Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 17: Gả thay (3) - “Chi bằng cắn ta đi.”




Ký ức đỏ như máu lại hiện lên, hai tay nàng ta không kiềm được sự run rẩy, như thể lại nghe thấy tiếng nức nở trong gió, và cảm nhận được cơn đau đớn của lưỡi dao lạnh lẽo cắt ngang lưng nàng ta ngày ấy.

Lông mi Bạch Sương run run, nàng ta nhìn xuôi theo vạt áo sạch sẽ.

Người này cười như gió xuân, tướng mạo rất đẹp, đôi môi mỏng hơi cong lên hiện ra chút thương hại, nhưng đôi mắt đáng lẽ phải nổi bật nhất lại nhắm nghiền, lông mi đổ bóng nhỏ dưới mắt.

Cho dù hắn đã trưởng thành, cho dù trước kia nàng ta chưa từng nhìn thấy mặt hắn, nhưng lúc này, nàng ta có thể chắc chắn hắn chính là người đó.

Không ai trên thế giới có thể dung hợp sự dịu dàng và tàn nhẫn tốt như vậy.

Bỏ qua những ánh mắt tò mò xung quanh, Bạch Sương nghiến răng rút con dao găm từ trong tay áo ra, trong lòng nàng ta biết tên điên này sẽ không quan tâm đến việc có ai ở đây hay không, chỉ cần khiến hắn không vui thì kết cục chỉ có chết.

Không còn bước đường nào nữa, Bạch Sương đè nén sự run rẩy của bản năng, không chút do dự đâm vào mắt hắn, khoảng cách này, không ai có thể né tránh.

Con dao găm sắc bén xẹt qua da thịt, máu tươi nhỏ xuống, mũi dao dừng lại trước mắt hắn, chỉ còn cách một phút nữa là đâm vào.

Thất bại.

Bạch Sương nới lỏng con dao găm, lơ đãng che miệng vết thương trên đầu gối.

“Ngươi có bệnh à?  Có thể trốn sao lại không né!”

Giọng nói của cô nương không nhỏ, trong giọng điệu còn mang theo bực bội, lại có chút đau đớn, gọi Bạch Sương đang thất thần nhanh chóng quay về.

Ánh mắt nàng ta lại tập trung lại, tiêu điểm dừng trên bàn tay đẫm máu của Lý Nhược Thủy, khóe môi Lộ Chi Dao nở nụ cười dịu dàng.

Lại có người chặn đao cho kẻ điên này.

“Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không né?”

Lý Nhược Thủy ném con dao găm trong tay đi, giọng điệu đột nhiên trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, nàng còn nghi ngờ người này cố ý làm như vậy.

Mặc dù khoảng cách rất gần, hắn có né cũng không né được, nhưng nàng đã từng tận mắt nhìn thấy người này kẹp dao của Lục Phi Nguyệt giữa các ngón tay.

“... Ngươi cười cái gì?”

Lý Nhược Thủy nhìn nụ cười của hắn, đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng, nàng không khỏi lui về phía sau một bước.

“Ta đang cười vì ngươi thắng luận võ.”

Sau khi Lộ Chi Dao trả lời câu này, hắn nhặt con dao găm trên mặt đất lên, dịu dàng “nhìn” Bạch Sương.

Con dao găm xoay quanh đầu ngón tay hắn, nhuộm đỏ những ngón tay trắng nõn của hắn.

“Vốn đã quấy nhiễu hứng thú của ta, đáng ra ta nên lấy mạng ngươi, nhưng bây giờ, công lao lỗi lầm triệt tiêu cho nhau, ta chỉ cần một cánh tay của ngươi.”

Ký ức hiện lên trong lòng, Bạch Sương muốn chạy trốn, nhưng chân nàng ta lại không nghe theo sai khiến, mà chỉ giật giật tại chỗ.

Lý Nhược Thủy nhìn Bạch Sương run rẩy như cầy sấy, môi trắng bệch, thì giơ tay ngăn Lộ Chi Dao lại.

“Khoan đã, theo ta đi băng bó đã, máu sắp chảy cạn luôn rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, sao Lộ Chi Dao có thể không hiểu ý của nàng, hắn chỉ đành bất đắc dĩ thu tay về.

