Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 29: Anh đào đỏ và vải thiều (5) - “Thật sự rất thú vị.”




Ánh nắng mặt trời đúng lúc vẽ lên một đường viền vàng trên sườn mặt Lộ Chi Dao, kết hợp với vẻ ngoài dịu dàng và xinh đẹp của hắn, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy trầm trồ như tiên giáng trần. 

Nhưng Lý Nhược Thuỷ lại chỉ tập trung vào môi hắn. 

Đôi môi này đỏ như anh đào, dưới ánh nắng vàng càng trở nên hấp dẫn hơn. 

Khi hắn nói chuyện có biên độ không lớn, đỉnh môi rõ ràng hơi dẹt, khóe môi nhếch lên giống như đang cười. 

Trước đó không lâu nàng đã nếm thử hương vị ấy, vừa mềm vừa ngọt, hơn nữa nàng cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy của hắn trong giây lát. 

Lý Nhược Thuỷ bật ngồi dậy, cố gắng xua tan những suy nghĩ đáng sợ và những từ hình dung kỳ kạ ra khỏi đầu, nhưng chúng như cắm rễ trong đầu khiến nàng càng nghĩ càng trở nên rõ ràng. 

Nghĩ kĩ lại thì ngoại hình của hắn quả thực rất hợp với gu thẩm mỹ của nàng. 

Nhưng tại sao phải nghĩ kĩ làm gì! Nàng chỉ muốn chinh phục hắn rồi về nhà, không thể để bản thân sa vào lưới tình được! 

“Ngươi nhìn này.”

Lộ Chi Dao ngồi trên bệ để chân, lấy ra một túi thảo dược từ bên cạnh, lá xanh thân đỏ, lặng lẽ xếp chồng lên nhau, hiện ra một ánh sáng màu vàng nhạt. 

Lý Nhược Thủy chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt đã không tự chủ được mà trượt đến bên tai hắn, nhìn thấy hai lỗ tai thì nàng không khỏi có chút tò mò đôi khuyên tai lông vũ ấy đã đi đâu, phải nói hắn đeo đôi khuyên tai đó trông rất khác biệt. 

Lý Nhược Thủy lại lắc đầu, nhìn sang mặt hắn. 

Mặc dù Lộ Chi Dao đang nhắm hai mắt, nhưng khóe môi hơi cong vẫn lộ ra sự chờ mong của hắn. 

Hình ảnh này trùng khớp với hình ảnh khi hắn còn nhỏ, khiến trong lòng Lý Nhược Thủy đầy tình thương, nàng sợ rằng mình sẽ nhầm lẫn cảm giác này với tình yêu mất. 

Tình thương không phải là yêu. 

Vì vậy, nàng cần bình tĩnh lại. 

“Đây là thảo dược gì vậy…” Lý Nhược Thủy vén chăn bông lên, xuống giường xỏ giày: “Ta, ta đi tìm Trịnh Ngôn Thanh một chút.”

Nàng chỉ muốn tìm một lý do để rời khỏi đây, vậy nên mới nói bừa ra một cái tên. 

Khi nhìn Trịnh Ngôn Thanh, nàng sẽ không cảm nhận được loại ham muốn và hy vọng trần tục này, bây giờ nàng rất cần hắn ta để bình tĩnh lại. 

Lý Nhược Thủy đứng dậy thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, nàng không dám nhìn mặt Lộ Chi Dao, cho nên nàng chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ. 

“sao, sao vậy?”

“Ngươi không nhìn kỹ chúng hơn sao?”

Lộ Chi Dao ngồi trên bệ để chân, nhắm mắt, lại đưa thảo dược đến trước mắt nàng. 

“Nhìn rất đẹp.”

Nghe vậy, Lộ Chi Dao lại cười, đôi môi mỏng khẽ hé mở, lời nói bị chặn lại trong cổ họng. 

“Nhưng ta có việc gấp muốn tìm Trịnh Ngôn Thanh, lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.”

Lý Nhược Thủy gạt tay hắn ra, vội vàng chạy ra ngoài với đôi tai đỏ ửng. 

Nghe tiếng bước chân lộc cộc của nàng, Lộ Chi Dao im lặng một lúc lâu, sau đó nắm chặt thảo dược trong tay, môi mấp máy vài lần nhưng không biết nên nói gì.  Sau đó, hắn cau mày đấm vào ngực mình, hắn luôn cảm thấy ở đây rất khó chịu. 

“Phải đi gặp đại phu thôi.”

Lộ Chi Dao cất thảo dược vào tủ, đi vài bước về hướng mà Lý Nhược Thủy đã rời, sau đó hắn chợt khôi phục tinh thần, lập tức đi thẳng lên nóc nhà, đi trên con đường quen thuộc. 

