổn thương đến những bộ phận quan trọng, mà giống như luận võ hơn.

“Biết võ thuật thật sự rất tốt.”

Lý Nhược Thủy không khỏi tự lẩm bẩm, cảm khái tỷ tỷ thật đẹp trai.

“Ngươi muốn học võ sao?”

Lộ Chi Dao dường như đã nghe thấy điều gì đó thú vị, nụ cười trên khóe môi dường như có chút chân thành.

“Muốn chứ.”

“Ta dạy ngươi, ngươi thấy sao?”

Tâm tư hắn hoàn toàn chuyển sang người Lý Nhược Thủy, không biết hắn đang nghĩ gì, mà nụ cười càng ngày càng trở nên dịu dàng.

Mặc dù nàng muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy nụ cười này, nàng vẫn gật đầu: “Được thôi, tìm thời gian đi.”

Chinh phục người là như vậy, ngay cả khi không muốn, nhưng nếu có thể thúc đẩy sự phát triển của mối quan hệ, thì cho dù không muốn vẫn phải gật đầu đồng ý.

Hơn nữa, nàng cũng không phải không muốn như vậy, với tư cách là võ công hàng đầu trong quyển sách này, cùng hắn luyện võ có thể học được không ít, nói không chừng một ngày nào đó nàng sẽ trở thành cao thủ.

“Tìm thời gian?”

Lộ Chi Dao quay đầu đối mặt với nàng, mái tóc đen chậm rãi trượt xuống trước mặt, ánh sáng quét qua hàng lông mi dài, nụ cười trên môi càng thêm chân thành.

Hắn không chút do dự đặt thanh kiếm vào tay nàng.

“lên võ đài luận võ không phải có thể dạy ngay lập tức sao, thực chiến là cách luyện tập nhanh nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.