Tiểu quỷ này, không đúng, phải nói là ông già này còn khá linh hoạt.
Chỉ trong vài giây ông ta đã lao đến trước mặt Lý Nhược Thủy, con dao găm mang theo sát ý cố gắng cắt đứt sợi chỉ bạc, nhưng lại bị Lý Nhược Thủy phản đòn chặn lại, mũi kiếm suýt chút nữa đã đâm vào cổ ông ta.
“Trong cận chiến, không phải cứ vũ khí ngắn sẽ chiếm lợi thế, ngươi cần phải học cách coi thanh kiếm của mình thành bàn tay của chính mình, như vậy dài hay ngắn đều chiếm được thế thượng phong.”
Lộ Chi Dao nói xong câu đó thì ngón tay khẽ nhúc nhích, chân Lý Nhược Thủy không kiềm soát được mà bước chéo một bước, trường kiếm đâm về phía trước.
“Đây gọi là đâm, tập trung lực vào mũi kiếm, tiến về phía trước có thể phá vỡ mọi chiêu thức.”
Lý Nhược Thủy thở dài, tay bị bắt thu lại, sau đó lại lùi lại vài bước, nàng không nhịn được mà oán thầm.
“Ngươi dạy thì dạy đi, sao cứ lầm bầm lải nhải mãi như vậy.”
Lộ Chi Dao cúi đầu cười khẽ, sợi chỉ bạc trên đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, kéo hai tay Lý Nhược Thủy thành tư thế ôm quyền, sau đó cúi đầu vái vái, như thể đang xin lỗi ai đó.
“Vừa nói vừa làm mới khiến ngươi ấn tượng sâu sắc.”
“Ngươi đủ rồi đó.”
Lý Nhược Thủy nhìn hai tay đang đan vào nhau của mình, trong mắt chỉ viết hai chữ mệt mỏi.
Nói hắn coi nàng như một món đồ chơi, nhưng đúng là hắn dạy cũng rất nghiêm túc, nhưng nói hắn nhiêm túc dạy thì hắn lại luôn điều khiển hai tay nàng làm những động tác kỳ lạ.
Ông lão chỉ cao đến thắt lưng của Lý Nhược Thủy, có lẽ ông ta đã bị chọc tức, cho nên bỗng chốc ông ta nhảy lên cao hai mét.
Hai tay ông ta cầm dao găm ngắn, lưỡi dao ùn ùn đánh tới như đang dệt một tấm lưới.
Lộ Chi Dao kéo Lý Nhược Thủy lùi lại vài bước, sau đó rút kiếm tiếp chiêu.
“Cái này gọi là chắn, không cần phải nhìn dao của ông ta, hãy tin tưởng vào trí nhớ thân thể của ngươi.”
Lộ Chi Dao đứng lên, ngón tay đặt trên sợi chỉ bạc, động tác di chuyển rất nhanh.
“Ta làm gì có trí nhớ thân thể.”
Lý Nhược Thủy đang dùng động tác cơ thể không thuộc về cơ thể của mình để đỡ dao, cảm giác này hoàn toàn khác với lúc trên võ đài.
Trên võ đài, nàng là bị ép tiếp chiêu, mà khi đó đỡ được bao nhiêu chiêu thì nàng cũng bị đánh bấy nhiêu lần, hoàn toàn không trải nghiệm trò chơi, nhưng lúc này nàng nàng lại có một cảm giác tham gia sâu sắc, thậm chí còn có ảo giác rằng mọi chiêu thức đều do chính nàng tung ra.
“Thông minh.” Lộ Chi Dao hài lòng gật đầu, vừa đi trên xà nhà vừa dẫn nàng đi về phía trước.
“Tiếp theo là chiêu kiếm, do ta tự nghĩ ra, những chiêu này không có quy luật cố định, ngươi cũng có thể tự sang tạo ra.”
Lý Nhược Thủy và ông lão trừng mắt nhìn chằm chằm, cả hai đều kinh hãi nhìn đố phương.
Tốc độ tay của Lý Nhược Thủy quá nhanh, không chỉ ông lão này khó đỡ, ngay cả bản thân Lý Nhược Thủy cũng bị dọa sợ.
Lộ Chi Dao đi trên xà nhà như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, như thể không nhận ra sự kháng cự của hai người dưới xà ngang, đã vậy còn lắc đầu.
“Tiếc là sợi chỉ bạc này không đủ, không thể dạy ngươi cách xoay cổ tay.”
