Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 23: Gả thay (9) – “Ngươi lại lừa ta!”




Trịnh phủ canh gác rất nghiêm ngặt, ngoài những người trong nhà thì người ngoài muốn vào trong đều cần Bái Thiếp*.

(*) Bái Thiếp (拜帖), thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.

Cho dù Trịnh Ngôn Thanh và Trịnh Mi muốn đưa người vào Trịnh phủ thì cũng phải thông báo cho Trịnh phu nhân trước, chứ đừng nói là Lý Nhược Thủy. 

Nàng và Lộ Chi Dao đứng ở cửa, chờ gã sai vặt đi vào thông báo. 

Một lúc sau, không chỉ có gã sai vặt đến, mà còn có Đại tiểu thư của nhà họ Trịnh, Trịnh Mi. 

Rõ ràng nàng ta đã trang điểm kĩ lưỡng, trên trán vẽ hoa mai, trên người khoác áo sa tuyết, khiến mỗi bước đi đều uyển chuyển lay động, cả người cũng mang theo chút tiên khí. 

Trịnh Mi dừng lại trước mặt hai người họ, hơi nâng cằm lên nhìn bọn họ. 

“Người lạ vào phủ phải tra hỏi.”

Lý Nhược Thủy nghi ngờ nhìn nàng ta, sau đó gật đầu. 

Nàng luôn cảm thấy Trịnh Mi này có gì đó không đúng, hôm qua nàng ta mới hỏi nàng Lộ Chi Dao sống ở đâu, mà sáng nay nàng ta đã đi tìm người rồi. 

Hay là nàng ta thích Lộ Chi Dao? 

“Nhà ngươi ở đâu, trong nhà có mấy người, đã thành thân chưa?”

Lý Nhược Thủy nghe được câu hỏi của Trịnh Mi, thì nghi vấn trong lòng đã được giải đáp, ánh mắt khi nhìn Trịnh Mi bỗng chốc mang theo chút khâm phục. 

Bản thân Trịnh Mi có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại khác với sự lạnh lùng của Lục Phi Nguyệt. 

Lục Phi Nguyệt trong lạnh lùng còn ẩn chứa chút ấm áp, còn Trịnh Mi thì lạnh lùng kèm theo với sự kiêu ngạo không hề che giấu. 

Ngay cả tra hỏi như lúc này cũng có chút trịnh thượng. 

“Ta sao?” Lộ Chi Dao vo tờ giấy gói trống rỗng trong lòng bàn tay, khẽ mỉm cười: “Ta là cô nhi.”

Chỉ bốn chữ ngắn ngửi đã hoàn toàn chặn đứng tất cả câu hỏi của Trịnh Mi. 

Khi Trịnh Mi nghe thấy tình trạng này, nàng ta vô thức cau mày, nhưng nghĩ đến bối cảnh gia thế như vậy sẽ dễ dàng khống chế, thì nàng ta lại giãn mày ra. 

Nàng ta đánh giá Lộ Chi Dao từ trên xuống dưới, mỉm cười hài lòng, rồi nhường lối đi cho bọn họ. 

“Vào trong đi.”

Lý Nhược Thủy giơ chân bước qua ngưỡng cửa, nhưng Lộ Chi Dao vẫn đứng nguyên tại chỗ. 

Hắn mỉm cười còn ấm áp hơn mặt trời tháng tư một chút, khiến Trịnh Mi nhìn mà tim đập loạn hết cả lên. 

“Lần này thì quên đi, nhưng nếu lần sau ngươi còn nhìn ta như thế này, ta sẽ khoét mắt ngươi ra.”

Lông mày Lý Nhược Thủy nhíu lại, nàng vội vàng bước lên phía trước ấn cánh tay hắn: “Hắn đùa thôi, chúng ta còn có việc phải làm, xin phép không ở lại lâu.”

Trịnh Mi nhìn bước chân vội vã của Lý Nhược Thủy thì không khỏi giễu cợt, sự kiêu ngạo hiện rõ giữa lông mày. 

Chỉ có những kẻ như bọn họ mới thận trọng như vậy, loại chuyện này làm sao có thể dọa nàng ta, nàng ta là Trịnh Mi, dưới trướng nàng ta có vô số cao thủ, có cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám. 

Nhưng cũng chỉ có nhan sắc của nam tử này là xứng với nàng ta. 

