Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 20: Gả thay (6) - Chú ý cảnh giác




Tân nương vào động phòng, tân lang sẽ ở lại kính rượu. 

Nhưng sức khỏe của Trịnh Ngôn Thanh không tốt, cho nên chỉ có thể lấy trà thay rượu, đến từng bàn một để kính. 

Lộ Chi Dao không hề động đũa vào thức ăn trong tiệc cưới, hắn chỉ bóc từng viên kẹo đường một và ăn hết viên này đến viên khác như thể không biết chán. 

Đứa trẻ ngồi bên cạnh hắn ăn thịt vịt thỉnh thoảng lại liếc hắn một cái. 

Lộ Chi Dao đã đẹp, dáng vẻ khi ăn trông lại rất ngon, điều này đã hoàn toàn khơi dậy con sâu tham ăn trong bụng đứa trẻ. 

Nhưng không hiểu sao đứa trẻ lại cảm thấy người này có chút đáng sợ, cũng không dám tiến lên nói chuyện, lại thấy hai mắt hắn nhắm nghiền không nhìn thấy, thế cho nên đứa trẻ mới đánh bạo vươn tay chạm vào một viên kẹo đường. 

“Muốn ăn kẹo đường?”

Lộ Chi Dao vươn tay nắm lấy tay của đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng. 

Đứa trẻ thấy hắn cười thì cũng thả lỏng, gật đầu: “Muốn ăn.” 

Lộ Chi Dao quay đầu đối mặt với đứa trẻ, viên kẹo ngậm trong miệng khiến bên má trái phình lên,khiến hắn trông cực kỳ vô hại. 

“Tâm trạng của ta có vẻ đang không tốt, thế này đi, ngươi cho ta một ngón tay, nếu ta vui sẽ đưa cho ngươi một viên kẹo, được không?”

Hắn rút một con dao găm sáng bóng từ trong tay áo ra, xoay tròn chơi đùa với nó giữa các ngón tay, ánh sáng của con dao găm lướt qua mắt đứa trẻ. 

Đứa trẻ nhìn con dao trong tay hắn thì sợ hãi đến mức làm rơi chiếc chân vịt xuống đất. 

Lộ Chi Dao nghe thấy tiếng động thì cất dao găm đi, bất đắc dĩ thở dài. 

“Vô vị.”

Hắn lại tiếp tục ăn kẹo đường, đầu ngón tay không ngừng gõ lên bàn. 

Như thể cuối cùng hắn cũng nghĩ đến điều gì đó, hắn đặt phần kẹo đường còn lại vào trong ngực, cầm cây gậy mù bên cạnh và bước ra ngoài, mỗi bước chân của hắn đều rất nhanh. 

*

Lý Nhược Thủy đang nằm trên giường ôm bụng, nàng vừa đói vừa buồn ngủ. 

Thấy mặt trời ngoài cửa sổ sắp lặn đến nơi rồi mà nàng vẫn chưa bỏ gì vào bụng. 

Người thành thân không phải là người sao? 

Ngay khi nàng đang chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, thì một đám người nói chuyện ồn ào đột nhiên đi tới. 

Nàng lật người ngồi dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ giấy thì thấy Trịnh Ngôn Thanh cùng nha hoàn và gã sai vặt phía sau hắn ta đang chậm rãi đi về phía phòng. 

Lý Nhược Thủy xách váy đi xuống, khi nàng vừa ngồi lên mép giường thì cửa cũng đúng lúc bị đẩy mở. 

Trịnh Ngôn Thanh mỉm cười xin lỗi với nàng, bước lên ngồi bên cạnh nàng. 

Nha hoàn phía sau hắn ta bưng theo thức ăn và trái cây khô tới, sau khi họ sắp đồ ăn xong thì đứng thành một hàng trước mặt hai người. 

Lý Nhược Thủy nhìn bọn họ, nhất thời không nhớ được đây là quá trình gì. 

“Các ngươi đang làm gì vậy…”

Hai trong số nha hoàn bước lên phía trước, một người cầm một đĩa táo khô và đậu phộng. 

“Chúc thiếu gia và thiếu phu nhân sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp.”

Vừa nói xong, nàng ta đã ném hết trái cây khô trong tay tới đây. 

Nhìn hai đĩa trái cây khô cao như núi, Lý Nhược Thủy nhắm mắt lại theo phản xạ, nhớ lại quá trình “chúc phúc” này. 

Chúc phúc chỗ nào không thấy, rõ ràng là chỉ toàn hận thù! 

