Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 3: Sự tàn phá của bạo lực




Kiếm của Lộ Chi Dao thật sự kỳ lạ.

Thân kiếm bị nứt ra từng đường, cắt hình ảnh phản chiếu trên đó thành vô số mảnh, tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào.

Mũi kiếm mỏng nhẹ, tỏa ra hơi lạnh dưới ánh nắng.

Ánh mắt Lý Nhược Thủy lướt qua lưỡi kiếm sắc bén, tim đập thình thịch: “Ngươi lau kiếm làm gì?”

Lộ Chi Dao khẽ mỉm cười, tia nắng chiếu lên hàng mi cong cong của hắn, lộ ra chút ánh sáng như màu vàng.

Nó chưa được cắt cổ họng ai đó, nếu không được an ủi sẽ trở nên căng thẳng.”

Lý Nhược Thủy đứng lên với vẻ mất tự nhiên, đi đến bên cửa sổ nhìn người qua đường phía dưới, liếm môi rồi cười gượng hai tiếng.

Không phải mới qua ba ngày sao…”

Nàng nhìn Lộ Chi Dao đang tập trung lau kiếm trên bàn, cảm thấy lớp phòng tuyến trong lòng  nàng dần dần sụp đổ.

Từ tự tin không ai bì nổi lúc ban đầu cho đến như hòn vọng phu hiện tại đứng bên cửa sổ.

Đã ba ngày rồi! Tại sao nam nữ chính vẫn chưa tới đây tra án! Chẳng lẽ vì khách điếm của bọn họ không lớn, kín đáo quá không tìm thấy! Hay là những cô nương kia không nói ra tin tức!

Nếu không có người đến nàng sẽ nuốt kiếm cho mọi người xem ngay tại chỗ mất!

Không biết có phải hắn cố ý làm như vậy không, nhưng trong phòng căn bản không có giấy bút, thính giác của hắn lại vô cùng tốt, thậm chí còn có thể nghe được vài lời lẩm bẩm chứ đừng nói đến những gì nói với tiểu nhị.

Nàng  đã đứng ở bên cửa sổ này hai ngày rồi, không biết có chút hiệu quả nào không.

Ngoài cửa có xe ngựa lui tới, bên đường có người bán hàng rong rao hàng, trong dòng người đến người đi, ánh mắt của Lý Nhược Thủy va phải hai người. 

Một nam một nữ, nam tử mặc huyền y, vẻ mặt phấn chấn, nữ mặc váy dài màu đen đỏ, trên tay cầm đao, vẻ mặt nghiêm túc.

Hai người đang nhìn thẳng vào nàng.

Cách ăn mặc kinh điển cùng phối hợp này còn không phải nam nữ chính Lục Phi Nguyệt và Giang Niên thì còn có thể là ai đây!

Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn Lộ Chi Dao, vội vàng vẫy tay với bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc.

Ánh mắt Lục Phi Nguyệt lóe lên, nàng ấy cầm đao trong tay không chút do dự đi tới, Giang Niên liếc nhìn Lý Nhược Thủy, cũng nhanh chóng đi theo.

Trong lòng Lý Nhược Thủy mừng thầm, như trút được gánh nặng ngồi trở lại bàn, rót cho mình một chén trà.

“Xem ra là đến rồi?”

Lộ Chi Dao ngừng lau kiếm, nghiêng tai về phía nàng, từ góc độ này có thể nhìn thấy hàng mi dài của hắn nhướng lên.

Lý Nhược Thủy nhịn không được nhếch lên khóe miệng, bình tĩnh gật đầu.

“Trong mộng chính là như vậy.”

Lộ Chi Dao cụp mi cười khẽ, chậm rãi tra kiếm vào vỏ, tiếng kiếm sắt va chạm vào nhau khiến nàng thu lại ý cười, tóc gáy không khỏi dựng đứng.

Ngay khi hắn nhặt chiếc khăn tay để lau thanh kiếm của mình, một mũi tên sắc nhọn xuyên qua nó, ngay sau đó ghim vào phía trên cửa sổ.