“Đúng là liếc mắt đưa tình với kẻ mù.” Nàng ta chạm vào hoa mai trên trán, xoay người đỡ nha hoàn bên cạnh: “Thôi bỏ đi, với dáng vẻ trưởng thành như vậy, có mù chút cũng không sao. Đi tìm mẫu thân nói chuyện này đi.” 

Phòng của Trịnh Ngôn Thanh ở Đông uyển, đường không xa, nhưng có rất nhiều khúc cua, nên phải rẽ rất nhiều lần, hơn nữa Đông uyển này chỉ có bọn họ sống, cho nên rất vắng vẻ. 

Dọc theo đường đi nhiều nhất cũng chỉ gặp một ít người đi tuần tra. 

“Những người này thực vô dụng, đêm nào cũng tuần tra nhưng không lần nào bắt được kẻ giả thần giả quỷ.”

Lý Nhược Thủy lẩm bẩm vài câu, dẫn Lộ Chi Dao vào phòng. 

Mỗi ngày Trịnh Ngôn Thanh đều đọc sách ở đây, nhưng lại không phải tác phẩm kinh điển gì, mà hầu hết đều là mấy cuốn du ký và kỳ văn dị sự. 

“Lý cô nương, ngươi về rồi…”

Trịnh Ngôn Thanh đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn thấy Lộ Chi Dao đi theo phía sau nàng thì dừng bước: “Vị này là?”

“Hắn họ Lộ, là bằng hữu ta mời đến bắt quỷ.”

Lý Nhược Thủy thản nhiên trả lời, nàng dẫn Lộ Chi Dao ngồi xuống bàn bên cạnh, cũng thuận tay nhét cho hắn một miếng bánh hạnh nhân. 

“Nếm thử đi, đây là điểm tâm ngon nhất do nhà họ Trịnh làm đấy.”

Hộp kem vừa nãy đưa cho hắn vậy mà cũng ăn hết rồi, Lý Nhược Thủy không hiểu sao lại có chút vui mừng, chỉ nóng lòng muốn cho hắn ăn thêm. 

Đây có lẽ là niềm vui khi nuôi thú cưng. 

Mùi sữa thoang thoảng truyền đến bên môi, Lộ Chi Dao vốn không muốn ăn nữa, nhưng không biết vì lý do gì, hắn lại mở miệng ăn. 

Mùi sữa và hạnh nhân hòa quyện, tràn ngập đầu lưỡi, kèm theo tiếng giới thiệu lầm bầm của Lý Nhược Thủy, Lộ Chi Dao không khỏi cong khóe môi, thả lỏng vai và cổ. 

Hắn hơi quay sang trái “nhìn” Lý Nhược Thủy, mái tóc đen như mực gần như che đi mắt trái của hắn, để lộ ra sống mũi thẳng tắp và lông mi như quạt, phải nói là đẹp không nói nên lời, dịu dàng không còn từ nào diễn tả. 

“Không phải tìm Trịnh Công Tử thảo luận sao?”

Lý Nhược Thủy: “...”

Lời này sao hắn lại nói ra một cách kỳ lạ như vậy? 

Nghe vậy, Trịnh Ngôn Thanh ngồi xuống, vẻ mặt cũng có chút câu nệ, thấy Lý Nhược Thủy không nói gì. 

Rõ ràng đây là nhà họ Trịnh, không phải hai người bọn họ nên thay đổi thái độ sao? 

“Không sao, ban đêm Trịnh Ngôn Thanh không thể động đậy, hắn nằm là được, chủ yếu là ngươi thôi.”

Lý Nhược Thủy vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: “Ta có thể ngủ ngon hay không đều phụ thuộc vào ngươi.”

Mặc dù Lộ Chi Dao khó nắm bắt, lại hay có một số hành vi khác thường, nhưng Lý Nhược Thủy rất tin tưởng vào năng lực của hắn. 

Ánh mắt Trịnh Ngôn Thanh đảo qua đảo lại giữa hai người, hắn ta có chút trầm tư, nhưng cũng không nói gì, mà chỉ gật đầu. 

“Để ban đêm có tinh thần tốt nhất, ta phải đi ngủ bù trước đã.”

Lý Nhược Thủy ngáp một cái, gục đầu xuống giường, không lâu sau đã ngủ thiếp đi. 

Trịnh Ngôn Thanh nhìn Lý Nhược Thủy ngủ thiếp đi, trong lòng càng chắc chắn mối quan hệ của bọn họ, Lý Nhược Thủy chưa bao giờ ngủ nhanh như vậy. 

“Lộ công tử, tiếp theo ngươi muốn làm gì, ta có thể...”

