Nếu như cho Lý Nhược Thủy có thêm một cơ hội, nàng nhất định sẽ không bấm vào cuốn tiểu thuyết đó, cũng sẽ không bị hệ thống lựa chọn xuyên sách, lại càng không phải lâm vào cảnh xấu hổ như này.
Không đúng, nếu sớm biết rằng phải xuyên sách, nàng phải ghi chép cẩn thận, phân tích tốt các phương diện của cuốn sách này một chút.
Nữ chính trong sách là Lục Phi Nguyệt, là nữ bộ khoái Tuần Án Ti, nam chính là Giang Niên, là phi tặc hàng đầu mà nàng ấy truy đuổi bấy lâu nay, cả hai người hợp tác phá rất nhiều án tử, dần dà lâu ngày nảy sinh tình cảm, nhưng vẫn luôn không bày tỏ tình cảm thật sự của mình.
Vì thế, tác giả sắp xếp một nam phụ để thúc đẩy mối quan hệ tình cảm phát triển, người này chính là Lộ Chi Dao.
Vì để cho thấy nam nữ chính là trời sinh một đôi, nên cố ý thiết kế nam chính và nam phụ hoàn toàn tương phản nhau.
Giang Niên chỉ có khinh công giỏi, Lộ Chi Dao lại là khí lực đỉnh cao; Giang Niên phóng đãng không kiềm chế, Lộ Chi Dao lại dịu dàng kiềm chế; Giang Niên ngại bày tỏ cảm xúc của mình, thì Lộ Chi Dao lại thẳng thắn.
Nếu dựa theo logic này đẩy xuống, nhà Giang Niên hoà thuận, thì nhà Lộ Chi Dao bất hạnh, Giang Niên ngoài lạnh trong nóng, quan tâm người khác, thì Lộ Chi Dao bên trong lạnh lùng, không để ý tới sống chết của người khác…
Lý Nhược Thủy liếc nhìn mũi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, sau đó nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của hắn, lưng không khỏi đổ mồ hôi.
“Nghĩ ra rồi chứ?”
Lộ Chi Dao ngồi xổm xuống, dòng máu chậm rãi thấm qua góc áo, từng mảng đỏ lan rộng.
Lý Nhược Thủy dừng lại một lát, chăm chú nhìn sắc mặt của hắn rồi mở miệng.
“Tất cả đều là vì ta mơ một giấc mộng.”
Lộ Chi Dao gật đầu, hai tay chống cằm, nhưng vẻ mặt lại không có mấy ngạc nhiên: “Tiếp tục.”
“Trong mộng ta bị bắt, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại được ngươi cứu…”
“Chuyện này không phải rất kỳ lạ sao?”
Hắn bất đắc dĩ vừa cười vừa đứng lên, tiện tay vẩy kiếm xuống, máu chảy xuống tạo thành một vòng cung.
“Còn nữa, sau khi được ngươi cứu ta cũng không biết tên ngươi, nhưng sau đó lâu ngày sinh tình, chúng ta ở bên nhau, ngươi mới nói cho ta biết ngươi tên là Lộ Chi Dao, là tên của sư phụ ngươi đặt.”
Lý Nhược Thủy vội vàng nói nhanh ra câu đó, sau đó mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nàng nhìn thấy nụ cười dịu dàng ban đầu của Lộ Chi Dao dần dần thay đổi, nụ cười đó khó có thể diễn tả được, như là không thể tin được, lại như là chán ghét.
Mặt vẫn đẹp như vậy, chỉ là nụ cười kia cực kỳ kỳ lạ.
Lý Nhược Thủy cân nhắc lại, ngay lúc hắn giơ kiếm lập tức mở miệng.
“Sau đó chúng ta còn cùng phá án với hai người khác nữa, tên của bọn họ ta cũng biết. Một người tên là Lục Phi Nguyệt, là nữ bộ khoái Tuần Án Ti, một người tên là Giang Niên - một tên tội phạm bị truy nã ưu tiên hàng đầu.”
“Nếu không tin thì chúng ta có thể đánh cược!”
Lộ Chi Dao buông kiếm trong tay xuống, lại ngồi xổm xuống: “Đánh cược? Đánh cược giấc mộng của ngươi?”