Hắn nhướng mày nhìn Lý Nhược Thủy, mỉm cười ấm áp: “Trong mộng cũng là như vậy?”

“Phải…”

Đương nhiên không phải như vậy, trong nguyên tác, ba người lần đầu gặp gỡ diễn ra trong hòa bình, dù sao hai nhân vật chính đều là người tốt, hắn là người giả nhân giả nghĩa, mọi người đều tường an vô sự.

Cánh cửa gỗ bị cưỡng ép mở ra, Lục Phi Nguyệt xem xét tình hình trong phòng, sau đó không chút do dự rút đao ra, nàng ấy còn thuận tay đẩy Lý Nhược Thủy đang đứng một bên ra ngoài cửa.

Thanh đao mang thế công bá đạo đã bị ngón tay hắn bắt lại trước khi đâm vào ngực hắn, rốt cuộc không thể tiến về phía trước.

Lộ Chi Dao cong môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưỡi đao.

“Ngươi là?”

Lục Phi Nguyệt dùng sức rút đao ra, nhướng mày kiêu ngạo, lấy một tấm thẻ bài từ trong ngực ra.

“Tuần Án Ti, Lục Phi Nguyệt.”

Lý Nhược Thủy từ ngoài cửa đi đến: “Hắn không nhìn được…”

Không để ý đến ánh mắt nghẹn lại của Lục Phi Nguyệt, nàng chạy tới bên cạnh Lục Phi Nguyệt: “Nhưng ta có chứng minh, đây quả thật là bài tử của Tuần Án Ti.”

“Nữ bộ khoái à.” Lộ Chi Dao thâm ý nói xong thì cầm gậy dò đường bên cạnh đứng dậy.

“Ta chỉ là một người mù, sao lại muốn bắt ta?”

Lục Phi Nguyệt cười giễu một tiếng, đao vẫn hướng về phía hắn: “Chúng ta hoài nghi ngươi cầm tù vị cô nương này.”

“Càng không quen biết nàng ấy.”

Lộ Chi Dao không hề nói gì, nhắm hai mắt đứng đó, làm như đang dùng tai nghe điều gì đó. 

Lý Nhược Thủy suy nghĩ một chút, sau đó đi lên ngập ngừng cầm gậy dò đường của hắn, xoay hắn sang một hướng khác.

“Khăn tay của ngươi ở bên đó.”

Hắn sửng sốt một lát, sau đó nhếch môi nhẹ nhàng mỉm cười: “Đa tạ.”

Lúc Lộ Chi Dao đi lấy khăn tay, Lý Nhược Thủy nhanh chóng giải thích cho hai người còn lại.

“Hắn không có cầm tù ta.”

“Ta đã quan sát ngươi hai ngày nay.”

Giang Niên tay cầm nỏ từ cửa đi vào, đứng cạnh Lục Phi Nguyệt.

“Ngươi mỗi ngày đều phải đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt buồn khổ, ta đi hỏi qua tiểu nhị, hắn ta nói chưa bao giờ thấy người ra ngoài. Cho dù không tính là cầm tù, thì vẫn luôn hạn chế tự do của ngươi đúng không?”

“Không phải, ánh mắt của hắn không tốt, ta phải chiếu cố hắn.”

Lý Nhược Thủy liếc nhìn hai người, giả vờ buồn bã: “Ta buồn khổ là vì vừa mới trốn từ trong ngục tối ra, còn chưa có hồi phục lại, tưởng tượng đến việc suýt chút nữa bị lừa bán đi ta liền…”

Hai người Lục Phi Nguyệt và Giang Niên liếc nhau, chạy nhanh đến hỏi nàng: “Ngươi là từ nơi đó trốn ra?”

“Đúng vậy, cùng ta trốn ra còn có vài người, bọn họ đều đã đi báo quan phủ rồi.”

