Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 4: “Thì ra ngươi cũng có thể bị mê hoặc bởi vẻ ngoài”




Hầm ngầm này rất sâu, có từng đợt gió lạnh thổi lên, thỉnh thoảng xen lẫn hơi ẩm, khiến trời tháng ba có vẻ đặc biệt lạnh.

Lý Nhược Thủy vừa lạnh vừa sợ, một tay ôm chặt lấy cổ hắn, tay kia vô thức đưa tay kéo vạt áo bị rách của hắn, ý đồ hấp thụ hơi ấm của hắn.

Ngay khi nàng lo lắng mình có thể bị ngã chết hay không, Lộ Chi Dao vòng tay qua eo nàng, đẩy trường kiếm trong tay sang một bên, để lại một vết dài hai người mới giảm tốc độ.

Trái tim Lý Nhược Thủy giờ mới quay lại, trong lòng thầm thở dài, may mắn lâm thời bắt được Lộ Chi Dao, nếu là người khác, chẳng phải là bị ngã thành từng mảnh rồi sao?

Nghe được nhịp tâm của Lý Nhược Thủy chậm lại, Lộ Chi Dao đột nhiên khẽ cười một tiếng, tay dùng chút lực, hắn ôm Lý Nhược Thủy nhảy lên phía trước, sau đó rơi xuống giẫm lên thanh trường kiếm cắm bên cạnh.

Thanh kiếm dưới chân cắm không chắc chắn lắm, Lý Nhược Thủy cầm chặt vạt áo của Lộ Chi Dao, sợ hai người cử động quá nhiều, kiếm không giữ được.

Những cơn gió lạnh tiếp tục thổi lên từ đáy hang kèm theo hơi nước dày đặc, phát ra tiếng vù vù, thổi vạt áo choàng của hai người họ, thổi đến mức vô cùng có tinh thần.

“Ngươi đoán xem, chúng ta cứ như vậy nhảy xuống sẽ như thế nào?”

Lý Nhược Thủy nhìn xuống, chẳng thấy gì ngoài bóng tối vô tận, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, căn bản không đoán được sâu bao nhiêu.

“Chúng ta sẽ ngã chết.”

Lộ Chi Dao trở nên hứng thú, thanh âm vang lên trong hư không, mang theo loại cảm giác ấm áp khó hiểu.

“Vậy trong mộng của ngươi chúng ta có ngã chết không?”

 Trong nguyên tác nàng không biết nàng có chết hay không, dù sao thì Lộ Chi Dao cùng nhị vị bên trên khẳng định là không chết.

“Không chết, nhưng đó là vì chúng ta trân trọng mạng sống, hiện tại nếu làm xằng bậy, muốn chết thì chắc chắn đấy.”

Nàng nói vậy chỉ để cho Lộ Chi Dao kiềm chế một chút, lại không ngờ rằng khiến cho hắn hưng phấn lên, nàng không rõ vẻ mặt của hắn, lại có thể nghe thấy trong lời nói tươi cười của hắn mang chút điên cuồng.

“Ta sẽ trân trọng mạng sống?”

Hắn nhịn không được bật cười, như là có chút không được bình thường, từ tiếng cười trầm lúc ban đầu đến tiếng cười lớn sau đó, đôi tai Lý Nhược Thủy đang dựa vào ngực hắn tê dại run lên.

“Không bằng chúng ta thử xem, xem giấc mơ của ngươi lợi hại hay là hiện thực lợi hại.”

Cánh tay ôm lấy eo Lý Nhược Thủy đột nhiên lắc lư, khiến nàng nhanh chóng bám vào tường bên cạnh, nắm lấy cổ áo của hắn, ngăn hắn ngã từ đây xuống.

“Từ từ từ từ, người trẻ tuổi, đừng hành động bốc đồng!”

Lộ Chi Dao bám vào vách hang bên cạnh, bằng cách nào đó giữ được thăng bằng, mang theo nàng giẫm lên thanh kiếm lắc qua lắc lại nhưng vẫn không ngã xuống.

Lý Nhược Thủy bị buộc phải vung lên cao, thanh kiếm dưới chân cũng lỏng ra, cảm giác này khiến nàng nhớ đến trò chơi bập bênh mà nàng từng chơi khi còn nhỏ.