“Không cần, chỉ cần đợi đến khi trời tối là được.”

Lộ Chi Dao đứng dậy, thong thả đi ra ngoài nhà, ngồi trên xích đu, từ từ lắc lư. 

Trịnh Ngôn Thanh cũng không nói gì thêm, hắn ta cầm sách lên nhìn lại trong viện, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. 

Sao hắn biết ở đó có một chiếc xích đu? 

*

Đêm đen gió lớn, ba tiếng gõ mõ vang lên. 

Ngoài cửa lại có thêm một đội canh gác đi ngang qua, Lý Nhược Thủy ở trong cửa nhìn chằm chằm vào màn giường với vẻ mặt lo lắng. 

Không bao lâu sau, trên đỉnh màn trướng đã được đổi lại xuất hiện hoa văn, lần này không phải là mắt đỏ, mà là những dấu tay đẫm máu lộn xộn.

Cửa sổ vốn đã khóa chặt đột nhiên mở ra, tiếng kẽo két vang vọng trong màn đêm yên tĩnh. 

Khoảnh khắc cửa sổ mở ra, Lý Nhược Thủy đột nhiên không thể động đậy, lúc này ngay cả nói cũng không nói được, lại nhớ tới cảm giác quỷ áp giường đáng sợ đó. 

Bóng cây xào xạc đung đưa trong đêm sâu, trong hành làng truyền đến tiếng chuông, ngoài cửa sổ cũng vang lên những tiếng ọp ẹp trong gió đêm. 

Có lẽ chính sự phản kháng tối qua đã khiến chúng nổi giận, những con “tiểu quỷ” trước đây chưa từng phá cửa sổ chui vào nay đã thò đầu qua cửa sổ, nở nụ cưởi với Lý Nhược Thủy. 

Lý Nhược Thủy hít sâu một hơi, thầm hát trong lòng: Ta gửi cho ngươi ba trăm sáu mươi lăm lời chúc phúc, ánh sáng tốt lành, vây quanh ta…

Hai tay tiểu quỷ kéo song cửa sổ, muốn nhảy lên bệ cửa sổ, tiếng chuông trên người nó vang lên một cách kỳ lạ, hắn ta cười khanh khách, không phải như một đứa trẻ, mà giống như một người trưởng thành hơn. 

Hắn ta nhảy vào phòng, tiếng chuông leng keng kêu lên, sau đó nó rút một con dao găm bên chân mình ra. 

Nếu trước đây là tấn công tinh thần, thì bây giờ có thể sẽ là tấn công vật lý. 

Trịnh Ngôn Thanh đang nằm trên giường mở to mắt rên rỉ, nhưng không thể động đậy. 

Lý Nhược Thủy cũng chỉ có thể nằm yên, ánh mắt liếc qua mái nhà, nhưng không thấy Lộ Chi Dao đang ngồi ở đâu. 

“Tiểu cô nương, tối hôm qua ngươi dọa cháu trai ta sợ, hôm nay ta phải tìm ngươi đồi nợ.”

Tiểu quỷ cầm dao găm từ từ tiến lại gần, khi hắn ta bước vào một vệt ánh trăng chiếu xiên vào, khuôn mặt của hắn ta cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng. 

Trên khuôn mặt trẻ con in hằn những nếp nhăn, đôi mắt híp lại, như thể chỉ còn lại con ngươi đen, nhìn thế nào cũng trông rất kỳ lạ. 

“Ngươi hại cô nương nhà ai.”

Lý Nhược Thủy mở to hai mắt nhìn hắn ta, nàng không biết huyệt đạo đã được giải từ khi nào, cho nên nàng không nhịn được mà phun ra nhưng lời chửi rửa từ trong lòng. 

“Ngươi nói cái gì!”

Tiểu quỷ bị đụng tới chỗ đau cũng không chậm lại, hắn ta nhón chân nhẹ, cầm con dao găm vung tới trước mắt Lý Nhược Thủy. 

Hắn ta cười xấu xa, mũi dao giơ lên phản chiếu ánh sáng dưới ánh trăng, hắn ta nhìn đôi mắt đen láy của Lý Nhược Thủy rồi mỉm cười: “Đôi mắt rất đẹp, ta lấy cái này trước đi.”

Ngay khi hắn ta chuẩn bị vung đao xuống, thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên cứng đờ, hắn ta ra đột nhiên lui về cách đó ba mét. 