Lý Nhược Thủy nhẹ nhàng thở ra, váy bị mồ hôi lạnh thấm làm cho càng lạnh hơn, gió từ khe nứt trên tường thổi qua khiến nàng rùng hết mình.
“Đúng, đánh cược mọi thứ trong giấc mộng của ta đều sẽ xảy ra trong tương lai.”
Lộ Chi Dao cười một cái: “Ngươi muốn chơi trò chơi với ta sao?”
“Đúng.”
Lý Nhược Thủy nhìn vẻ mặt của hắn, không dám bỏ sót điều gì.
Bước đầu khiến hai người nảy sinh tình cảm, nhất định là bắt nguồn từ sự tò mò về đối phương.
Mặc kệ tính cách Lộ Chi Dao có dịu dàng hay quái đản, cứ bắt đầu từ điểm này chắc chắn là đúng, lời nói dối không phải toàn bộ là giả, nửa thật nửa giả mới mê hoặc người nhất.
Chỉ cần chứng minh được điều kiện tiên quyết “Giấc mộng là thật” này là chính xác, như vậy lời nói dối của nàng cũng sẽ tự biến thành lời nói thật.
Ví dụ như nàng và Lộ Chi Dao lâu ngày sinh tình, cho dù trong lòng hắn không tin, nhưng trong mộng là thật, chôn xuống một mầm mống, chỉ cần chờ nó nảy mầm lớn lên.
Lộ Chi Dao hứng thú rồi, nhẹ nhàng xoay chuỗi hạt trên cổ tay, hỏi nàng: “Vậy tiền đặt cược của ngươi là gì?”
“Nếu ta thua, không cần ngươi động thủ, tự ta sẽ nuốt sống thanh kiếm của ngươi.”
Lý Nhược Thủy cắm flag tại chỗ, đứng dậy, đi sang một bên, cách hắn hai bước.
Lộ Chi Dao khẽ cười một tiếng, cũng đứng lên: “Nếu ta thua…”
“Không cần.”
Lý Nhược Thủy ngăn hắn, rất tin tự tin nói:
“Ngươi khẳng định sẽ thất bại, cứ để ghi nợ trước đi, đến lúc đó nói sau.”
Làm thế nào có thể sử dụng một phương pháp bắt buộc như hệ thống để gia tăng ràng buộc?
Đương nhiên hai người thiếu nợ đi thiếu nợ lại cuối cùng rơi vào tình trạng rối loạn.
Lý Nhược Thủy không khỏi khen ngợi sự thông minh của mình, thuận tiện cách xa hắn một bước.
Trong nguyên tác, vụ án quả thật là nam nữ chính phá án cùng nhau, nhưng bây giờ chỉ có một mình nàng mà thôi.
Lỡ như lần này không thành, thì có một phần khác của vụ cá cược có thể cho nàng thêm một ít thời gian, lâu ngày sinh tình.
Có sinh tình hay không không quan trọng, quan trọng là lâu ngày.
“Vậy thì cầu nguyện lần này thật sự có thể gặp được hai người này. Về phần lâu ngày sinh tình thì không cần tính trong cá cược…”
Lộ Chi Dao thu kiếm về, cười trong trẻo: “Ta đâu biết gì về tình yêu.”
Lý Nhược Thủy: “…”
Căn cứ theo “định luật thật là thơm” nổi tiếng có thể kết luận rằng, một khi những lời tuyệt đối như vậy được nói ra thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ là có thật là thơm.
* Định luật thật là thơm hiểu một cách ngắn gọn theo kiểu Tiếng Việt thì sẽ là định luật vả mặt. Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet; có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất. Vương Cảnh Trạch chê điều kiện ở nông thôn tồi tàn nên muốn trở về thành phố; ông nội mở lời khuyên nhủ thì cậu ta lại tức giận quát lên: “Cho dù Vương Cảnh Trạch là tui có chết đói; chết bờ chết bụi; nhảy từ nơi này nhảy xuống cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì ở nơi đây.”. Tuy nhiên; mấy tiếng sau Vương Cảnh Trạch đói bụng; cậu ta buộc phải ăn cơm tại gia đình nông thôn; lại còn vừa ăn vừa nói “真香”. Từ đó thuật ngữ “Thật là thơm” dùng để chỉ những con người câu trước câu sau vả nhau đôm đốp.