Giang Niên vừa nghe xong, đột nhiên cười một tiếng, cất nỏ tiễn sau thắt lưng.

“Ta nói mà, vì sao ngày đó người đột nhiên bị đưa đến rừng trúc phía đông thành, thì ra là nha phủ giấu nhân chứng..”

Hắn ta khoanh tay dựa vào cửa nhìn Lục Phi Nguyệt: “Ta sớm nói rồi, không phải ai cũng giống như người của Tuần Án Ti các ngươi đâu.”

Lục Phi Nguyệt âm thầm nghiến răng, khẽ cau mày, sau đó ngước mắt nhìn Lý Nhược Thủy.

“Cô nương có thể dẫn chúng ta đến địa lao để điều tra được không.”

“Có thể.” Lý Nhược Thủy lập tức tiếp lời: “Giờ vẫn còn sớm, không bằng chúng ta lập tức xuất phát?”

Lý Nhược Thủy nhận lời quá nhanh, Lục Phi Nguyệt không khỏi ngạc nhiên chớp mắt một cái, quay đầu nhìn Giang Niên.

Giang Niên đi tới trước mặt Lục Phi Nguyệt, cúi đầu nhìn Lý Nhược Thủy: “Còn chưa biết cô nương làm thế nào trốn ra ngoài?”

Lý Nhược Thủy nghẹn lời, nàng phải giải thích thế nào về việc bức thư gửi cho Lộ Chi Dao đây, cũng nói là giấc mộng sao?

“Là ta cứu.”

Lộ Chi Dao mò mẫm tìm chiếc khăn tay, nhưng không cất đi, mà ném vào cái bếp lò gần đó.

“Nhận được một bức thư mật, bảo ta đến đó cứu người.”

Hắn không có giải thích chuyện Huyền Thưởng Lệnh, cũng không kể về vụ cá cược với Lý Nhược Thủy, chỉ kể câu chuyện một cách mơ hồ.

Lục Phi Nguyệt ấn vai Giang Niên, ngăn cản lời hắn ta đang định nói, cách đó không xa khẽ gật đầu với Lý Nhược Thủy.

“Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta đi luôn đi.”

“Vậy lần này ngươi đi không?” Lý Nhược Thủy quay đầu hỏi Lộ Chi Dao, trong mắt có chút khẩn trương.

Thật ra nếu muốn thắng vụ cá cược này, lựa chọn nằm trong tay Lộ Chi Dao. Hắn hoàn toàn có thể cự tuyệt không hợp tác, làm cho vụ phá án lần này thất bại.

“Đi.” Lộ Chi Dao có lông mày mềm mại, nhìn rất hiền lành: “Trong mộng không phải có ta sao, sao có thể không đi?”

 Lý Nhược Thủy có chút bối rối, hắn rốt cuộc là muốn thắng hay muốn thua đây?

Mấy người cùng nhau đi ra cửa, Lộ Chi Dao mỉm cười như gió xuân dẫn đầu, Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên đi ở phía sau thì thầm, Lý Nhược Thủy đi ở giữa nhìn bóng lưng Lộ Chi Dao trầm ngâm suy nghĩ.

Nàng thật sự không hiểu được người này đang nghĩ cái gì.

Cảm thấy hắn nắng mưa thất thường, rồi lại thời thời khắc khắc cười như gió xuân.

Cảm thấy hắn ôn hòa vô hại, nhưng lại có thể giết người không chút do dự.

Nếu nàng có tội, pháp luật sẽ trừng phạt nàng, mà không phải khiến nàng đến đây yêu một kẻ điên.

*

Nơi giam giữ các nàng là ở trung tâm núi Lộc Minh, nơi đó có một căn phòng nhỏ đơn sơ, với một địa lao bên cạnh.

Mấy người mặc áo đen bị giết ba ngày trước vẫn nằm ở vị trí ban đầu, mở đường từ cổng đến lối vào địa lao.

