Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 37: Bọ ngựa bắt ve sầu (3) - Nàng ta biết nên trả thù thế nào rồi




Gió xuân lùa qua cửa, thổi bức rèm châu kêu lạch cạch, cũng xua tan mùi thuốc nồng nặc trong phòng.

“Hắt xì!”

 

Trịnh Mi hít mũi, sau khi uống xong bát thuốc thì đặt bát rỗng sang bên cạnh, lại ăn thêm mấy quả mứt táo.

Sau khi vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, nàng ta do dự một lát, nhưng vẫn nhả mứt táo  ra, cổ họng vẫn tràn ngập vị đắng ngắt của thuốc.

 

Nàng ta tạm thời không thể nuốt đồ cứng, cũng không thể nói to trong một thời gian, tất cả những chuyện này đều là nhờ Lộ Chi Dao ban ra.

“Tiểu thư, sao người không báo quan? Nếu thật sự không được, chúng ta có thể nói với lão gia và phu nhân mà.”

 

Nha hoàn giúp Trịnh Mi uống thuốc, nha hoàn nhìn những vết bầm tím trên cổ nàng ta mà không khỏi sợ hãi.

 

Hôm qua nhận được tin tức và đi ra cửa sau để đón Trịnh Mi, vừa đến đã thấy tiểu thư cả người ướt sũng, khoác áo của hộ vệ, giọng nói khàn khàn khó nghe, trông giống như bị bắt làm hại.

 

“Làm vậy chẳng phải sẽ khiến ta mất mặt sao?” Trịnh Mi đè giọng, chỉ có thể dùng âm khí nói chuyện.

 

Hôm qua nàng ta nói sẽ báo quan chỉ là để dọa Lộ Chi Dao mà thôi, nếu nàng ta thật sự làm vậy, vậy chẳng phải cả Thương Châu này sẽ biết nàng ta chủ động bày tỏ với hắn rồi bị hắn ném xuống nước sao?

 

Hơn nữa đối với Lộ Chi Dao, báo quan cũng chẳng có ích lợi gì, vừa không chắc có thể bắt được hắn, thà rằng nghĩ cách trả thù hắn, khiến hắn phải hối hận vì đã trêu chọc nàng ta còn hơn.

“Các ngươi điều tra được gì rồi?”

 

“Cũng gần xong rồi ạ.” Nha hoàn vừa thoa thuốc vừa trả lời.

“Sau khi đến Thương Châu, hắn hoặc là đến phủ chúng ta tìm Lý Nhược Thuỷ, hoặc là đến quán trà ở đường Yên Liễu nghe kể chuyện, không làm gì khác.”

 

“Tính cách như vậy, nếu không phải quá nguy hiểm thì cũng rất hợp với khẩu vị của ta.”

 

Trịnh Mi lắc đầu, quăng suy nghĩ đáng sợ này ra sau đầu: “Nhưng quan hệ của hắn với Lý Nhược Thuỷ rất không bình thường.”

 

Trịnh Mi nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm vào suy nghĩ.

Tạm thời nàng ta chưa nghĩ ra nên trả thù như thế nào, nặc dù Lộ Chi Dao có vẻ hiền lành dịu dàng, nhưng nàng ta đã lĩnh hội được tính cách của hắn rồi, chắn chắn hắn là một người rất cố chấp.

 

Đánh thì đánh không lại, mắng lại không mắng ra miệng được, như này chẳng phải rất nghẹn khuất sao?

 

“Tiểu thư, hay là ra ngoài hít thở không khí một chút đi ạ? Đại phu nói tiểu thư bị cảm lạnh, cần phơi nắng nhiều hơn.”

 

“Cũng được.”

 

Hai người đi đến hoa viên trong phủ nghỉ ngơi, nhân tiện phơi nắng, vừa đảo mắt đã thấy một màu vàng nhạt lấp ló phía sau hòn non bộ bên kia, trông rất nổi bật.

Trịnh Mi chỉ cần nhìn góc váy đã biết người này chính là Lý Nhược Thuỷ.