Lý Nhược Thủy không cần hỏi ai, đã trực tiếp chạy tới tàng thư thất của Trịnh phủ, quả nhiên thấy Trịnh Ngôn Thanh ở đó. 

Tàng thư thất của Trịnh phủ không nhỏ, ở đây có hơn mười giá sách được xếp cạnh nhau, trên đó có rất nhiều tác phẩm kinh điển nổi tiếng, giữa thư thất có một chiếc bàn

“Lý cô nương, cô tỉnh rồi.”

Trịnh Ngôn Thanh đặt quyển du ký trong tay xuống, có chút kinh ngạc nhìn nàng: “Cô đã ngủ mê man một ngày một đêm rồi, bọn ta gọi thế nào cũng không tỉnh, làm chúng ta lo lắng không thôi.”

“Xin lỗi đã khiến các ngươi lo lắng.” Lý Nhược Thủy quạt gió cho hai má ửng đỏ của mình, tiện tay cầm một cuốn sách lên lật vài trang. 

“... Trong thư phòng nhà ngươi có kinh Phật không? Loại mà sắc chính là không, không chính là sắc đấy.” 

Vẻ mặt của Lý Nhược Thủy rất chân thành, có thể so sánh với Tam Tạng một lòng đi thỉnh kinh. 

Trịnh Ngôn Thanh dừng lại, xoay người đi đến giá sách lấy một quyển cho nàng, khẽ mỉm cười. 

“Không ngờ Lý cô nương lại thích đọc kinh Phật.”

Lý Nhược Thủy cầm lấy quyển sách, chuẩn bị rũ bỏ tất cả cảnh tượng kiều diễm trong đầu, thuận miệng trả lời. 

“Ta không ngờ Trịnh Công Tử học mà không đọc sách cổ, lại thích đọc du ký.”

Lý Nhược Thủy biết hoàn cảnh của Trịnh Ngôn Thanh, câu này chỉ là nói đùa, nhưng Trịnh Ngôn Thanh lại để trong lòng. 

“Đều là sách, du ký và sách cổ có gì khác nhau đâu. Tất cả bọn họ đều nói ta thông minh từ nhỏ, nhưng không ai hỏi ta thích gì, vì vậy họ cứ nhét hết kinh thi, danh học cho ta.”

Hơi nóng trên mặt Lý Nhược Thủy gần như tiêu tan, tâm trạng của nàng cũng bình tĩnh lại rất nhiều: “Vậy ngươi thích gì?”

“Ta thích ra ngoài du hành, thích thám hiểm. Nhưng kể từ khi ta bất ngờ đỗ Đồng Sinh thí, thì ta chưa bao giờ được ra khỏi nhà.”

Hắn ta thở dài một hơi, trong mắt cũng trở nên vô hồn “Nếu bệnh tình của ta khá hơn, thì mấy tháng nữa cũng không thể thoát khỏi kỳ thi tỉnh.”

“Ngươi thật ngu ngốc.” Lý Nhược Thủy nghi ngờ nhìn hắn ta: “Ta chỉ thấy có người muốn thi nhưng thi trượt, chứ chưa từng thấy ai muốn thi trượt lại không thể.”

“Cô có ý gì?” Trịnh Ngôn Thanh sững sờ nhìn nàng. 

“Ngươi cứ đi thi đi, dù sao nơi thi cũng không phải ở Thương Châu, ngươi có thể nhân cơ hội này đi tham quan một phen, sau đó trở về nói thi trượt không phải là được rồi sao.”

Lý Nhược Thủy ho nhẹ, che dấu nhìn đi chỗ khác: “Không phải ta muốn dạy ngươi thói xấu.”

Trong nguyên tác, thể chất suy yếu và đôi khi khó thở của Trịnh Ngôn Thanh tất nhiên không phải sự thật, chẳng qua là bị hạ độc mãn tính mà thôi. 

Lục Phi Nguyệt quả thật đã bắt được người hạ độc hắn ta, hắn ta là một tú tài đã ghen tị với Trịnh Ngôn Thanh từ lâu, trong nhà hắn ta có chút tiền, cho nên đã mua chuộc hạ nhân hạ độc Trịnh Ngôn Thanh. 

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhà họ Trịnh nghiêm khắc, hạ nhân cũng rất trung thành, theo lý mà nói, chi phí mua chuộc nhiều năm như vậy không hề thấp, hơn nữa người này xuât hiện rất trùng hợp, như thể hắn ta cố ý xuất hiện vậy. 