Bạch Sương liếc nhìn hai người bọn họ, chịu đựng đau đớn ở đầu gối rồi phi thân rời đi.

Lý Nhược Thủy thắng Bạch Sương, tiến vào bán kết, bốn người bọn họ bốc thăm theo cặp rồi thi đấu hai hiệp để quyết ra người chiến thắng.

Nhưng do Lý Nhược Thủy bất ngờ bị thương, cho nên trận đấu phải tạm dừng.

Nhà họ Trịnh bao nguyên tửu lâu, ở tầng một mời một thầy thuốc để đề phòng bất cứ lúc nào, bây giờ Lý Nhược Thủy đang chữa thương ở đây.

“Không phải ngươi đã đoán được rằng ta sẽ đến chắn cho ngươi đấy chứ?”

Lý Nhược Thủy càng nghĩ càng thấy sai sai, nàng cũng không lòng vòng mà hỏi thẳng.

“Ta không nhìn thấy.” Lộ Chi Dao giơ tay chỉ vào mắt mình: “Không nhìn thấy thì sao có thể tránh được?” 

“Ngươi đây là đang trợn mắt nói dối.”

Không nhìn thấy mà còn có thể khiến nàng tiếp được nhiều chiêu của Bạch Sương như vậy sao?

Lộ Chi Dao cười nhẹ rồi nắm tay nàng, mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng của hắn đang rất tốt.

“Ta không thể mở mắt, nhưng những gì ta nói đều là nói dối.”

Lý Nhược Thủy:...

Lý Nhược Thủy không thể hiểu được người luôn lừa người khác như Lộ Chi Dao, nàng không trả lời hắn, mà quay sang nhìn thầy thuốc.

“Thầy thuốc, sao ông không tiện xem mắt cho hắn luôn đi?”

Thầy thuốc râu hoa râm liếc nhìn hắn một cái, dọn dẹp những thứ trên bàn: “Ta không thể chữa khỏi những bệnh mắc từ lúc trong bụng nương hắn.” 

Mắt Lý Nhược Thủy mở to, có chút kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?” 

“Ta đã hành nghề y đã mấy chục năm, đương nhiên ta có thể nhìn ra.” Thầy thuốc lấy miếng gạc và rượu thuốc từ tay  dược đồng, bắt đầu xử lý vết máu trên tay nàng.

Ngay lúc Lý Nhược Thủy thở dài, khí lạnh nắm trên cổ tay nàng đột nhiên rút đi, tiếng thở dài đột nhiên biến thành run rẩy sợ hãi.

Tay kia Lộ Chi Dao gõ lên bàn, giọng điệu du dương: “Vậy sao ngươi lại biết?” 

Ánh mắt Lý Nhược Thủy mơ hồ, nàng vô thức thẳng lưng: “Ta sống hơn mười năm, có thể nhìn ra được.” 

Thầy thuốc: “...”

Máu xung quanh đã được rửa sạch, thầy thuốc nhúng băng gạc vào rượu thuốc rồi bắt đầu tiêu độc cho vết thương.

“Đau đấy, ngươi cố chịu đi.”

Rượu thuốc màu vàng nâu cọ quanh vết thương, mang lại cảm giác châm chích nóng rát, đau đến mức Lý Nhược Thủy chảy cả nước mắt.

“Cô nương, ngươi đừng run nữa, càng run sẽ càng đau đấy.”

Lý Nhược Thủy kìm nén nước mắt, giọng điệu run rẩy: “Không phải ta muốn run, mà là ta không kiềm chế được.” 

Nghe vậy, Lộ Chi Dao lập tức dùng hai tay kéo tay phải của nàng, ngăn cản động tác trong tiềm thức của nàng lại.

Vết thương của Lý Nhược Thủy rất sâu, vậy nên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khử trùng xong, vết thương trên lòng bàn tay và ngón tay đã được rượu thuốc lau sạch, khiến cơ tay nàng vô thức run rẩy vì đau, nhưng miệng lại theo thói quen ngậm chặt chịu đựng.

Dường như Lộ Chi Dao nghĩ đến điều gì đó, hắn hơi nghiêng người, đưa bả vai đến bên miệng nàng, sau đó nhẹ giọng nói.