 

Người trong Trịnh phủ rất thích mặc những màu sắc trầm ổn, ngay cả bản thân nàng ta cũng chủ yếu mặc màu xanh lam, trong phủ chỉ có một mình nàng mặc màu sắc nổi bật như vậy. 

 

Trịnh Mi và nha hoàn liếc nhau, nhẹ nhàng di chuyển vị trí, đứng ở góc khuất của hòn non bộ nhìn về phía đó. 

 

Chỉ thấy Lý Nhược Thuỷ cầm một tờ giấy viết thư đi tới đi lui, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang suy nghĩ gì đó.

Và ở gần đó, Trịnh Mi không hề bất ngờ khi thấy Lộ Chi Dao cũng ở đó.

Hắn đang ngồi bên bàn đá, tay vuốt ve nhánh hoa đỏ thật dài, dường như cũng đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Một người mặc bạch y, một người măc màu vàng nhạt, trông như tuyết trên núi nhuộm một vệt nắng vàng ấm áp, vô cùng xứng đôi.

 

Mặc dù hai người không giao tiếp với nhau, nhưng bầu không khí lại rất hài hòa, tuy đứng cách xa như vậy nhưng Trịnh Mi vẫn có thể cảm nhận được sự bình yên ở đó.

Lộ Chi Dao lắc lắc bông hoa màu đỏ trong tay, khóe miệng khẽ cười, nghiêng đầu “nhìn” về phía bọn họ. 

 

Cổ họng dường như lại cảm nhận được cơn đau nhức, Trịnh Mi vô thức run rẩy, lùi về sau một bước, không khỏi nhìn đi chỗ khác.

“Tiểu thư?” Nha hoàn đỡ lấy nàng ta, vỗ nhẹ vào lưng nàng ta: “Hắn là một người mù, tiểu thư đừng sợ.”

 

Trịnh Mi hít sâu một hơi để lấy lại can đảm, cuối cùng nàng ta cũng không cưỡng lại được sự tò mò, mà thử nhìn về phía đó.

Nàng ta muốn xem  rốt cuộc hai người này ở chung với nhau như thế nào.

*

“Buồn cười thật.”

 

Lý Nhược Thuỷ nhìn tờ giấy viết thư trong tay, vô cảm nói mấy chữ này, chỉ cảm thấy đau đầu.

 

Bởi vì câu nói “tạm thời đừng có con” của Trịnh phu nhân thật sự khiến Lý Nhược Thuỷ sững sờ, nàng dự định tìm ra người đã hạ độc Trịnh Ngôn Thanh trong phủ trước, sau đó nhanh chóng hòa ly.

Nếu chân tướng vụ hạ độc sáng tỏ, số lượng hộ vệ Trịnh phủ điều đến bảo vệ Trịnh Ngôn Thanh ít đi, thư cũng sẽ sớm được tìm thấy.

 

Tóm lại, nàng dự định sẽ tiết lộ chuyện này. 

 

Trong nguyên tác, hạ nhân hạ độc chính là người đã ở trong Trịnh phủ nhiều năm, nàng chỉ cần tìm ra người đó là được.

 

Phương pháp rất đơn giản, nhưng có một vấn đề đó là nàng không nhớ tên của hạ nhân đó, chỉ nhớ mang máng gã ta họ Trần.

 

Trong Trịnh phủ có rất nhiều tên tiểu Trần, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà họ Trịnh tổng cộng có mười một người, tám người trong số họ đã tiếp xúc với thuốc, là nam nhân có năm người. 

 

Lý Nhược Thuỷ nhìn chằm chằm vào năm cái tên trên tờ giấy với vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng gợi lên một số ký ức liên quan, nhưng ký ức không gợi lại được, ngược lại lại gợi ra một biểu tượng cảm xúc rõ ràng.

 

Một biểu tượng cảm xúc về Mã Đông Mai.

...

Đúng là những gì nên nhớ thì không có ấn tượng, những gì không nên nhớ thì nhớ ra được ngay.

 

Trong nguyên tác, Lục Phi Nguyệt tình cờ gặp tên hạ nhân hạ độc, phải theo dõi mấy ngày mới thu thập đủ chứng cứ tố giác gã ta.