Những ngọn đuốc trong ngục tối đã bị dập tắt hoàn toàn, nhưng lối vào ngục tối vẫn còn ánh sáng.
Lý Nhược Thủy lắc lắc người, nhìn những nữ tử vô lực xung quanh, tìm thuốc giải từ đám hắc y nhân rồi cho họ uống, đoàn người chậm rãi bước ra khỏi ngục tối.
“Có thể giúp ta tìm cây gậy dò đường được không?”
Lộ Chi Dao gọi Lý Nhược Thủy lại, vẻ mặt dịu dàng tự nhiên, không cảm hề cảm thấy áy náy khi vừa mới muốn giơ kiếm giết nàng một chút nào.
Lý Nhược Thủy nhặt cây gậy dò đường lên từ trong góc, được làm bằng gỗ lim, không nặng lắm, trên đầu gậy có khắc ba đường lượn sóng ngay ngắn.
Nàng nhìn kỹ hơn thì thấy nó trông như được vẽ một cách ngẫu nhiên nhưng lại vô cùng thẳng tắp, khoảng cách giữa ba đường nét gần như đều tăm tắp.
Lộ Chi Dao nhận lấy cây gậy dò dường, mỉm cười như gió xuân: “Đa tạ.”
Lý Nhược Thủy ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại đang kêu gào, nếu thật sự muốn cảm ơn thì cứ sống hòa thuận đi, đừng lo làm tổn thương nhau nữa.
Trong sách không viết nhiều về xuất thân của Lộ Chi Dao, chỉ có một câu đơn giản “Khi còn bé bị mẫu thân vứt bỏ, không bao lâu sau sư phụ cũng chết thảm” để khái quát thân thế của hắn, còn lại đều là miêu tả vai trò của hắn với tư cách là nam phụ.
Như vậy cũng quá khó rồi, nàng chỉ biết cốt truyện thôi thì có ích lợi gì, sự hiểu biết của nàng về Lộ Chi Dao hoàn toàn là từ góc nhìn của nữ chính.
Con người đều có nhiều mặt, ai biết thái độ của hắn đối với người khác ngoài nhân vật chính sẽ như thế nào, ví dụ như tính cách dịu dàng si tình, có lẽ đúng là vậy, nhưng cũng không phải là đối với nàng.
Lý Nhược Thủy đi phía sau hắn, bất giác thở dài, đường đi còn dài còn nhiều khó khăn lắm.
Vài nữ tử đi về phía trước đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai ngắn ngủi, Lý Nhược Thủy lướt qua Lộ Chi Dao đi ra khỏi ngục tối, nhìn cảnh tượng trước mặt cũng không khỏi sửng sốt.
Rất nhiều hắc y nhân nằm trên mặt đất, hiện trường cũng không có vết máu, nhưng cổ đều bị vặn nghiêm trọng, trạng thái tử vong vô cùng kinh hoàng, khiến người ta sợ hãi, dọa không ít cô nương.
Lộ Chi Dao đi ra ngoài ngục tối làm như không hiểu được sự kinh ngạc của mọi người, còn ném áo choàng đẫm máu ra ngoài.
“Đi thôi.”
Hắn nở một nụ cười, cầm cây gậy dò đường của mình đi ra ngoài sân.
Nếu không có thi thể đầy sân, có lẽ hắn vẫn là loại người cười như tuyết mới trong lòng Lý Nhược Thủy.
Nàng vượt qua những hắc ý nhân có tử trạng khác nhau, chạy nhanh theo sau.
“Thủ pháp giết người của ngươi cũng thật kỳ lạ.”
Lộ Chi Dao cúi đầu cười nhẹ, như đang thảo luận với nàng bữa sáng có ngon không.
“Bởi vì quá nôn nóng muốn gặp ngươi, nên mới nhanh hơn một chút.”
Nếu vừa rồi không phải suýt bị hắn vung kiếm vào, Lý Nhược Thủy hẳn đã hiểu lầm ý trong lời nói của hắn.