Lục Phi Nguyệt cũng cho rằng có gì đó không đúng, nhưng phụ mẫu nhà họ Trịnh rất tức giận, nhưng sau khi quan viên đuổi người nhà kia ra khỏi Thương Châu, thì bọn họ lại tập trung vào kỳ thi tỉnh của Trịnh Ngôn Thanh, không ai nhắc đến chủ đề này nữa. 

Người nhà hắn ta không quan tâm nữa, đương nhiên một người ngoài như Lục Phi Nguyệt cũng không thể nhúng tay vào sâu hơn, cho nên chuyện này cứ vậy mà kết thúc. 

Tất nhiên, khi đọc tiểu thuyết, Lý Nhược Thủy cũng mắng chửi, rốt cuộc nhà họ Trịnh đang đau lòng cho con mình hay đau lòng cho Trạng Nguyên tương lai? 

Trịnh Ngôn Thanh đã tách biệt với gia đình buôn bán này từ khi còn nhỏ, phụ mẫu hắn ta vừa nói về tiền bạc, vừa lên kế hoạch mở rộng cửa hàng, nhưng lại nói với hắn ta là tất cả mọi thứ đều kém cỏi, chỉ có đọc sách mới cao quý, tiền bạc chỉ là cặn bã. 

Phụ mẫu hắn ta nhốt hắn ta trong viện và mời cho hắn ta tiên sinh dạy học tốt nhât, rõ ràng đang ở trong cùng một toà phủ đệ, nhưng một năm lại chẳng gặp được hắn ta mấy lần. 

Ca ca hắn đi buôn bán khắp nơi, tỷ tỷ hắn là người đứng đầu ngành tơ lụa ở Thương Châu, còn hắn ta lại được nói rằng chuyện trong phủ không liên quan gì đến hắn ta, chuyện hắn ta cần làm là đọc sách. 

Hắn ta tên là Trịnh Ngôn Thanh, nhưng không một ai thực sự coi hắn ta là con của nhà họ Trịnh. 

Trịnh Ngôn Thanh trầm ngâm nhìn nàng, như thể hắn ta đang thực sự nghĩ đến khả năng làm như vậy. 

Mặc dù nói như vậy, nhưng điều quan trọng nhất mà Lý Nhược Thủy muốn hỏi là. 

“Bây giờ ngươi không thiếu ăn thiếu uống nên mới muốn đi thám hiểm, nếu sau này ngươi thật sự đi ra ngoài mà phụ mẫu ngươi không cho ngươi tiền, vậy ngươi định làm thế nào?”

Bây giờ nàng có thể tập trung chinh phục một phần là nhờ vào bạc hệ thống thưởng cho, tiết kiệm một chút cũng không lo chuyện ăn uống, nếu không thì đừng nói đến chuyện chinh phục, nàng có sống sót được hay không cũng là một vấn đề. 

Trịnh Ngôn Thanh cười khổ: “Ngoài đọc sách ra quả thật ta chẳng biết làm gì khác.”

“Không biết thì có thể học.” Lý Nhược Thủy vỗ vỗ vai hắn ta, nở nụ cười: “Ai sinh ra cũng có thể đọc.”

Nói xong, Lý Nhược Thủy sững sờ một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu hỏi hắn ta: “Ngươi có biết ở Thương Châu có chỗ nào thích hợp để học bơi không?”

Trịnh Ngôn Thanh thích đọc sách du ký, địa lý và danh lam của triều đại này hắn ta đều thuộc nằm lòng, hắn ta ngay lập tức đưa ra câu trả lời. 

“Ở Bắc Sơn có một con sông nhỏ, trong vắt tháy đáy, là một nơi không tồi.”

“Đa tạ.” Lý Nhược Thủy gật đầu, trả lại kinh Phật cho hắn ta, rồi chạy nhanh như chớp ra khỏi thư phòng. 

Những lời vừa rồi đã đánh thức nàng, không biết thì có thể học, không phải ai sinh ra cũng biết tất cả mọi thứ. 

Vậy thì nếu Lộ Chi Dao không biết yêu cũng có thể học. 

*

“Mạch tượng bình tường, không có gì bất thường, thè lưỡi ra ta xem.”

Vị đại phu râu tóc bạc phơ này chính là người băng bó lòng bàn tay cho Lý Nhược Thủy ngày hôm đó, hôm nay khi thấy Lộ Chi Dao bước vào ông đã nhận ra ngay lập tức. 

Không thấy Lý Nhược Thủy ở bên cạnh, đại phu lặng lẽ thở dài, trên đời cuối cùng lại mất đi một đôi quyến lữ. 

Lộ Chi Dao nghe vậy há miệng, thè lưỡi ra. 