Các loại quả khô rơi xuống xiêm y và giường phát ra tiếng bịch bịch, chỉ nghe mà cũng có thể cảm thấy đau. 

Mấy quả này rơi vào người cũng không có vấn đề gì, nhưng chỉ sợ bị ném trúng mặt. 

Lý Nhược Thủy nhắm chặt mắt lại, tay nắm lấy vạt váy. 

Trong tình huống này, điều đáng sợ nhất không phải là bị ném trúng, mà là cảm giác vô cùng lo lắng khi sắp bị đập trúng. 

Cái gọi là thành thân này rõ ràng là hành hình mà. 

Thấy sắc trời dần tối, nha hoàn dường như sợ làm lỡ giờ lành, nhưng lại không thể ném hết một lượt, cho nên nàng ta chỉ có thể tăng nhanh tần suất chúc phúc. 

“Chúc thiếu gia và thiếu phu nhân sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp.”

Nha hoàn vừa nói vừa ném, mặc dù có chú ý đến phương hướng, nhưng cũng không tránh khỏi bị ném trúng mặt…

Trúng mặt Trịnh Ngôn Thanh. 

Trịnh Ngôn Thanh sững sờ, trên mặt đã có vài vết đỏ, Lý Nhược Thủy lo lắng nhắm mắt lại, nhưng lại không có một hạt nào ném trúng mặt nàng. 

Khi hai đĩa trái cây khô cuối cùng cũng được ném xong, bọn nha hoàn cũng thở phài nhẹ nhõm, bọn họ hành lễ với hai người rồi vội vã rời khỏi đây. 

Lý Nhược Thủy mở mắt ra, nàng vỗ ngực cảm thấy mình may mắn sóng sót qua tai nạn mà nói. 

“May mà không bị ném trúng mặt.”

Khi nàng đưa mắt sang nhìn Trịnh Ngôn Thanh thì không nhịn được cười: “Sao ngươi lại thê thảm thế này.” 

Trên mặt Trịnh Ngôn Thanh không chỉ có vết đỏ mà trên tóc còn dính vài hạt đậu phộng, nhìn trông rất nhếch nhác. 

“Hôm qua ta cũng đã đoán trước được tình trạng của ngày hôm nay.” Trịnh Ngôn Thanh chỉ vào thức ăn trên bàn: “Có muốn ăn chút không?” 

“Được, ta cũng đang đói.”

Lý Nhược Thủy đứng dậy, nàng thuận tay cầm mấy món đồ bị ném tới lên xem, khi nhìn thấy thì không nhịn được mà giật giật khóe miệng. 

“Đã ném táo khô và động phộng rồi mà còn ném thêm cả kẹo đường sao?”

Trong tay nàng là một miếng kẹo đường có mùi thơm ngọt ngào vỡ thành những mảnh góc cạnh rõ ràng. 

Tư thế và giọng điệu của Lý Nhược Thủy quá tự nhiên, Trịnh Ngôn Thanh không chỉ cảm thấy bớt xấu hổ, mà trái lại còn có một cảm giác thân thiết như huynh đệ. 

“Không.” Hắn ta quay sang nhìn giường rồi dừng lại chớp mắt một cái “... Còn có rất nhiều là đằng khác.” 

Trên chiếc giường màu đỏ có rất nhiều mảnh kẹo nằm rải rác giữa táo khô và đậu phộng, trông rất dễ thấy. 

“May mà ta không sao.”

Lý Nhược Thủy lại thở dài, ném kẹo trở lại giường, rồi cùng Trịnh Ngôn Thanh ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn chút gì đó lót dạ. 

Chính xác mà nói thì nàng chưa ăn gì từ khi hai bà mối đến vào chiều hôm qua. 

“Lý cô nương gả cho ta là tự nguyện sao?”

Những lời này vốn đã được ấp ủ từ lâu mà chưa nói ra, nhưng lời nói và việc làm của Lý Nhược Thủy không hiểu sao lại mang đến cho hắn ta cảm giác rất gần gũi, như thể hắn ta có nói gì cũng không quan trọng. 

Lý Nhược Thủy nghe hắn ta nói xong cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.

“Không phải.”

Trịnh Ngôn Thanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thái độ của hắn ta cũng tự nhiên hơn nhiều, hắn ta lấy ra một mảnh giấy viết thư từ trong hỉ phục ra, vừa xin lỗi và đặt tờ giấy viết thư lên bàn. 

“Lý cô nương, đây là khế ước ta viết.”