 

Nhưng nàng không phải là Lục Phi Nguyệt, cho nên không thể gặp phải chuyện như vậy.

Lý Nhược Thuỷ tiện tay ném tờ giấy viết thư lên bàn đá, chuẩn bị thả lỏng một chút để thay đổi suy nghĩ.

Nàng quay đầu nhìn Lộ Chi Dao đang nghiên cứu chùm hoa, đi tới ngồi bên cạnh hắn.

“Thế nào? Ngươi nghĩ ra cách ăn nó chưa?”

 

Chùm hoa màu đỏ này được trồng trong hoa viên của Trịnh phủ, mặc dù đang là tháng tư, nhưng cũng có rất nhiều hoa đã nở, đỏ rực trong chậu hoa.

 

“Ăn cái này thì có ích lợi gì.” Lộ Chi Dao nhắm mắt lại, mỉm cười đưa hoa cho nàng: “Không phải ngươi nói đi đủ một canh giờ mới được ngồi xuống sao?”

 

Chính là không ra nghĩ cho nên mới đổi chủ đề!

 

Lý Nhược Thuỷ cúi người dựa vào bàn, đột nhiên phát ra một tiếng leng keng giòn tan, hù cho Trịnh Mi và nha hoàn đang nấp sau hòn non bộ giật mình.

Hai người thò đầu ra nhìn về phía đó, chỉ liếc mắt một cái mà hai người đồng thời trợn tròn mắt, há to miệng.

 

Dưới ống tay áo xòe ra của Lý Nhược Thủy lộ ra hai cái còng tay bằng sắt, ánh lên màu sắt đen lạnh lẽo, khóa chặt cổ tay nàng một cách kín kẽ, một đen một trắng tương phản rõ rệt.

 

Dưới tà váy bị gió thổi bay cũng lộ ra một chút màu đen, ánh lên một chút ánh kim loại. 

Trịnh Mi bịt miệng lại, ngăn chặn tiếng kêu kinh ngạc sắp bật ra, trong lòng không khỏi có chút xúc động, hóa ra bình thường Lý Nhược Thủy sống khó khăn như vậy sao?

Lý Nhược Thủy đang được người khác thương xót mà không hề hay biết đang tìm cách tháo bỏ hai chiếc còng tay này. 

Chiếc còng sắt phát ra âm thanh chói tai khi cọ vào bàn đá, nàng kéo tay lại gần hắn, giả vờ không nghe thấy câu hỏi vừa rồi của hắn.

 

“Trong này có mật hoa, ngọt lắm, ngươi nếm thử đi.”

 

Nàng hái một bông hoa nhỏ đưa qua, nhẹ nhàng chạm lên môi hắn, giọng nói trong trẻo: “Ngươi há miệng ra nếm thử đi, hút một cái là ra ngay.”

 

Bông hoa mềm mại khẽ chạm vào môi có chút ngứa, cũng có chút lạnh. 

Lộ Chi Dao khựng lại, sau đó khẽ mở môi, ngậm bông hoa trong miệng, nhẹ nhàng mút mật hoa vào đầu lưỡi.

 

Quả thật rất ngọt, nhưng hắn không hứng thú với việc ăn nó. 

Thấy hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên, Lý Nhược Thuỷ nghĩ rằng hắn chưa ăn được, cho nên đẩy bông hoa vào trong thêm một chút, khiến đầu ngón tay vô tình chạm vào đầu lưỡi hắn.

 

Lý Nhược Thuỷ đột nhiên rút tay ra, cổ tay bị trọng lượng của còng tay kéo xuống, đập mạnh vào mép bàn đá. 

“A…”

 

Cảm giác xấu hổ vừa nảy sinh đã ngay lập tức bị cơn đau này đè xuống.

Lộ Chi Dao lấy lại tinh thần, lấy bông hoa đó ra, vươn tay chạm vào nơi Lý Nhược Thuỷ đang bịt.

 

“Ta xoa cho ngươi nhé?”

 

Không, hắn chỉ muốn ấn vào chỗ đau của nàng làm nàng đau hơn mà thôi.

“Không đau, ta tự làm được.”