“Ăn uống thực sự rất tệ, dưới mắt cũng có quần thâm, ngủ không ngon, gan hơi nóng, nhưng nhìn chung không có vấn đề gì lớn.”

Đại phu lắc đầu, quy hết tình trạng của hắn vào chuyện tình cảm: “Cứ nghĩ thoáng một chút là được rồi.”

Lộ Chi Dao sờ sờ ngực có chút khó hiểu: “Ở đây cũng không có chuyện gì sao?”“

“Chỗ này của ngươi bị làm sao?”

“Tim đập nhanh, tức ngực, lúc thì đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc lại âm ỉ đau, nhưng ta không bị trúng ngộ, đây rốt cuộc là bệnh gì?”

Lộ Chi Dao không sợ chết, nhưng hắn không thích cảm giác thân thể mình mất kiểm soát. 

Đại phu bắt mạch của hắn, lại lắc đầu: “Không có vấn đề gì hết, ta đã hành nghề y mấy chục năm, rất tự tin vào y thuật của mình.”

“Thật kỳ lạ.”

“Khi những triệu chứng đó xuất hiện, ngươi đang làm gì?” Đại phu cẩn thận hỏi, có lẽ sẽ tìm ra chi tiết mà hắn bỏ qua. 

“Những triệu chứng này đều xuất hiện khi ta ở bên cạnh Lý Nhược Thủy, đặc biệt là khi nàng hôn ta, không chỉ tim đập mạnh, mà tay chân cũng như nhũn ra, không giống ta chút nào.”

Tuy khóe môi đang cười, nhưng những lời Lộ Chi Dao nói ra đều rất nghiêm túc, không có chút cảm giác quyến rũ nào, nhưng vẫn khiến mặt đại phu đỏ bừng. 

“Ngươi…”

Đại phu ấp úng hồi lâu, mãi không nói ra được lời nào.  

Ông còn cho rằng đó là một căn bệnh nghiêm trọng rất khó phát hiện, nhưng ông không ngờ lại là vấn đề về phương diện này. 

“Tuy rằng từng nghĩ đến việc bị hạ độc, nhưng thực sự không có dấu hiệu nào cho thấy nàng đã hạ độc.”

Lộ Chi Dao xoay chày thuốc trên bàn, như đang suy nghĩ gì đó. 

Đại phu liếm môi, miệng hé ra rồi ngậm lại nhiều lần, lúc này mới nói. 

“Ngươi không bị trúng độc, chỉ là do quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”

Vì cô nương đó đã gả vào nhà họ Trịnh rồi, vậy nên không nên nói sự thật với hắn, như vậy thế giới sẽ bớt đi một người đau khổ. 

“Lần khám bệnh này ta sẽ không thu phí của ngươi.” Đại phu lồng hai tay áo vào nhau, nhìn hắn với vẻ mặt có chút tang thương: “Đương nhiên, nếu thật sự không tìm ra nguyên nhân thì có thể đến quán trà ở đường Yên Liễu nghe sách.”

Nơi đó rất thích kể về những câu chuyện tình yêu của nam nữ từ xưa đến nay, nói không chừng có thể dạy hắn chút gì đó. 

Lộ Chi Dao mỉm cười, cũng không hỏi thêm gì nữa, mà lại đề cập đến  một chủ đề khác. 

“Ta biết mắt ta không thể cứu được nữa…” Mi mắt hắn khẽ run, khóe môi cong lên thành một nụ cười chân thành: “Ngươi có thể nói cho ta biết Lý Nhược Thủy trông như thế nào không?”

Đại phu càng đau lòng hơn, đây có lẽ là mối tình đầu của hắn, ông không thể để hắn hãm sâu vào thêm nữa. 

“Cô nương đó.” Đại phu thầm xin lỗi Lý Nhược Thủy, ông lấy ra một ít dược liệu ở bên cạnh. 

“Mày như nhân sâm, mắt như hạt đậu, miệng như lá tre, tóm lại là không đẹp.”

Thật sự rất xin lỗi, lương tâm đại phu có chút bất an. 

Lý cô nương kia rạng rỡ như ánh mặt trời, sáng ngời như sao, vừa nhìn là thấy có linh khí, là một người tuyệt vời hiếm có, vậy mà lại bị ông miêu tả thành như vậy. 

Lộ Chi Dao duỗi tay sờ sờ dược liệu, khóe miệng nở nụ cười. 

“Thực sự rất thú vị.”

Đại phu:...

“Đa tạ.”

Lộ Chi Dao vẫn để lại bạc, hắn xoay người đi ra ngoài, sau đó chặn một người lại, vẻ mặt dịu dàng hỏi. 

“Xin hỏi, đường Yên Liễu đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.