“Chi bằng ngươi cắn ta đi.”

Chân răng của Lý Nhược Thủy đã bị nàng cắn đến đau nhức, lúc này, đầu sỏ gây tội lại đưa bả vai đến, không cắn đúng là uổng phí.

Nàng không chút khách sáo, mở miệng cắn một ngụm.

Lần này không chỉ để giảm bớt nỗi đau, mà còn mang theo những cảm xúc khó tả khác.

Nghĩ đến tất cả những chuyện lúc trước, Lý Nhược Thủy càng cắn mạnh hơn, như thể muốn giải phóng tất cả những cảm xúc bị dồn nén mấy ngày nay trong một ngụm này.

Nhưng đối với hắn mà nói, cơn đau ở vai không phải là nỗi đau, mà đó là niềm vui.

Lông mày Lộ Chi Dao cong lên, nụ cười càng ngày càng trở nên ấm áp, hắn mở miệng như khích lệ.

“Mạnh hơn chút đi.”

Máu thịt bị cắn mạnh, đau đớn đè mạnh, hắn cẩn thận hưởng thụ, cảm nhận được khoái cảm trào dâng từ trong đáy lòng.

Chỉ cần cắn một miếng mà có thể vui như vậy, nếu một ngày nào đó bị Lý Nhược Thủy giết chết, liệu có thể gọi là hạnh phúc không?

Nhưng hắn còn chưa kịp tận hưởng thì vết thương của Lý Nhược Thủy đã được làm sạch, bây giờ thầy thuốc đang bôi thuốc mỡ mát lạnh cho nàng.

Lý Nhược Thủy ngẩng đầu lên, thở ra một hơi dài: “Sảng khoái!”

Cho dù là miệng vết thương hay trái tim, chỉ có từ sảng khoải mới có thể diễn tả được cảm xúc trong lòng nàng lúc này.

“Thầy thuốc, giúp ta bôi nhiều thuốc mỡ một chút.”

“Thuốc mỡ của ta đắt lắm đấy.” Thầy thuốc liếc nhìn Lộ Chi Dao một cách kỳ lạ, sau đó tiếp tục bôi thuốc cho nàng.

“Ngươi đến đây để tham gia luận võ kén rể, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Lý Nhược Thủy thờ ơ gật đầu, thổi miệng vết thương: “Ta đã nghĩ kỹ rồi.” 

Chuyện này thì có gì mà phải nghĩ, đợi nàng lấy được Hỏa Diệc Thảo và thư trao đổi sẽ lập tức rời đi.

Ánh mắt Lý Nhược Thủy trong veo, không giống giả vờ, mà Lộ Chi Dao cũng mỉm cười, không hề có chút không vui nào.

“Lão phu quả thật đã già thật rồi, không hiểu được mấy người trẻ các ngươi.” Thầy thuốc lắc đầu, lấy ra hai bình sứ màu xanh lá cây từ trong giỏ.

“Thay thuốc ba lần một ngày, thay liên tục ba ngày là khỏi.”

Lý Nhược Thủy rút tay về, tay đặt lên hai mươi lượng bạc ít đến đáng thương của mình.

“Thầy thuốc, ta không có tiền.”

“Không lấy tiền.” Thầy thuốc đưa hai lọ thuốc cho nàng: “Nhà họ Trịnh bao.” 

Lý Nhược Thủy nhìn tay phải quấn gạc của mình, cầm lấy lọ thuốc rồi cùng Lộ Chi Dao đi về phía võ đài.

Đi được nửa chừng, Lộ Chi Dao đột nhiên mở miệng.

“Tại sao ngươi không cho ta chặt đứt một cánh tay của nàng ta? Ngươi không muốn trả thù sao?”

?

Mạch não của người này quá khó theo kịp.

“Ta với nàng ta hình như cũng đâu có thù hận gì?”

Lộ Chi Dao nghe vậy thì dừng lại, mày hơi nhíu lại: “Nàng ta làm ngươi bị thương.” 

Lý Nhược Thủy nhìn hắn, nhíu mày.

“Dựa theo câu nói này, ngươi có thể trốn nhưng lại không trốn, ngươi đoán chắc ta sẽ đến giúp ngươi, vậy ta có thể tính là ngươi gián tiếp làm ta bị thương không?”

