Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 18: Gả thay (4) - Tim đập nhanh như trúng độc




Không bao lâu sau, tin tưc Trịnh phủ tìm được tân nương và chuẩn bị tổ chức đại tiệc xung hỉ nhanh chóng lan truyền khắp Thương Châu, cũng đã trở thành một chủ đề bàn tán của nhóm trà dư tửu hậu.

Nhắc tới Nhị công tử của nhà họ Trịnh, phải nói là ở Thương Châu không ai là không biết đến.

Nhị công tử Trịnh Ngôn Thanh này, khi mới ba tuổi đã biết ngàn chữ, bảy tuổi đã đọc thạo văn thơ cổ, đến năm mười tuổi thì viết được một bài văn hay, cho nên có chút danh tiếng ở Thương Châu.

Mãi đến năm mười hai tuổi tham gia Từ Đồng Sinh đoạt được giải nhất, mới nổi tiếng ở Thương Châu, và trở thành tấm gương cho người đọc sách.

Nhưng cũng có thể do là thông minh sớm hại thân, sau kỳ thi không bao lâu, Trịnh Ngôn Thanh bèn bệnh nặng, sức khỏe ngày càng giảm sút, về sau lại bỏ lỡ kỳ thi tỉnh.

Nhà họ Trịnh đến thăm vài vị danh y cũng không có mấy tác dụng, sau lại chuyển hướng sang biện pháp huyền học, mời một đạo sĩ nổi tiếng đến bói toán.

Quẻ bói cho thấy số mệnh của Trịnh Ngôn Thanh không còn lâu nữa, nếu hắn ta muốn phá vỡ thế cục, thì cách duy nhất để hoá giải là xung hỉ.

Không lâu sau đó, Trịnh Ngôn Thanh thường xuyên gặp ác mộng, hơn nữa còn hay xảy ra mấy chuyện kỳ lạ.

Cũng bởi những chuyện này mà không ai dám gả vào nhà này, việc xung hỉ cũng vì thế mà trì hoãn hết lần này đến lần khác, mắt thấy ngày lành sắp đến, nhưng mãi không tìm được người gả vào nhà họ Trịnh.

Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải chuyển sự chú ý sang những người trong giới võ lâm và giương cao ngọn cờ luận võ kén rể này.

Mọi người đều nghĩ rằng lần này họ sẽ chiêu mộ một hiệp nữ giỏi công phu, nhưng bọn họ không ngờ rằng đó lại là một kẻ gà mờ từ vùng khác đến.

Tất cả mọi người đều đang đặt cược xem cô nương này có thể ở lại Trịnh phủ bao lâu.

Lúc này Lý Nhược Thủy đang uống thuốc trong khách điếm, cũng không hề hay biết mình đã nổi tiếng ở Thương Châu.

Việc lẻn vào Trịnh phủ đáng ra là nhiệm vụ của Lục Phi Nguyệt, nhưng vì vấn đề của bản thân, cho nên nàng ấy đành phải để Lý Nhược Thủy gánh vác, chuyện này cũng khiến nàng ấy cảm thấy rất áy náy.

“Nhược Thủy, ngày mai Trịnh phủ sẽ đến đón dâu, nếu ngươi không muốn thì chúng ta có thể rời đi ngay bây giờ.”

Lý Nhược Thủy bị Lộ Chi Dao kéo đi thoa thuốc, tay nàng run rẩy bị nắm lấy, khóe miệng nở ra một nụ cười cứng ngắc.

“Không sao đâu Lục tỷ tỷ, ta không để ý đến việc thành thân này đâu, hơn nữa thuốc giải ta muốn cũng ở trong Trịnh phủ, cho nên ngươi không cần phải... a, ta cảm thấy không cần bôi thuốc nữa đâu.”

Không biết vì lý do gì, mà Lộ Chi Dao rất thích thú với việc bôi thuốc cho nàng, mỗi ngày hắn đều giống như chim cu gáy trong đồng hồ báo thức, đến giờ sẽ bắt đầu kêu lên: “Đến giờ thoa thuốc rồi, đến giờ thoa thuốc rồi.”

“Vết thương cũng đã bắt đầu kết vảy rồi, cho nên cũng không cần thoa thuốc nữa đâu.”

Lý Nhược Thủy cảm thấy thuốc mỡ này cũng rất lạ, sau khi thoa lên vết thương sẽ cảm thấy rất nóng.

“Thầy thuốc nói phải thoa ba ngày, đợi đến chiều nay rồi thoa thêm một ngày nữa là được.”

Giọng điệu của Lộ Chi Dao dịu dàng, nhưng tay hắn lại không khách khí ấn xuống, chậm rãi bôi thuốc mỡ lên vết thương của nàng.