Lý Nhược Thủy ăn đồ ăn, thuận tay cầm lên nhìn vài lần. 

Đó là khế ước đóng dấu tay, ước định sẽ hợp ly với nàng sau nửa năm. 

“Không được.” Lý Nhược Thủy đặt tờ giấy xuống: “Nhiều nhất là một tháng.” 

Trịnh Ngôn Thanh sững sờ một lát, gật đầu cười, hắn ta ho khan vài lần rồi cất tờ giấy lại. 

“Xem ra Lý cô nương có chuẩn bị mà đến.” Hắn ta thoái mái cầm đũa lên, sắc mặt không có gì thay đổi. 

“Đừng lo lắng chuyện ta sẽ nói với người khác, chi bằng nói sẽ tốt hơn nếu ngươi khuấy đảo nơi này đến long trời lở đất.”

Lý Nhược Thủy gật đầu với hắn ta, vẻ mặt thâm trầm: “Ngươi xem trọng ta.” 

Tất cả mục đích nàng làm đều là chinh phục Lộ Chi Dao, còn về hướng đi của cốt truyện chính trong nguyên tác và hướng đi của nam nữ chính, nàng sẽ không quan tâm. 

“Khụ, khụ, khụ!”

Đây là lần đầu tiên Trịnh Ngôn Thanh nghe thấy những lời như vậy, hắn ta nhất thời không thể hòa hoãn được hởi thở mà kho khan một lúc lâu.

Lý Nhược Thủy còn nghĩ rằng do mình mở cửa khiến gió lạnh thôi vào nên hắn ta mới ho khan như vậy, cho nên nàng lập tức đứng dậy đi đóng cửa sổ. 

Hai người Lục Phi Nguyệt đang lục soát Trịnh phủ tình cờ đi ngang qua đây, vốn muốn xem có chuyện gì xảy ra không, nhưng vừa thấy cửa sổ bị đóng lại, thì họ lập tức đến gần. 

Lúc này, tiệc cưới vẫn chưa kết thúc, hầu hết nha hoàn đều đang ở trước sảnh hỗ trợ, cho nên hoàn toàn không có ai canh giữ ở đây. 

Hai ngươi Lục Phi Nguyệt đi dưới bệ cửa sổ, khi hai người họ đang nhìn vào từ cửa sổ, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng từ trên cao. 

Hai người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lộ Chi Dao đang quỳ gối ngồi trên xà ngang hành lang, trong tay lật mấy giấy gói kẹo màu vàng sẫm, từ dưới nhìn lên không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn. 

Lục Phi Nguyệt và Giang Niên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút nghi hoặc. 

Giang Niên leo lên xà nhà, thì thầm hỏi hắn. 

“Ngươi ở đây làm gì?”

Lộ Chi Dao ném giấy gói kẹo xuống, nụ cười quen thuộc lại xuất hiện trên môi. 

Hắn lấy từ trong lòng ra một bình sứ màu xanh biếc, cũng dùng giọng thì thầm trả lời hắn ta: “Đưa thuốc cho nàng.” 

Giang Niên: ...

Hắn ta thật sự không thể hiểu nổi. 

“Vậy chúng ta đi lục soát tiếp, ngươi ở đây để mắt đến nàng, tránh cho Trịnh công tử kia làm chuyện xấu với nàng.”

Lộ Chi Dao nghịch bình sứ trong tay một lát, hắn thoáng ngẩng đầu lên: “Chuyện xấu gì? Hắn sẽ giết Lý Nhược Thủy sao?”

“Không phải chuyện xấu này.” Giang Niên phất tay, môi mở ra lại khép lại, hắn ta uyển chuyển nói: “Là chuyện làm khi thành thân đó.” 

“Nhốt nàng lại?”

“Chỗ nào…” Giang Niên hít sâu một hơi, nhưng vẫn hạ thấp giọng: “Mặc kệ là chuyện gì, tóm lại ngươi nên chú ý, nếu có chuyện gì xảy ra thì đi vào đánh Trịnh Ngôn Thanh bất tỉnh.” 

“Như vậy à.” Lộ Chi Dao mỉm cười gật đầu. 

Thật ra Giang Niên đang nhắc nhở hắn, quả thật hắn nên đi vào đánh Trịnh Ngôn Thanh bất tỉnh như vậy. 

Sau khi Lục Phi Nguyệt và Giang Niên đi rồi, hắn lập tức xoay người xuống khỏi xà nhà, không đợi thêm một chút nào nữa. 