Lộ Chi Dao sững sờ một lát, sau đó nhếch môi nở một nụ cười rực rỡ như hoa xuân.

“Góc độ này rất thú vị, vậy ngươi chặt đi.”

Nhìn cánh tay giơ lên trước mặt, Lý Nhược Thủy thản nhiên hất đi, có chút không nói nên lời.

“Ngươi đang đùa gì vậy, ta cũng không phải là biến thái.”

Lộ Chi Dao rút tay về, xoa xoa vết máu trên cổ tay áo, mặt mày hắn nhu hòa, những lời hắn nói ra lại như thì thầm.

“Đây không phải chuyện đùa.”

Lý Nhược Thủy không nghe thấy hắn nói gì, nàng giơ tay chọc chọc vai hắn: “Chỗ này không bị cắn rách da chứ?” 

Lộ Chi Dao sững sờ một lát, lắc đầu: “Không có.” 

“Vậy là được rồi.”

Lý Nhược Thủy thì thầm, sau đó kéo hắn ra ngoài.

“Ngươi đã làm mất gậy mù thì bám sát vào, trong tửu lâu khắp nơi đều là bàn ghế, lỡ mà đụng trúng gân cốt thì ngươi chỉ có nước đau đến phát khóc thôi.”

Khi hai người trở lại võ đài, mấy vị nữ tử đến thi đấu đều ngồi sang một bên, làm động tác chúc mừng nàng.

Mà mấy vị chủ nhân của nhà họ Trịnh đều ngồi dưới võ đài, như thể họ đã chờ được một lúc.

Gia phó nhà họ Trịnh đi tới, trong tay cầm giấy bút, hỏi: “Sinh thần của cô nương là ngày nào?” 

Lý Nhược Thủy bối rối nhìn những người khác: “Đây là ý gì?” 

Trịnh phu nhân vốn im lặng từ nãy đến giờ lúc này mới mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc cuối cùng cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút.

“Lý cô nương, chúng ta muốn tuyển thẳng ngươi, cô nương thấy sao?”

Giọng điệu của Trịnh phu nhân hoàn toàn không giống như tìm một thê tử tốt cho con mình, mà giống như đã tuyển được một hộ vệ giỏi và chu đáo hơn.

Chuyện này đến quá đột ngột.

“Những người khác thì sao?” Lý Nhược Thủy chỉ vào những nữ tử khác đến tham gia cuộc thi.

“Ban đầu người thắng sẽ vào phủ nhà họ Trịnh, nhưng bây giờ chúng ta bội ước, ta đã bồi thường cho các nàng, bây giờ chỉ chờ cô nương ngươi đồng ý thôi.”

Lý Nhược Thủy nhìn những người xung quanh, sau đó nhìn về phía Lộ Chi Dao, nàng do dự gật đầu: “Ta đồng ý.” 

Nàng thật sự không hiểu sao người nhà họ Trịnh lại nhìn trúng nàng.

Tiểu thư mặc váy lụa màu xanh của nhà họ Trịnh đi tới, nàng ta nhìn Lý Nhược Thủy từ trên xuống dưới, sau đó nhìn Lộ Chi Dao đi theo nàng.

“Nhập Trịnh phủ của ta không được có nợ tình ái, Lý cô nương và người bên cạnh ngươi có quan hệ gì?”

Lý Nhược Thủy không chút do dự nói: “Bằng hữu.” 

Tiểu thư áo xanh gật đầu, lại liếc nhìn Lộ Chi Dao, nàng ta khẽ nhíu mày, đứng sau lưng Trịnh phu nhân lên mặt nạt người.

Trịnh phu nhân bước lên phía trước nắm lấy tay Lý Nhược Thủy, sắc mặt có chút thận trọng.

“Cô nương, ngươi có sợ quỷ không?”

“Hả?” Lý Nhược Thủy đột nhiên bị nắm tay, lúc sau mới phản ứng lại ý của bà ta, nàng lắc đầu: “Không sợ.” 

Nàng biết chuyện của nhà họ Trịnh là do con người làm, không có ma quỷ nào hết.

Nghe vậy, Lộ Chi Dao không khỏi cười khẽ, hiển nhiên là không tin.