Lục Phi Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt khẽ nhíu mày, còn Giang Niên liếc nhìn Lộ Chi Dao với ánh mắt không đồng ý.

Tất cả những điều này Lộ Chi Dao đều không nhìn thấy, hắn chỉ lặng lẽ đứng trước cửa phòng nhỏ, trên môi nở nụ cười, nhưng Lý Nhược Thủy lại cảm thấy hắn đang ngẩn người.

“Lục bộ khoái bọn họ đi vào địa lao kiểm tra rồi, chúng ta vào phòng xem một chút?”

Lý Nhược Thủy muốn hoàn thành việc cứu người càng sớm càng tốt trong lúc hắn vẫn còn phối hợp, nàng chỉ sợ để quá muộn sẽ xảy ra biến số gì đó.Trong nguyên tác đây không phải là căn cứ bắt cóc lừa bán mà hai người Lục Phi Nguyệt tìm được, nhưng ngay từ đầu đã đề cập rằng trong phòng ở đây có một mật đạo, nàng nhất định phải đi xem.

Không phải ngươi nằm mơ thấy chúng ta cứu người sao?”

Lý Nhược Thủy đã đi vào căn phòng nhỏ, trong phòng chẳng có gì ngoài một chiếc bàn đơn giản cùng mấy cái ghế, trống trải đến dị thường.

Trước mắt có việc phải làm, nàng không khỏi kéo dài giọng điệu khi trả lời, có vẻ không chút để ý.

“Mơ thôi, không phải lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhớ mang máng mấy đoạn ngắn.”

Vậy sao.”

Lộ Chi Dao bước vào phòng, cây gậy dò đường gõ nhẹ xuống đất.

Lý Nhược Thủy gõ lên tường gạch một cái, chợt nhớ tới một đoạn tin tức mình từng đọc trước đó…

Những người mù bẩm sinh trong mơ không có màu sắc, chỉ có âm thanh, cực kỳ dễ gặp ác mộng.

Cảm thấy lời mình vừa nói không đúng lắm, nàng lại mở miệng.

“Mặc dù chuyện trong mơ khá mơ hồ, nhưng chuyện của ngươi lại nhớ rất rõ ràng.”

“Như vậy à.”

Lộ Chi Dao đáp lại một tiếng, không biết lại nghĩ đến cái gì, bật cười nhẹ.

Lý Nhược Thủy yên lặng quay đầu nhìn hắn.

Nàng hoàn toàn không biết mình đã chạm vào điểm hưng phấn nào của hắn.

Ánh mắt nàng rơi vào đôi mắt nhắm hờ của hắn.

Đôi mắt của Lộ Chi Dao rất đẹp, hơi dài nhưng không quá nhỏ, lông mi dài cong cong như vầng trăng khuyết trên bầu trời, nhìn lâu sẽ khiến người ta có chút ngứa ngáy trong lòng.

Chỉ là không biết đôi mắt đẹp như vậy sẽ tỏa sáng như thế nào khi mở ra.

“Ngươi đang nhìn ta. Vì sao?”

Mặc dù Lộ Chi Dao không nhìn được, nhưng các giác quan khác cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt là đôi tai, trong nguyên tác hắn đã giúp nam nữ chính phá rất nhiều vụ án.

Nhưng việc nhìn lén như vậy sẽ không thừa nhận trừ khi bị bắt quả tang.

“Gian phòng này khá nhỏ.”

Lộ Chi Dao dường như đối với vấn đề này rất hứng thú, hắn cau mày, nhìn thẳng vào nàng.

“Vì sao vẫn cứ luôn nhìn ta?”

 Rõ ràng là nhắm hai mắt, rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng vẫn mang lại cho Lý Nhược Thủy cảm giác kinh hãi khó giải thích, như thể đang bị thứ gì đó theo dõi.

Lý Nhược Thủy không được tự nhiên sờ cổ, sau đó đi tới phía sau hắn gõ vào tường.

“Ta cảm thấy cơ quan có thể ở trong này.”