Đủ rồi, đủ rồi! Ngươi không thấy lão già này càng đánh càng thấp sao, nàng cũng nảy sinh ra một cảm giác vui sướng như chơi trò đập chuột rồi.
Ông lão lăn lộn trên mặt đất để tránh lưỡi kiếm, sau đó nghiến răng quyết định đánh cược lần cuối cùng.
Ông ta đột nhiên đứng dậy, dùng hai con dao ngắn chặn lấy thanh kiếm đang chém xuống, dùng nội lực hất tung thanh kiếm trong tay Lý Nhược Thủy, khiến thanh kiếm cắm sâu vào cột giường.
Bắt được khe hở, ông ta ném con dao găm về phía trước, nhắm thẳng vào mắt Lý Nhược Thủy, nhưng đáng tiếc lại bị một con dao bay tới chặn lại.
Tên quái vật trên xà nhà rốt cuộc là thứ gì, vậy mà còn dư sức đánh rơi con dao găm của ông ta.
Ông lão không kéo dài thời gian nữa, ông ta lập tức xoay người trèo qua cửa sổ chạy trốn ra ngoài.
Lộ Chi Dao không chút do dự, xoay người nhảy xuống xà nhà, cõng Lý Nhược Thủy đuổi theo.
“Ta không nhìn thấy, ngươi chỉ đường cẩn thận.”
“Ta biết ngươi không nhìn thấy, vậy người đừng đuổi theo nữa!”
Lý Nhược Thủy ôm chặt lấy vai hắn, lúc này nàng đã hoàn toàn sụp đổ.
Chắc chắn kiếp trước nàng đã làm gì sai trái cho nên mới bị hệ thống kéo đến chinh phục kẻ điên này, sao kiếp này nàng lại khổ vậy chứ.
“Nhảy! Cao khoảng ba bốn mét!”
Lúc này Lý Nhược Thủy được Lộ Chi Dao cõng trên lưng chạy vội trên mái nhà, cảm giác không khác gì ngồi trên tàu lượn siêu tốc không có thiết bị an toàn, nàng nhìn chằm chằm con đường phía trước, không dám phân tâm dù chỉ một phút, vì sợ chỉ cần không chú ý một chút thôi sẽ ngã xuống.
Ông lão bị đuổi theo sát phía trước thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, sau khi lầm bầm chửi thì lại tăng tốc nhanh hơn.
Mà Lộ Chi Dao không chút do dự đuổi theo phía trước, hoàn toàn không lo lắng về việc liệu phía trước có hố hay không.
Mái tóc đen của hắn tung bay trong gió đêm, tiếng cười réo rắt vang lên từ cổ họng, ở đây có ba người, nhưng chỉ có hắn là người thấy vui.
Lý Nhược Thủy bị cảm xúc của hắn lây nhiễm, vậy mà nàng cũng cảm thấy tốc độ này có chút thoải mái, nàng không khỏi nhếch khóe miệng.
Nhưng ngay sau đó nàng không thể cười được nữa.
Trong con đường vắng vẻ này không chỉ có ông lão, mà còn có một chiếc xe ngựa đang đậu, xung quang có rất nhiều người mặc áo đen.
Một nữ tử áo trắng đang bước vào xe ngựa, bóng dáng của nàng ta không ngờ lại có chút quen mắt.
Ông lão nhìn họ với vẻ thương hại, ông ta khạc nhổ một ngụm, vẻ mặt không còn hoảng loạn như trước nữa.
Lộ Chi Dao thả Lý Nhược Thủy xuống, tà áo choàng tung bay lộ ra vẻ vui sướng không thể che giấu.
Lý Nhược Thủy nhìn đoàn người đông đảo trước mặt thì hít sâu một hơi, nàng kéo Lộ Chi Dao lùi lại vài bước, thì thầm vào tai hắn.
“Đi vội quá ta quên cầm theo kiếm rồi, chúng ta chuồn trước đi.”
“Muốn chạy?”
Lão già đứng bên cạnh xe ngựa cũng chỉ cao ngang bánh xe, ông ta cáo mượn oai hùm nói: “Dám đuổi theo thì phải chuẩn bị tinh thần.”
Chỉ là một ông già đã mạnh như vậy, nếu không chạy thì chính là kẻ ngốc, co được giãn được luôn là ưu điểm của Lý Nhược Thủy.
Lý Nhược Thủy lập tức nhảy lên lưng Lộ Chi Dao, vỗ vỗ vai hắn.
“Chạy mau!”