Nhưng Trịnh phu nhân lại tin.

“Cô nương, sinh thần của ngươi không phải là ngày 15 tháng 6 không?”

Lý Nhược Thủy nào biết sinh thần của “Lý Nhược Thủy” là ngày nào, nhưng mặc kệ có phải là ngày 15 tháng 6 hay không, bây giờ chỉ có thể nói là không phải.

“Không phải.”

Trịnh phu nhân rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay Lý Nhược Thủy vỗ vỗ: “Đứa trẻ ngoan, ba ngày nữa chúng ta sẽ đến đón ngươi.” 

Đây có lẽ là cuộc hôn nhân vội vã nhất, trên mặt quần chúng hóng chuyện đều bối rối, mà Lý Nhược Thủy lại càng bối rối hơn.

Nhà họ Trịnh thậm chí còn không tiến hành điều tra bối cảnh của nàng, không có thư mời, không có người thân gật đầu đồng ý, ý nghĩa đúng bệnh mới lo tìm thầy quá rõ ràng.

Nhưng bất kể có gian trá hay không, đối với Lý Nhược Thủy mà nói thì đống ý sẽ có nhiều lợi ích hơn bất lợi.

Lần này không chỉ đơn giản là lấy thuốc giải và tìm chứng cứ, Lý Nhược Thủy vẫn còn mục đích khác.

Trong nguyên tác, chuyện gả thay này hiển nhiên có thể là chất xúc tác tình cảm giữa nàng và Lô Chi Dao.

Trong lòng Lý Nhược Thủy biết Lộ Chi Dao đối xử với nàng khác hoàn toàn với những người khác, nhưng dường như chính bản thân hắn chưa bao giờ nhận ra điều đó.

Dù lý do khác biệt xuất phát từ nguyên nhân gì, thì nàng cũng phải tận dụng cơ hội để khiến hắn hiểu ra.

Chỉ cần hắn hơi ghen hoặc có chút không đúng, vậy nàng có thể đẩy mạnh thế tiến công của mình.

[Tác giả có lời muốn nói]

Tại sao chương này Nhược Thủy luôn bị mắng, tôi sẽ giải thích:

1, Bạch Sương không phải là mối đe dọa đối với Lộ Chi Dao, không có lý thuyết nào cho thấy cô ta muốn giết nam chính, cùng lắm cũng chỉ giống như người giao đồ ăn mà thôi, Lộ hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Hắn không trốn, chỉ là muốn thử Lý Nhược Thủy.

2, Nhược Thủy chắn dao cho Lộ Chi Dao, cô phải chinh phục, chứ không phải chặn dao cho Bạch Sương, mọi người đều có thể nhìn rõ.

3, Lý Nhược Thủy hiện tại đang trong trạng thái phòng bị với Lộ, hắn rất dễ mất kiểm soát, cũng không quan tâm đến bất kỳ ai khác, ngay cả khi thân phận tiềm ẩn của Bạch Sương là tội phạm, nếu hắn giết người “vô tội” ở nơi công cộng chắc chắn hắn sẽ bị quan phủ bắt, đến lúc đó lại dẫn đến một đợt tàn sát khác.

4, Trước đó đã viết nhóm người áo trắng đã bị từ bắt trước đó, nhưng đã được thả ra, họ có quan hệ nội bộ, ở đây cần có bằng chứng, cũng không thể vì Lục phi Nguyệt cảm thấy công pháp của bọn họ giống nhau mà có thể xác nhận bọn họ là đồng loã của những người đó, vậy nên nếu không có bằng chứng xắc đáng thì cuối cùng cũng phải thả cô ta đi.

5, Gần đó có người của bọn họ, tiếng “chim hót” là một gợi ý, Lý Nhược Thủy nhận ra, nếu đấu với Bạch Sương, cho dù có bắt được cô ta hay thả cô ta đi, thì Trịnh phủ cũng không cho bọn họ vào, như vậy cả ngư hoà hùng chưởng đều mất hết.

6, “Không thể chịu đựng được” là lỗi của tác giả, tác giả miêu tả không phù hợp nên đã xóa đi, nhưng không cần phải nói cô ấy là đồ khốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.