Hắn không thể nhìn thấy, cũng không biết làm thế nào mà hắn có thể bôi thuốc mỡ chuẩn như vậy, ngay cả vết thương trên ngón tay cũng không bỏ qua.

Lý Nhược Thủy thở dài, cuối cùng vẫn mặc kệ hắn.

“Ngươi chắc chắn Hỏa Diệc Thảo ở nhà họ Trịnh sao?” Giang Niên nghi ngờ nhìn nàng.

“Nói thật, ta đã đến Trịnh phủ xem qua rồi, chẳng những không phát hiện ra thư gì, mà các loại thảo dược cũng chỉ là dược liệu thông thường như cỏ linh chi và nhân sâm.”

Lý Nhược Thủy cẩn thận nhớ lại cốt truyện, Hỏa Diệc Thảo này là Trịnh phu nhân đưa cho Lục Phi Nguyệt, cũng không nói rõ lấy từ đâu, nhưng nhất định là ở trong Trịnh phủ.

Hệ thống không cho phép tiết lộ nội dung, nhưng sau khi đắn đo một lúc, nàng vẫn nhắc nhở Giang Niên.

“Trịnh phủ có gia nghiệp khổng lồ, ta tin nhất định sẽ có Hỏa Diệc Thảo, về phần thư, có lẽ chúng ta sẽ không tìm được, nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, nếu không tìm được thì tìm lại lần nữa.”

Lục Phi Nguyệt ôm con đao mạ vàng, cúi đầu, khí chất lạnh lùng đã không còn nữa, mà lộ ra chút nhu mì do cảm giác áy náy mang lại.

“Vốn là ta muốn đưa ngươi đến để giải độc, nhưng bây giờ ngươi lại phải giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, còn an ủi ngược lại chúng ta.”

Lý Nhược Thủy cười khanh khách, gạt tay Lộ Chi Dao ra, bước lên phía trước vỗ vỗ vai Lục Phi Nguyệt.

“Đây không phải an ủi, mà là sự thật, hơn nữa ta thật sự không quan tâm đến việc thành thân.”

Lục Phi Nguyệt cúi đầu xuống, hít hít mũi rồi nhanh chóng ôm nàng một cái, sau đó xoay người mở cửa.

“Ta đi mua cho ngươi chút gì đó để ăn.”

Giang Niên vỗ vỗ vai Lý Nhược Thủy rồi cũng vội vã chạy ra ngoài, không bao lâu sau, bóng dáng hai người đã biến mất ở góc cầu thang.

Lý Nhược Thủy đóng cửa lại, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lộ Chi Dao ngồi đó cùi đầu, mái tóc đen che khuất sườn mặt, khiến nàng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Nàng cũng không để ý lắm, nàng ngồi xuống, tiện tay cầm miếng táo đã được gọt sẵn trong đĩa bỏ vào miệng.

“Tiếp tục đi, ta sẽ ăn gì đó để đánh lạc hướng.”

Lộ Chi Dao lên tiếng, hắn lại ngẩng đầu lên, cầm miếng băng gạc trắng bên cạnh lên, quấn quanh ngón tay nàng từng chút một.

Bây giờ là tháng tư, thời tiết cũng dần ấm hơn.

Mà tay của Lý Nhược Thủy dường như cũng thích ứng với sự thay đổi của bốn mùa, mặc dù tay nàng cũng không ấm lắm, nhưng lại hoàn toàn khác với nhiệt độ của hắn.

Sau khi bị nàng gạt tay ra, nỗi lo lắng không thể giải thích được lại nổi lên trong lòng hắn, khiến hắn không thể tìm thấy lối thoát.

“Vết thương này còn đau không?”

Lý Nhược Thủy nhai thịt quả, gật đầu: “Một chút thôi, ngươi nhanh lên, ta sắp ăn hết táo rồi.” 

“Nếu vẫn còn đau, vậy ngươi có thể cắn ta.” Lộ Chi Dao dừng lại, nói rất nghiêm túc.

Chỉ có loại hạnh phúc đó mới có thể che giấu nỗi lo lắng này.

Lý Nhược Thủy cẩn thận nhìn hắn, hai má phồng lên, trong phòng vang lên tiếng trái cây bị cắn giòn tan.

“Vậy ngươi lại gần đây một chút.”

Giống như người đi trên biển mất phương hướng sau khi bị hải yêu quyến rũ, Lộ Chi Dao từ từ nghiêng người, đưa bả vai qua, khóe môi còn nở một nụ cười.

“Mở miệng ra.”

Mặc dù rất kỳ lạ, nhưng Lộ Chi Dao vẫn khẽ mở miệng.