“Nằm mơ đi!” Một người áo đen trong đó lao lên.
Lộ Chi Dao túm lấy cổ áo Lý Nhược Thủy, dùng trái tay kéo nàng đến trước mặt mình dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không hề cho tên áo đen kia chút mặt mũi nào, hắn nghiêng người đoạt lấy con dao từ tay hắn ta, sau đó vung tay cắt đứt yết hầu của hắn ta, rồi nhét chuôi kiếm vào tay Lý Nhược Thủy.
Động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, như thể việc giết người vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Ai nói kiếm quan trọng, không có gì là không thể bỏ qua.” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng giống như một làn gió nhẹ mùa hè, không hề có chút lạc lõng nào.
“Kiếm, không phải ở đây có một thanh sao?”
Lý Nhược Thủy nhìn xác chết trợn tròn mắt ở bên cạnh mà tim đập nhanh như trống, lòng bàn tay cầm chuôi kiếm cũng toát mồ hôi.
Lộ Chi Dao có ý gì, hắn sẽ không bảo nàng đi giết người đấy chứ?
“Ta chỉ là một người mới bắt đầu học…”
“Ngươi rất may mắn, ngươi vừa học chiêu kiếm…”
Lộ Chi Dao đứng sau lưng nàng, bàn tay trượt đến cổ tay nàng, giơ kiếm về phía mọi người: “Đã có thể học cách sử dụng kiếm theo chiêu kiếm đã học.”
“Ta thực sự không muốn cái vận may này.”
Lúc này Lý Nhược Thủy chỉ cảm thấy hối hận, nàng đã biết rõ tính cách của hắn, vậy mà còn tưởng rằng hắn có chút lòng tốt.
“Cùng lên đi.”
Nam nhân áo đen ở phía đối diện vốn đang sợ hãi, nhưng từ vách xe chợt truyền đến vài tiếng động nhẹ, khiến bọn họ không thể không cắn răng kiên trì.
Khi cả bọn cầm kiếm lao về phía trước, thì rèm cửa hơi vén lên một chút, lộ ra một chiếc váy trắng và ánh mắt tò mò của cô nương nọ.
Lý Nhược Thủy sững sờ, đầu óc xoay chuyển ngàn lần, nhưng lại bị nam nhân áo đen xông lên cắt ngang, khiến nàng phải dời lực chú ý.
“Đao đến.”
Lộ Chi Dao cao giọng, hắn nắm lấy cổ tay Lý Nhược Thủy, bắt đầu dạy nàng cái gọi là vận kiếm, trông vẻ mặt hắn vô cùng hứng thú.
Giữa tiếng đao kiếm, Lộ Chi Dao dẫn Lý Nhược Thủy chủ động bước vào vòng vây, phát ra tiếng cười trầm thấp mà chỉ có nhân vật phản diện mới có.
Hắn dùng tay trái ấn gân cổ Lý Nhược Thủy, tay phải nắm lấy cổ tay nàng, vừa đỡ lưỡi đao chém tới, vừa dẫn Lý Nhược Thủy chủ động tấn công.
Hắn nện những bước nhẹ nhàng, tiếng cười vang vọng, lúc này hắn giống như người vui vẻ nhất thế giới.
“Giết người vui như vậy, ngươi nhất định sẽ thích.”
Thúi lắm!
Thái dương Lý Nhược Thủy nổi gân xanh, không phải vì tức giận, mà là vì nàng đang muốn nắm quyền kiểm soát thanh kiếm, cố gắng chống lại sức mạnh trong tay Lộ Chi Dao.
Nàng mệt rồi, nhưng Lộ Chi Dao lại càng thấy thú vị hơn.
Mỗi lần lưỡi kiếm sắp đâm vào tim người khác, hắn có thể nghe thấy tiếng Lý Nhược Thủy thở hổn hển, nàng sẽ dùng sức kéo thanh kiếm lệch đi, sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng nàng thở phào nhẹ nhõm và vô thức lẩm bẩm điều gì đó.
Có lẽ là mắng hắn, hoặc là cầu xin những vị thần Phật vô dụng kia.
Thật kỳ lạ, thay vì cầu xin hắn, nàng lại đi cầu xin những thứ viển vông đó.
“Ta chỉ là tay mơ thôi, còn nhiều thời gian lắm đại ca à, vừa mới bắt đầu đã giết người thật sự quá kích thích!”
Bước chân của Lý Nhược Thủy lộn xộn, vừa cố gắng đỡ đao, vừa phải kìm hãm sự điên cuồng của người phía sau, ở đây không ai mệt mỏi hơn nàng hết.