Lộ Chi Dao trong sách có thể nói là sức chiến đấu đỉnh cao, một kiếm một mạng, có khi còn dễ dàng hưng phấn.
Lý Nhược Thủy từng cho rằng thứ hưng phấn kia là coi ác như thù, nhưng chưa bao giờ nghĩ hưng phấn của hắn chỉ là hưng phấn đơn thuần, cũng không có trộn lẫn cảm xúc khác.
Cũng giống như những việc làm khi say, không có mục đích gì, chỉ là bởi vì say, nhưng người khác say rượu, còn hắn thì say mê bởi vì giết người.
*
Đại đa số người bị bắt là người dân Vân Thành, sau khi vào thành thì đều khóc sướt mướt về nhà, Lý Nhược Thủy cùng Lộ Chi Dao đã cá cược nên ở lại khách điếm, chờ sự xuất hiện của nữ bộ khoái và phi tặc trong hai ngày.
Về phần những người khác, trên người các nàng không có tiền bạc, chỉ có thể đi quan phủ báo án, đến lúc đó sẽ theo quan đạo về nhà.
Biết các nàng muốn đi quan phủ, Lý Nhược Thủy chạy nhanh đến bên mấy nàng nói nhỏ thầm thì.
“Ta lúc trước phát hiện trong ngục có mật đạo, nhớ rõ nói cho bọn họ, nếu còn muốn chạy đến mật đạo thì có thể tới tìm ta.”
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất bởi vì nàng tham gia mà làm xuất hiện hiệu ứng bươm bướm, lỡ như trong trường hợp nam nữ chính không gặp nhau thì sao?
Vậy thì nàng sẽ thua, phả nuốt thanh kiếm tại chỗ, thất bại trong nhiệm vụ chinh phục, không thể nào trở về nhà được nữa.
Mà nữ chính trong nguyên tác Lục Phi Nguyệt lúc này nhất định đang ở trong quan phủ thương lượng đối sách, chỉ cần có nàng ấy, có thể chứng minh được giấc mộng của nàng không phải là giả.
Sắc trời đã tối, Lý Nhược Thủy đang ôm bộ xiêm y dày mới mua về phòng, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng Lộ Chi Dao thì ngừng lại.
Cửa phòng hắn không có đóng, đứng ở cửa nhìn vào thì thấy một bóng người đang ngồi bên cửa sổ, quay lưng về phía nàng, dáng người hơi gầy, lưng thẳng, mái tóc đen bay bay sau lưng dường như đang cố gắng đánh lạc hướng hắn tiến vào trong bóng tối.
“Có việc gì?”
Hắn quay đầu lại, ánh trăng ngấn nước chiế vào đôi mắt đang nhắm nhẹ của hắn, phác họa khuôn mặt trong trẻo của hắn, khiến hắn trông giống như ngọc như tiên.
Nhưng Lý Nhược Thủy chỉ cảm thấy dưới khuôn mặt bình tĩnh kia dâng lên một cỗ điên cuồng kỳ quái, tâm tình lúc này của hắn không hề ôn hòa như vẻ ngoài mà ngược lại có một loại điên cuồng khó tả.
Luôn cảm thấy nếu tiến thêm một bước, nàng sợ đầu nàng sẽ phải chuyển nhà.
……………..
……………..
Chẳng lẽ đây chính là loại truyền thuyết mỗi tháng nam nhân sẽ có mấy ngày như này sao?
Chỉ suy nghĩ một giây, Lý Nhược Thủy lùi lại một bước, giọng nói vang lên trong trẻo như tiếng chuông trong đêm tĩnh mịch.
“Nghĩ rằng hôm nay ngươi đã vứt áo choàng của mình đi, nên ta đã nhờ tiểu nhị mang cho ngươi một áo mới đến, sáng mai sẽ đưa đến…Tháng ba trời giá rét, ít trúng gió thì tốt hơn, ngày mai gặp.”
Nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh như bay về phòng của Lý Nhược Thủy, Lộ Chi Dao thấp giọng cười, dường như rất lâu rồi không nhịn được cười.
Cuối cùng, tiếng cảm thán của hắn vang vọng suốt đêm, cuối cùng còn mang theo một nụ cười.