Mái tóc dài của hắn lướt qua trán của Lý Nhược Thủy, nhẹ nhàng êm ái, sau đó trong hang tối vang lên tiếng cười của hắn.

“Sợ hãi? Vậy ngươi nói cho ta biết, mời vừa rồi vì sao nhìn chằm chằm ta.”

Lý Nhược Thủy lúc này có chút phát điên rồi, thì ra hắn làm hành động nguy hiểm như vậy chỉ là muốn hỏi vấn đề này sao!

“Ta đang nhìn phía sau ngươi có cơ quan hay không.”

“Lừa người.” Hắn lập tức  nói ra.

Lý Nhược Thủy bất lực, biết giác quan của hắn rất nhạy cảm, nhưng không ngờ lại nhạy bén đến mức này.

Hai người im lặng trong chốc lát, giọng nói lo lắng của Lục Phi Nguyệt đột nhiên từ trên đỉnh động truyền tới.

“Lý cô nương, Lộ công tử, vẫn ổn chứ?”

 Lý Nhược Thủy thở phào một hơi, trả lời nàng ấy: “Không sao, chỉ là bị kẹt giữa đường, đang nghĩ cách đi xuống.”

Nàng liếm môi, có chút khẩn trương nói: “Không bằng chúng ta nghĩ cách thoát ra trước, rồi ta lại nói với ngươi sau.”

Lộ Chi Dao than nhẹ một tiếng, tay buông vách tường ra, thanh kiếm vốn lung lay trở nên có chút cong vẹo.

“Từ từ!”

Xem ra nàng không nói ra được nguyên nhân đáng tin thì sợ là sẽ phải ngã xuống, này cũng quá cố chấp rồi?

Dù sao nơi này chỉ có hai người bọn họ, nói cái gì mà chả được.

“Bởi vì ngươi đẹp, cho nên ta không nhịn được nhìn chằm chằm ngươi, xin lỗi.”

Nếu câu này sai thì cũng không có gì, nhưng đáng xấu hổ là nó lại là sự thật, nàng thật sự choáng váng trước dung mạo của hắn.

Lộ Chi Dao dừng một chút, sau đó tiếng cười không thể khống chế của hắn vang lên bên tai nàng, hắn thật không ngờ là đáp án như vậy.

“Thì ra ngươi cũng là người bị mê hoặc bởi vẻ ngoài.”

Lý Nhược Thủy cũng không vì thế mà cảm thấy xấu hổ, mà còn hào phóng thừa nhận, này có gì đâu, ai mà không thích nhìn người đẹp.

“Thật xin lỗi, nhưng ta chính là loại người bị vẻ ngoài mê hoặc.”

Gió lạnh thổi trong động khiến nàng nhịn không được sụt sịt, nàng còn nắm lấy vạt áo của hắn, chỉ sợ hắn không cẩn thận lung lay.

“A, vậy xem ra trông ta rất đẹp.”

Lộ Chi Dao gật đầu, chưa từng có người khen hắn đẹp, nhưng thật ra có người từng chỉ vào tướng mạo của hắn nói thật ghê tởm.

“Ngươi mấy ngày này đối tốt với ta cũng là bởi vì dung mạo?”

Lý Nhược Thủy thực sự ngạc nhiên, hắn thế mà lại có thể giống như người bình thường cảm nhận được ý tốt của nàng, còn tưởng hắn không phát hiện ra.

“Thật ra cũng không phải đều do vậy…” Chủ yếu vẫn là muốn cách chinh phục ngươi.

“Ta nghe nói người xã xuống, từ da đến nội tạng đều bị tổn thương, khuôn mặt có đẹp đến đâu cũng bị nát.”

Trong lòng Lý Nhược Thủy đột nhiên có luồng lạnh lẽo, luôn có dự cảm không tốt. 

“Ngươi nói, đến lúc đó ngươi vẫn có thể nhìn chằm chằm ta, đối tốt với ta…”

Hắn ghé sát vào tai Lý Nhược Thủy, phun ra hơi thở ấm áp, trong lời nói đầy mong đợi.

“Hay là sẽ thét chói tai, sợ hãi, bởi vì sợ hãi mà dùng quyền cước với ta?”

Lý Nhược Thủy: ???

Huynh đệ ngươi chớ không phải là có tật gì đó chứ?

Lộ Chi Dao vừa nói xong, liền khẽ cười một tiếng, không hề báo trước mà kéo Lý Nhược Thủy rơi xuống.