Có lẽ vì trăng đêm nay đẹp, hoặc có lẽ hắn quá vui, vậy mà hắn bỗng dưng dừng tay, đẩy Lý Nhược Thủy ra khỏi vòng vây.
“Học cho tốt vào.”
Lý Nhược Thủy lảo đảo đi ra khỏi vòng vây, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, trong lòng cảm thấy không ổn.
Lúc này, Lộ Chi Dao dường như đã được gỡ bỏ phong ấn, nụ cười trên môi hắn trong trẻo mà dịu dàng tựa như ánh trăng đêm nay, nhưng mỗi lần xuống tay chiều nào chiêu nấy cũng chí mạng, vô cùng tàn nhẫn.
Người trong xe ngựa hạ rèm xuống, gõ vào vách xe, tên tiểu quỷ kia lập tức nhảy lên xe ngựa, quất roi thúc ngựa nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Lý Nhược Thủy nhìn vẻ mặt như say rượu của Lộ Chi Dao thì không khỏi cau mày.
Nụ cười của Lộ Chi Dao trông có vẻ hiền lành dịu dàng, nhưng trên thực tế, hắn chỉ coi con người như súc sinh để xâu xé.
Giết người đối với hắn cũng chỉ là một trò chơi mang đến sự kích thích cho hắn, nhưng để không rước lấy những rắc rối không cần thiết, hắn chọn làm chuyện sung sướng này trong phạm vi hợp lý, cho nên trước đây hắn chọn nhận Huyền Thưởng Lệnh để kiếm sống.
Nhưng suy xét đến cùng, con người đối với hắn cũng chỉ là đạo cụ trong trò chơi, là những con cừu non yếu ớt chờ bị làm thịt.
Ngay cả Lục Phi Nguyệt và Giang Niên, hắn cũng chỉ đối xử tốt hơn một chút, nếu sau khi giết chết hai người đó có chuyện gì thú vị, hắn nhất định sẽ rút kiếm không chút do dự, sau khi nói vài câu nghe đường hoàng, hắn sẽ ra tay nhanh gọn dứt khoát.
Vậy trong mắt hắn, nàng cũng chỉ là một trong những con cừu chờ bị làm thịt sao?
Điểm đánh giá hệ thống mà nàng nhận được là mức trung bình, điều này cho thấy phương pháp chinh phục trước đó không thể thực hiện, hoặc nói cách khác là chưa đủ.
Nhưng…
Nhưng theo lời hắn nói trước đây, một người vốn dĩ không có tình yêu làm sao có thể yêu người khác.
Liệu nàng có mãi nhận được điểm đánh giá mức trung bình không? Liệu mọi thứ nàng làm có trở nên vô dụng không? Vậy nàng sẽ không thể trở về nhà được sao?
Những kẻ áo đen đến tặng đầu người lần lượt ngã xuống, che chắn cho xe ngựa rời đi.
Máu nhuộm đỏ y phục của Lộ Chi Dao, bóng đêm tối nay trở thành đêm đen, giống như một bức tranh thủy mặc vẽ trên y phục bị vẩy mực.
Hắn thở dài một tiếng, thanh kiếm trong tay bị hắn ném xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
Sự buồn bực và phiền toái bấy lâu nay đã tan thành mây khói vào lúc này, hắn mỉm cười, đè nén lông mi và ngón tay run rẩy vì phấn khích, quay người đi về phía Lý Nhược Thủy.
“Thế nào, chiêu thức vừa rồi có chỗ nào không hiểu không?”
Hắn cúi nửa người xuống hỏi nàng, y phục của hắn nhếch nhác, mi mắt hơi cong, máu ấm trượt xuống má, lộ ra vẻ đẹp tàn tạ nhưng dịu dàng.
Nhưng khi hỏi được một nửa, cơ thể hắn tự bình tĩnh lại.
Sự buồn bực và phiền toái đã được trút bỏ lại ùa về, thậm chí còn dữ dội hơn trước, gần như muốn nhấn chìm hắn.
“Ngươi cũng sợ ta.”
[Tác giả có lời muốn nói.]
Lý Nhược Thủy - phân tích thì hùng hồn như hổ, nhưng thực chiến chỉ đạt hai trăm năm mươi. Nhận xét: Hệ thống nhìn lầm người.
P/s: Do yêu cầu cốt truyện, không có ý nói những người tin Phật là không tốt.