Đôi môi mỏng của hắn ửng đỏ, hắn vẫn duy trì tư thế nghiêng người mở miệng như vậy, không hiểu sao lại trông có chút ngoan ngoãn. 

Một miếng táo được nhét vào miệng, thịt quả lạnh lẽo ngọt thanh, hắn vô thức nhai nhai, hương vị ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa khắp môi răng.

“Ha ha ha ha ha.”

Lý Nhược Thủy ngơ ngác nhìn hắn ăn táo thì không nhịn được cười, cười đến mức không thấy mắt đâu.

“Ngứa răng thì ăn gì đó để mài đi, ta không có sở thích cắn người đâu.”

Tiếng cười của réo rắt vang vọng bên tai, trong thoáng chốc, không hiểu sao Lộ Chi Dao lại thấy tim mình đập hơi nhanh, đây là cảm giác mà hắn chưa từng có trước đây.

Lộ Chi Dao nuốt miếng táo, nụ cười trên khóe môi đã không còn nữa, hắn vươn tay xoa ngực mình.

Cảm giác thoáng chốc đó rất kỳ lạ, giống như ngực bị cọ nhẹ một cái, trong chua xót lại có sự thoải mái và thỏa mãn không nói nên lời.

Thấy hắn đột nhiên ngừng cười, Lý Nhược Thủy chậm rãi ngừng cười, ngồi lui về sau một chút.

Không phải đùa quá trớn khiến hắn giận đấy chứ?

Nàng theo bản năng tìm xem thanh kiếm của hắn ở đâu, khi thấy thanh kiếm đang ở trên giường thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đầu óc hắn lại chập mạch, thì nàng vẫn còn thời gian để ứng đối.

“Đây là cái gì.”

Bàn tay đặt lên ngực vuốt ve của Lộ Chi Dao từ từ siết chặt, vẻ mặt có chút mù mịt.

Lý Nhược Thủy nhìn thoáng qua, rồi do dự đáp: “Đó là ngực của ngươi.” 

Chẳng lẽ người này ăn một miếng táo xong sẽ trở nên ngu ngốc sao?

Lộ Chi Dao cau mày, đặt cổ tay của mình lên, tập trung bắt mạch.

Lý Nhược Thủy nghiêng người nhìn nó, vô thức hạ thấp giọng: “Ngươi bị sao vậy?” 

Lộ Chi Dao rút tay về, dịu giọng đáp: “Ta tưởng rằng mình bị trúng độc, nhưng hình như không phải.”

“Trúng độc?” Vẻ mặt Lý Nhược Thủy đầy vẻ khó tin: “Ai có thể hạ độc ngươi?” 

Lông mày của Lộ Chi Dao lúc này mới dãn ra, hắn cụp mắt cười khẽ: “Ở đây chỉ có hai người ta và ngươi, ngươi nói xem?” 

?

Đây là tiếng người sao?

Lý Nhược Thủy đi tới trước mặt hắn, mặc dù biết hắn không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn dùng tay phải quấn gạc khua qua lại trước mắt hắn.

“Ta hạ độc sao? Chẳng phải hôm trước ta để nàng ta chọc mù mắt ngươi không phải sẽ tốt hơn à?”

Lộ Chi Dao nhàn nhã cất lọ thuốc và băng gạc đi, ý cười trên khóe môi không hề thuyên giảm chút nào.

“Ta mù đã lâu, hai tròng mắt này cũng chẳng có gì quan trọng. Vả lại, ta cũng trốn được.”

“Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận!”

Vẻ tức giận trên mặt Lý Nhược Thủy được thay thế bằng nụ cười, có chút đắc ý “bị ta tóm được rồi”.

“Ta biết ngươi cố ý lừa ta!”

Lộ Chi Dao khẽ thở dài, giống như buồn rầu: “Vẫn bị ngươi nhìn ra.” 

“Lúc đấy ta đã nhận ra ngay lập tức.”

Lúc này, Lý Nhược Thủy vui mừng đến mức siết chặt nắm đấm, đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn đoán được tâm tư của Lộ Chi Dao.

Nàng đắm chìm trong niềm vui đến nỗi mà không nhận ra sự thật rằng mình đã bị lừa vào tròng.

Trong bầu không khí hài hòa và vui vẻ này, cửa khách điếm bị mở ra, hai bà mối mông đẫy đà, một đỏ một xanh bước vào, phía sau họ là Lục Phi Nguyệt và Giang Niên vội vàng theo sau.

“Ôi trời, đây là Thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Trịnh sao, dáng dấp cũng được đấy chứ.”

“Nhưng ở một mình với nam nhân thì có chút không ổn.”