“Mẹ nó…”

Hoa mai nở hai lần, hôm nay Lý Nhược Thủy đã là lần thứ hai thốt ra lời thô tục.

Trường kiếm được giải phóng hoàn toàn sau khi cả hai rơi xuống, theo sát họ rơi xuống.

Gió lạnh đến buốt xương khiến tai Lý Nhược Thủy đau nhức, nỗi sợ rơi nhanh khiến mạch máu của nàng giỡn nở, nhịp tim đập mạnh, lưng nàng đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng đời trước rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, đời này phải tới chinh phục kẻ điên này!

Lộ Chi Dao dùng ngón tay ấn thật chặt vào động mạch cảnh của nàng, cảm nhận được nhịp đập thình thịch của nàng, không khỏi cười lớn.

“Sao bây giờ ngươi lại sợ rồi?”

“Sợ cái bà nội ngươi nói nhiều!”

Thật sự nhịn không được, Lý Nhược Thủy mở miệng mắng người, sự chán nản trong lòng đột nhiên biến mất.

Chết thì chết thôi, nói không chừng nàng còn có thể về nhà.

Càng rơi xuống, tiếng nước róc rách càng rõ ràng, Lý Nhược Thủy lại khơi dậy một tia hy vọng, rơi xuống nước còn hơi rơi xuống đất!

Nhưng không đợi nàng rơi xuống nước, đánh mạnh vào cánh tay của Lộ Chi Dao, có thứ gì đó ngăn cản họ, làm chậm đà rơi của họ, xung quanh họ vang lên tiếng lách cách của máy móc trượt.

Là tiếng ròng rọc và đường ray!

Có một tấm lưới được dệt bằng những sợi dây mềm buộc vào đường ray, giúp họ giảm tốc độ, một vùng đệm.

Lý Nhược Thủy vừa khóc vừa che hàm răng bị thương của mình, đây là cảm giác sống sót sau tai nạn sao!

Trường kiếm xé gió, từ trên cao rơi xuống, lúc nó sắp đến gần hai người, Lộ Chi Dao giơ tay đỡ lấy, đặt lưới sang một bên.

“Hóa ra không thể ngã được.”

Lộ Chi Dao tiếc nuối thở dài, giọng điệu không cao hứng như vậy, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự thất vọng của hắn.

Leng keng….

Túi lưới trượt về phía cuối, ròng rọc và đáy ray bất ngờ va vào nhau phát ra tiếng động lớn khiến hai người trong lưới phập phồng.

Lý Nhược Thủy vốn đang nằm trên ngực hắn, nhưng lúc giật mình như thế, lại xảy ra một cảnh tượng mà không tiểu thuyết lãng mạn nào muốn viết…

Hai người hôn nhau.

Lý Nhược Thủy: …

Khuyết điểm quá nhiều, nàng nhất thời không biết nên phàn nàn cái nào, thậm chí còn quên đứng dậy.

Ting…trichtinhlau.com

Hệ thống lâu ngày không hoạt động cuối cùng cũng login.

[Hệ thống HE sẵn sàng phục vụ bạn. Xin chúc mừng ký chủ đã đạt được nụ hôn trong giai đoạn đầu của chinh phục, bây giờ sẽ được tặng một phần thưởng đặc biệt, một mảnh ký ức.]

[Hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng.]

Lại thêm một cái khuyết điểm nữa.

Lý Nhược Thủy ấn vai hắn đứng dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.

Trong bóng tối hoàn toàn, sự cảnh giác của con người sẽ ngay lập tức tăng lên, kéo theo đó là cảm giác hoảng loạn khi cố gắng tìm hiểu môi trường xung quanh.

Thế cho nên nàng hoàn toàn phớt lờ việc mình đang cưỡi lên hông hắn.

Quá tối, nàng không nhìn thấy gì nên vô thức đưa tay vỗ nhẹ vào vai Lộ Chi Dao.

“Chúng ta có nên hạ vọng xuống không?”

Lộ Chi Dao đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay hắn lạnh hơn nàng, giống như khối ngọc bích tinh xảo, nhẵn nhụi mà lạnh lẽo.

Giọng nói phát ra từ miệng hắn không còn đầy tiếng cười và sự điên cuồng như trước mà thay vào đó là sự bối rối.

“Mới vừa rồi là cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.