 

Nghe vậy, Lộ Chi Dao có chút tiếc nuối rút tay lại, nghich chùm hoa màu đỏ trên bàn.

Lý Nhược Thuỷ nhìn vẻ mặt của hắn, nghĩ đến chuyện trước đây hắn bảo nàng cắn hắn thì không nhịn được hỏi. 

“Rốt cuộc ngươi thích làm người khác đau hay làm mình đau vậy?”

Làm rõ ràng chuyện này nàng có thể điều chỉnh bản thân khi cần thiết.

Lộ Chi Dao cong mày, đưa kiếm tới trước mặt nàng, vẻ mặt còn chân thành hơn cả người lấy thân tuẫn đạo.

 

“Hay là ngươi thử đâm ta một kiếm xem, ta sẽ không né.”

Lý Nhược Thuỷ “...”

 

Nếu nàng tin là thật thì có lẽ ngày mai Trịnh phủ sẽ báo tang mất.  

*

Lý Nhược Thuỷ xoa chỗ đau, giả vờ kêu đau để thu hút sự chú ý của hắn, nhưng ánh mắt lại cẩn thận nhìn chiếc còng tay trên cổ tay, nghĩ cách mở nó ra.

Chiếc còng sắt trên cổ tay nàng chỉ là một chiếc vòng tròn dẹt đơn giản, có hình dạng giống như bao cổ tay bán ở thời hiện đại, siết chặt cổ tay nàng, không tìm thấy một kẽ hở nào.

 

Lý Nhược Thuỷ lặng lẽ dùng hai ngón tay kéo còng sắt, cố gắng tách chúng ra, nhưng nàng dùng sức tới mức tay run rẩy mà vẫn không thể thành công.

Sáng nay Lộ Chi Dược đóng chúng lại dễ dàng như vậy, tại sao mở ra lại khó thế này?

 

Lý Nhược Thuỷ không phải là người dễ dàng nhận thua, nàng hít sâu một hơi, lại cắn răng dùng sức, trong cổ họng không nhịn được phát ra một tiếng tiếng rên rỉ khi dùng sức. 

Người bên cạnh khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay gõ lên bàn đá, mỉm cười chờ đợi kết quả nỗ lực của nàng.

 

Khóa bên trong chiếc còng tay dường như có nhúc nhích một chút, nhưng sau đó lại không có động tĩnh gì nữa. 

Lý Nhược Thuỷ lật đi lật lại xem xét mấy lần, cũng không giấu giếm nữa, mà trực tiếp hỏi.

“Sao cái này không mở được?”

 

Lộ Chi Dao nghiêng người qua, khi Trịnh Mi cho rằng Lý Nhược Thuỷ sắp gặp rắc rối, thì Lộ Chi Dao lại đưa tay mở còng sắt trên cổ tay nàng ra.

Trịnh Mi: “...”

 

Người ném nàng ta xuống nước chỉ vì một lời nói không hợp hôm qua đâu rồi?

“Cái này để rèn luyện sức tay cho ngươi, khi nào ngươi kéo ra được rồi thì sẽ không cần dùng đến nữa.”

 

Giải thích xong, không cho Lý Nhược Thuỷ thời gian suy nghĩ, chiếc còng tay màu sắt đen lại một lần nữa siết chặt cổ tay nàng, cứ như vừa rồi chỉ là một màn trình diễn vậy.

 

Lý Nhược Thuỷ: “...”

 

Nàng chỉ mới thoái mái được một lát.

Lộ Chi Dao đưa thanh kiếm cho nàng, giống như một người thầy tốt đang phát kẹo cho đệ tử của mình.

 

“Luyện những chiêu kiếm cơ bản mà ta đã dạy ngươi đi.”

 

Trịnh Mi nhìn thấy cảnh này không khỏi nắm chặt nắm đấm, nàng ta chỉ cảm thấy Lộ Chi Dao không thể hiểu nổi, sao trên đời này lại có người như vậy?

“Tay kéo được còng tay, vậy chân thì sao?”

 

Vẻ mặt tức giận của Trịnh Mi đông cứng lại, nàng ta thấy Lý Nhược Thuỷ đặt chân lên ghế đá, lộ ra hai chiếc còng chân nặng nề xấu xí.