Lộ Chi Dao nghe được lời nàng nói, chợt nhận ra, ngay cả nụ cười cũng có chút chân thành.

“Thì ra là ngươi đang tìm cơ quan.”

Bằng không thì sao? Nàng ở trong này bộ gõ chơi sao?

Lộ Chi Dao cẩn thận lắng nghe một lúc, sau đó đi đến góc tây nam của gian phòng.

Hắn đặt cây gậy dò đường trong tay sang một bên, cởi thanh kiếm treo trên thắt lưng, cắm thẳng vào một viên gạch lát sàn nào đó.

Lấy thanh kiếm làm trung tâm, gạch lát sàn nứt ra thành hình mạng nhện, tạo ra âm thanh lách cách chói tai.

Hai người Lục Phi Nguyệt vừa từ trong địa lao ra ngoài thì nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy vào, lúc đi vào họ ngây cả người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Gạch lát sàn đã bị phong ấn lâu ngày giống như một khối băng mỏng manh dưới tay Lộ Chi Dao, chỉ cần một lực ấn nhẹ sẽ vỡ ra, lộ ra thứ ẩn giấu bên trong.

Ở bên dưới xuất hiện bốn hoặc năm bánh răng lớn nhỏ màu gỉ sắt, một trong số đó đang chuyển động rất ồn.

“Tìm được rồi.”

Lộ Chi Dao cười dịu dàng, nhưng ngay sau đó hắn lại rút kiếm ra, nhét vỏ kiếm vào từng bánh răng nhỏ đang quay riêng lẻ, khiến nó chạm vào thân kiếm kêu leng keng.

Sau đó vang lên một tiếng ầm ầm, cách đó hai bước, một hố đen lớn cỡ nửa thước  hiện ra, gió lạnh từ trong đó thổi ra, thoạt nhìn sâu không thấy đáy.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lý Nhược Thủy thẳng thắn khen giỏi thật.

Người khác đều là phải trải qua một hồi suy nghĩ mới mở ra được lối vào của cơ quan, còn hắn thì ngược lại, tìm cũng không tìm, trực tiếp dùng bạo lực phá vỡ, tiếp cận với cơ quan bên trong.

Lý Nhược Thủy bước tới hai bước, muốn xem chuyện gì đang xảy ra, bánh răng nhỏ vẫn đang va vào vỏ kiếm đột nhiên dừng lại, không còn ý định quay nữa.

Lỗ đen ban đầu có kích thước nửa thước đột nhiên mở rộng thành một thước, mãi đến vùng đất dưới chân Lý Nhược Thủy.

“Mẹ nó…”

Trước khi ngã xuống, Lý Nhược Thủy đã nắm lấy vạt áo của Lộ Chi Dao.

[Tác giả có chuyện cần nói]

Giải thích thống nhất:

1. Huyền Thưởng Lệnh  được phát ra để chỉ người được chỉ định mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, tiền thưởng rất cao, đây là tiền thưởng độc quyền do hệ thống đặt ra để Lộ Chi Dao nhanh chóng đến.

2. Lộ Chi Dao không phải bản thân nhìn thấy, hắn bị mù, trước khi hắn làm nhiệm vụ đều sẽ đi đến quầy đặt câu hỏi bằng miệng, chỉ sau khi hắn nghe thấy họ nói “Lộ Chi Dao” mới biết được có người đã gửi hắn một tiền thưởng độc quyền.

3. Về phần vì sao Lộ Chi Dao vì tên của hắn mà trực tiếp đi tìm Lý Nhược Thủy, về sau sẽ giải thích nguyên nhân.

4. Mạch não của Lộ Chi Dao không bình thường, dùng suy nghĩ của chính mình đi theo phỏng đoán của hắn phát hiện mình không hiểu, chứng minh mọi người là người bình thường…

 

5. Đây là lần đầu tiên tác giải viết văn, nên có những chi tiết trong đầu quên viết ra, là lỗi của tác giả, thật sự xin lỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.