Lý Nhược Thủy trong phòng đã ăn no tắm rửa xong, hiện giờ nàng đang ngồi ở một bên chờ Trịnh Ngôn Thanh lập lại khế ước. 

Nhưng vì nàng quá mệt và buồn ngủ, ngày hôm qua thức cả đêm không nói, hôm nay còn bận cả một ngày, bây giờ nàng đã không thể thức được nữa mà ghé vào bàn ngủ thiếp đi. 

Trịnh Ngôn Thanh viết khế ước xong, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi bật cười. 

Hắn ta cất khế ước đi, vỗ nhẹ vào cánh tay Lý Nhược Thủy mấy lần để gọi nàng dậy, nhưng đều không nhận được phản hồi. 

Trịnh Ngôn Thanh thở dài, hắn ta lấy một tấm chăn mỏng từ bên cạnh đắp lên người nàng, rồi đỡ nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. 

“Đắc tội rồi.”

Nhưng thể chất của hắn ta yếu ớt, cho nên muốn đỡ Lý Nhược Thủy lên thật sự có chút khó khăn. 

Ngay khi hắn ta đang cân nhắc có nên cõng nàng trên lưng hay không thì sau gáy đột nhiên cảm thấy đau xót, hắn ta lập tức ngất xỉu trên mặt đất. 

“Đắc tội rồi.”

Giọng điệu của Lộ Chi Dao rất nhẹ nhàng, hắn dễ dàng đỡ lấy Lý Nhược Thủy đang ngã xuống. 

Sau khi ôm ngang nàng lên, trong tay hắn lóe lên một tia sáng của con dao găm sắc bén, lông mi hắn cong lên, hắn đang định đi ra ngoài thì nghe thấy Lý Nhược Thủy thì thầm mấy câu. 

Con dao găm trong tay hắn xoay tròn giữa các ngón tay, cuối cùng vẫn trở lại tay áo hắn, sau đó hắn ôm Lý Nhược Thủy bước qua người Trinhj Ngôn Thanh. 

Ánh nến trong phòng đã bị hắn dập tắt, bây giờ chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu sáng căn phòng này. 

Nhưng hắn vốn không cần ánh sáng. 

Hắn vẫn có thể đi mà không cần gậy, nhưng di chuyển sẽ chậm hơn mà thôi. 

Bế Lý Nhược Thủy lên giường, hắn vươn tay sờ sờ bề mặt giường, trên đó đã không còn quả khô, tất cả đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. 

Lộ Chi Dao đặt Lý Nhược Thủy lên giường, còn mình thì quỳ gối ngồi trên bệ đạp chân. 

Hắn lấy bình sứ ra, nắm lấy tay phải của Lý Nhược Thủy, hắn vậy mà thật sự bôi thuốc cho nàng. 

“Vẫn còn một lần cuối cùng.”

Giọng điệu nhẹ nhàng quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh này, Lý Nhược Thủy vốn chưa ngủ sâu, nàng lật người lại, xoay người đối diện với hắn, thở đều. 

Lộ Chi Dao sờ sờ vết sẹo trên lòng bàn tay và ngón tay nàng, không biết đang nghĩ gì. 

Đột nhiên, tay Lý Nhược Thủy nâng lên, tình cờ dừng trên sườn mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve má hắn. 

Ngồi trên xà nhà một lúc lâu, hắn lại không thích mặc nhiều, cho nên nhiệt độ cơ thể luôn rất thấp, đột nhiên chạm vào độ ấm lòng bàn tay nàng mà nóng như chạm vào lửa. 

Nóng đến mức khiến tim hắn lỡ một nhịp. 

Bàn tay rất không yên, thỉnh thoảng sẽ vuốt ve nhào nặn hắn, vết sẹo giữa lòng bàn tay cọ xát vào má hắn, mang theo cảm giác tê dại ngứa ngáy, vừa như là an ủi, vừa như là lấy lòng. 

Lộ Chi Dao im lặng một lúc lâu, sau đó thấp giọng cười, cười một lúc lâu làm khóe mắt cong lên mang theo rất nhiều xuân tình.

Hắn gỡ tay Lý Nhược Thủy ra, bôi thuốc mỡ cho nàng, sau đó nhẹ nhàng nói. 

“Đang ngủ mà cũng cảnh giác như vậy.”

[Tác giả có lời muốn nói.]

Lý Nhược Thủy, không hổ là ngươi! (Không phải vậy).

Cốt truyện chính của nguyên tác vẫn dựa vào Lục Phi Nguyệt và Giang Niên ha ha ha ha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.