 

Chiếc váy màu vàng nhạt trượt xuống, để lộ mắt cá chân trắng nõn, giữa màu vàng và trắng xen lẫn một màu đen lạnh lẽo.

 

Nàng lắc chân, hai chiếc còng chân va vào nhau, phát ra tiếng leng keng: “Chẳng lẽ chân cũng phải luyện kéo được còng chân ra sao?”

 

Lý Nhược Thuỷ không tức giận, cũng không quan tâm đến còng chân, ngược lại còn trả lời hắn với thái độ trêu chọc, giống như một con suối trong vắt trên núi, không chỉ trong lành mà còn không hề lạnh lùng.

 

Lộ Chi Dao cong môi cười, mặt mày dịu dàng, hắn đưa tay chạm vào tà váy của nàng, vuốt xuống đến chiếc còng chân, chỉ cần dùng một lực nhẹ là chiếc còng chân đã tự mở ra. 

 

Hai người đều biết còng chân đã được mở bằng tay, nhưng câu nói đó rõ ràng khiến Lộ Chi Dao rất vui.

 

Chỉ cần hắn vui, thì yêu cầu gì cũng được, đây là một câu mà Lý Nhược Thuỷ khắc sâu trong đầu.

 

Lý Nhược Thuỷ cử động cổ chân, kéo cánh tay đau nhức nhặt thanh kiếm mỏng lên, yếu ớt thực hiện các chiêu kiếm.

 

Mặc dù không rõ nguyên nhân là gì, nhưng việc luyện kiếm nhất định có thể gia tặng độ hảo cảm của hắn, mệt mỏi một chút cũng đáng.

Về mặt chinh phục, mặc dù thỉnh thoảng có chút khó khăn, nhưng nàng vẫn cảm thấy rằng mình đã nắm bắt được tình hình.

 

Lý Nhược Thuỷ chỉ được cái mạnh miệng, nghe thì có vẻ đang cố gắng vung kiếm,  nhưng cánh tay chỉ giơ lên nửa tấc, mũi kiếm chĩa xuống đất, thân kiếm yếu ớt vẽ thành một vòng.

Chuyện lười biếng thì nàng rất giỏi.

“Ta có thể nghe thấy.”

 

Lộ Chi Dao khẽ thở dài, đi đến phía sau nàng, nắm lấy cánh tay nàng nâng tay nàng lên ngang bằng với mặt đất.  

 

Sau đó hắn mỉm cười, vỗ vỗ vào vị trí cổ họng nàng: “Tiếng rên rỉ đau đớn phải phát ra tự nhiên, giả vờ làm sao mà được.”

 

Lý Nhược Thuỷ ôm cánh tay luyện kiếm mỏi nhừ của mình, quả nhiên phát ra tiếng rên đau đớn thật sự, Lộ Chi Dao nghe được khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.

 

Hắn đứng sau lưng nàng, cẩn thận lắng nghe tiếng gió, thỉnh thoảng lại di chuyển để giúp nàng điều chỉnh động tác.

Có người giết có thể khiến hắn hạnh phúc, có người tra tấn có thể khiến hắn vui, Lý Nhược Thủy có lẽ thuộc về loại sau.

 

Trịnh Mi nhìn hai người bọn họ, trong đầu lóe lên rất nhiều chuyện, cuối cùng đưa mắt nhìn cổ chân của Lý Nhược Thuỷ.

Không biết vì sao, nàng ta có một cảm giác rất đặc biệt, mặc dù đôi còng chân vẫn đeo trên chân Lý Nhược Thủy, nàng sẽ tìm cách mở nó ra, nhưng cái này hoàn toàn không thể trói buộc nàng.

 

Nhìn thì thấy người bị khống chế là Lý Nhược Thuỷ, nhưng quyền chủ động trong mối quan hệ này dường như luôn nằm trong tay Lý Nhược Thủy.

 

Trịnh Mi vô thức nắm lấy tà váy, nhìn hai người đang múa kiếm, lông mày hơi nhướng lên.

 

Nàng ta biết nên trả thù thế nào rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.