Hai người kẻ xướng người họa xoi mói Lý Nhược Thủy, sau đó dùng khăn tay che miệng, lẩm bẩm vài câu.

Lục Phi Nguyệt ôm gà quay, có chút kích động đi ba hai bước đến bên cạnh Lý Nhược Thủy.

“Đây là hai bà mối do nhà họ Trịnh phái tới, bọn họ nói đêm nay sẽ trang điểm cho ngươi, sáng mai kiệu hoa sẽ đến.”

Sau khi hai bà mối bàn bạc, bọn họ vỗ tay xuống lầu, ba đầy tớ lập tức ôm rương bước vào phòng.

Bà mối bảo bọn họ đặt mấy cái rương bên cạnh bàn trang điểm, sau đó vô cùng thân thiết kéo Lý Nhược Thủy đến bên cạnh bàn.

“Vị công tử này, ngươi có thể nhường chỗ được không?”

Lộ Chi Dao đang ngồi bên cạnh bàn câu khóe môi, hắn cầm miếng gạc và thuốc mỡ trên bàn lên rồi đứng dậy nhường chỗ.

Hai bà mối này vây Lý Nhược Thủy ở giữa, ngươi một lời ta một lời bổ túc cho Lý Nhược Thủy một khóa.

Rất rõ ràng, Lý Nhược Thủy không có nương gia, hôm nay hai người đến đây không chỉ trang điểm và tặng của hồi môn cho nàng, mà còn dạy lại từ đầu cho nàng các quy tắc khi thành thân.

Khi hai bà mối đang nói chuyện sôi nổi, Lộ Chi Dao chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Bà mối áo đỏ quay đầu nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy?” 

Lộ Chi Dao cười: “Ta không biết tập tục khi thành thân nên có chút tò mò.”

Không chỉ Lộ Chi Dao, mà ngay cả Giang Niên và Lục Phi Nguyệt cũng ngồi lại đây.

Họ không chỉ tò mò, mà còn muốn tìm hiểu quá trình để có thời gian điều tra sâu hơn về Trịnh phủ.

Cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện như vậy, hai bà mối không những không từ chối, trái lại còn lớn giọng, tiếp tục nói chuyện.

“... Nơi này của bọn ta khác với những nơi khác, sau khi tân nương bái thiên địa xong không cần vào động phòng ngay, mà phải ngồi trong đại sảnh phát hết đống kẹo cưới trên bàn với tân lang.”

Lý Nhược Thủy cũng có chút hứng thú, hoàn toàn coi như đang nghe phong tục địa phương.

“Vì sao phải phát kẹo, không che khăn trùm đầu sao?” 

“Không cần.” 

Bà mối áo đỏ xua tay: “Thương Châu bọn ta cởi mở, bọn ta không cần khăn trùm đầu, trai tài gái sắc cứ thoải mái khoe sắc, che hay không che cũng không quan trọng.” 

Bà mối áo xanh nói thêm: “Thành thân là đại hỷ sự, kẹo cưới dính phúc khí của tân nương và tân lang, phát kẹo là để lan tỏa phúc khí.” 

Hai người bọn họ tiếp tục ta một câu ngươi một câu nói về phép tắc, nói đến mức đầu Lý Nhược Thủy muốn nổ tung. 

Mãi cho đến khi ánh chiều ta chiếu vào khách điếm, hai người này mới nói xong. 

Hai ngươi bọn họ vui vẻ đưa một hộp gấm nhỏ cho Lý Nhược Thủy. 

“Đây là sính lễ của nhà họ Trịnh, bên trong đều là ít cửa hàng và nhà cửa lúc mua chưa ghi tên, tất cả đều thuộc về ngươi.” 

Tay Lý Nhược Thủy khẽ run, nàng mở hộp gấm ra, nhìn chồng khế đất bên trong mà không nhịn được nuốt nước bọt. 

Như vậy cũng quá thực dụng rồi.

Hai bà mối mở hai hộp gỗ nhỏ kia ra, vẻ mặt vui mừng đặt từng món đồ lên bàn trang điểm. 

“Lúc phát kẹo cưới, thể diện rất quan trọng, đêm nay chúng ta sẽ trang điểm cho ngươi thật xinh đẹp.”

Lý Nhược Thủy bị kéo đến trước bàn trang điểm, mặt bị sợi chỉ mỏng se mặt, bắt đầu con đường trang điểm dài đằng đẵng. 

[Tác giả có lời muốn nói.]

Khi biểu hiện của Lộ Chi Dao không đúng, dáng vẻ thuần thục tìm kiếm vị trí thanh kiếm trong vô thức của Lý Nhược Thủy thật khiến người ta đau lòng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.