Ngay tại nơi hắn ta đứng có cắm một thanh kiếm, bao kiếm trắng như tuyết tỏa sáng dưới ánh trăng, tua kiếm đung đưa, thanh kiếm đâm xuyên qua sàn gỗ, phát ra tiếng leng keng. 

Lý Nhược Thủy xoay người ngồi dậy, nhìn xung quanh xà nhà, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của hắn ở trên màn giường. 

Tiểu quỷ vốn vênh váo, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Chi Dao thì không khỏi lùi lại vài bước, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng phẳng hơn rất nhiều. 

Lộ Chi Dao dựa vào cột nhà, quỳ gối mà ngồi, không biết hắn đang nghịch gì trong tay, thỉnh thoảng sẽ có một ánh sáng lóe lên. 

Ánh sáng đó giống như tơ nhện dưới ánh trăng. 

“Ngươi hứa với ta sẽ bắt quỷ.” Lý Nhược Thủy rút kiếm ra lui về phía Lộ Chi Dao, trong lòng chỉ cảm thấy không ổn. 

“Ta không thất hứa.” Lộ Chi Dao cong khóe môi, vẻ mặt rất nhàn nhã. 

“Lần trước đã được nếm trải cảm giác hồi hộp khi chiến đấu, cho nên lần này sẽ dạy chiêu thức.”

Chiêu thức? Dạy? 

Lý Nhược Thủy chợt nhận ra, chẳng trách sáng nay hắn lại đồng ý dứt khoát như vậy, nàng cứ cho rằng hắn đã hiểu, nhưng không ngờ lại ở đây đợi nàng! 

“Ngươi lại lừa ta!”

“Lừa?” Những tia sáng lướt qua tay Lộ Chi Dao, xoay quanh cổ tay, tay chân và eo Lý Nhược Thủy bị quấn lấy: “Đây là dạy ngươi, ngươi biết có bao nhiêu người muốn mà không được không.”

Lý Nhược Thủy nhìn sợi chỉ bạc quấn quanh cổ tay, đột nhiên cảm thấy đau đầu. 

Nàng chỉ muốn nhường cái phúc trời giáng này cho người khác. 

Tiểu quỷ nhìn chằm chằm vào Lộ Chi Dao, sau khi suy nghĩ một hồi, trực giác mách bảo hắn ta đây là đối thủ khó chơi, đang muốn chạy trốn thì lại bị sợi chỉ bạc quấn lấy mắt cá chân. 

Lộ Chi Dao cười khẽ, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng dịu dàng như nước, tư thế nhìn xuống giống như một vị Phật thương xót chúng sinh. 

“Tốt nhất là ngươi nên ở lại luyện võ với nàng.”

Hắn kéo sợi chỉ bạc trong tay, vài giọt máu lập tức rỉ ra từ mắt cá chân của tiểu quỷ. 

Không phải đâu, không phải đâu, hắn vậy mà còn có cả chiêu này, trong sách đâu có viết như vậy. 

Hơn nữa nghe cuộc đối thoại này, sao hắn còn giống nhân vật phản diện hơn kẻ xấu kia nữa. 

Lý Nhược Thủy nhăn nhó, tay phải bị điều khiển chạm vào chuôi kiếm. 

“Năm ngón tay cầm kiếm, hổ khẩu dùng sức dùng sức.”

Lý Nhược Thủy không còn cách nào khác đành phải làm theo, ngay sau đó nàng bị điều khiển rút kiếm ra. 

“Mũi kiếm hướng xuống đất, thả lỏng cơ thể, hai chân tách ra giữ trọng tâm.”

Giọng nói dịu dang vọng xuống từ trên xà nhà của Lộ Chi Dao nghe còn kiên nhẫn hơn cả tiên sinh tốt nhất trong thư viên. 

Hắn thu lại sợi chỉ bạc trên mắt cá chân của tiểu quỷ, nhẹ giọng nói: “Muốn sống thì tốt nhất nên trực tiếp tấn công, có lẽ có thể tìm được cơ hội.”

Tiểu quỷ nhìn nụ cười của Lộ Chi Dao trên xà nhà, sau đó nhìn Lý Nhược Thủy với vẻ mặt chết không còn gì nuối tiếc, gã ta khẽ nghiến răng nghiến lợi, cầm dao găm lao về phía trước. 

Có lẽ liều mạng với cô nương này sẽ tìm được một con đường sống. 

[Tác giả có lời muốn nói.]

Mội người cho rằng hắn xoa đầu Lý Nhược Thủy là vì yêu, không, là bởi vì hắn biến thái.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.