Đã hai ngày kể từ đêm mưa tầm tã kịch tính đó.
Hai ngày qua, Lộ Chi Dao không đến Trịnh phủ thêm lần nào, Lý Nhược Thủy đến khách điếm và quán trà cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn.
Biết hắn đang trốn mình, Lý Nhược Thủy không còn cách nào khác đành phải gác vấn đề này sang một bên, đợi đến khi chuyện nhà họ Trịnh hoàn toàn kết thúc mới giải quyết.
Chuyện của Lộ Chi Dao không có tiến triển, nhưng hai người Lục Phi Nguyệt đã tìm được manh mối từ Tuần Án Ti Thương Châu.
Lệnh cấm Lục Phi Nguyệt dừng điều tra là giả, trong Tuần Án Ti có người câu kết với nhà họ Trịnh, không chỉ có như vậy, dường như còn liên quan đến vụ án buôn người trước đó ở Vân Thành.
“... Cho nên các ngươi tới tìm ta là muốn ta giúp ngươi điều tra sao?”
Lý Nhược Thủy nhìn hai người trong viện, do dự hỏi.
Nàng chưa từng đọc phần này trong nguyên tác, vậy nên nàng đi theo có lẽ không giúp được gì nhiều.
Lục Phi Nguyệt có chút xấu hổ, mở miệng mấy lần mà không nói được gì.
Giang Niên nhìn nàng ấy, thở dài, đứng trước mặt Lý Nhược Thủy.
“Chúng ta đã tìm được nơi giấu thư, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, bọn ta muốn lấy được đồ trong một lần… Cho nên muốn tìm Lộ huynh bảo đảm.”
Lý Nhược Thủy mím môi, bất đắc dĩ cười: “Đã mấy ngày nay ta không gặp hắn rồi.”
“Các ngươi không sao chứ?” Lục Phi Nguyệt bước lên phía trước, vẻ mặt áy náy: “Có phải vì chuyện gả thay vào Trịnh phủ không?”
“Không phải.” Lý Nhược Thủy xua tay, sau đó dừng lại: “Có lẽ là không phải.”
Thấy Lục Phi Nguyệt cắn môi, vẻ mặt như sắp đang tự trách, Giang Niên lập tức chuyển chủ đề.
“Hai ngày nay bọn ta cũng chỉ gặp hắn một lần, lúc đó đã rất khuya, hắn nói mình vừa hoàn thành lệnh treo thưởng.”
Hắn ta sờ cằm, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Ta đã đi hỏi qua rồi, chỉ trong hai ngày, Lộ huynh đã hoàn thành một đống nhiệm vụ chất chồng, không hổ là hắn.”
“…”
Chẳng trách không thấy người đâu, thì ra là đi phát tiết.
Giang Niên dùng khuỷu tay huých nàng, thấp giọng hỏi: “Các ngươi có chuyện gì vậy?”
Trong mắt hắn ta, Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao rất hợp nhau, cả hai người đều dịu dàng, rất ít khi nổi nóng, cũng không phải người khó tính, cho nên theo lý mà nói không nên có bất kỳ hiểu lầm nào xuất hiện.
“Nếu phải nói ra, có lẽ là hơi ghen một chút.”
Lý Nhược Thủy thở dài, nói ra câu này mà chẳng chút ngại ngùng nào, trái lại còn có chút ưu sầu.
Mặc dù không biết hắn nhận ra nàng thích hắn từ khi nào, nhưng tối qua khi hiểu lầm nàng không thích hắn, phản ứng đầu tiên của hắn lại là thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không nói, tuy hơi thở phào nhẹ nhõm này lực tấn công không mạnh, nhưng lại gây tổn thương rất lớn, một phát đã bắn trúng đầu gối của nàng.
Nếu không phải bầu không khí lúc đó quá căng thẳng, thì Lý Nhược Thủy đã túm lấy vạt áo hắn rồi hét lên “vì sao” rồi.
Nếu cảm thấy là gánh nặng, tại sao lại tỏ ra như thể đang ghen?
Tiền đề của việc chinh phục chính là không để đối phương chán ghét sự gần gũi của mình, nếu tình cảm của mình trở thành gánh nặng của đối phương, thì nhiệm vụ chinh phục này rất có khả năng sẽ thất bại.
Quả nhiên người bình thường không thể hiểu được suy nghĩ của kẻ điên.
Nhìn dáng vẻ u sầu của Lý Nhược Thủy, hai ngươi Lục Phi Nguyệt cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào.
“Ngày mai đi, ngày mai ta sẽ đi tìm hắn, nếu tìm thấy chúng ta sẽ cùng đi.”
Lý Nhược Thủy thở dài, vỗ vai bọn họ: “Cứ giao cho ta, ta cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.”
Hai người Lục Phi Nguyệt áy náy rời đi, Trịnh Ngôn Thanh hăm hở đi tới.
Vết thương trên cánh tay phải của hắn ta là do Lý Nhược Thủy bôi thuốc cho hắn, mặc dù băng bó xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng trông hắn ta có vẻ rất vui vẻ.
“Nhược Thủy, hôm nay Lộ công tử không đến à?”
Sau khi Trịnh Ngôn Thanh trải qua đêm “dám làm việc nghĩa” đó, hắn ta đột nhiên nảy sinh một ảo tưởng muốn bảo vệ nàng khỏi Lộ Chi Dao, cho nên thường xuyên cầm gậy vung vẩy xung quanh.
Không biết là ai đã cho hắn ta tự tin, rõ ràng ngay cả nàng Trịnh Ngôn Thanh còn đánh không lại.
“Hắn không làm gì ta đâu, nhưng tốt hơn hết ngươi nên cầu nguyện để bản thân không gặp hắn khi ra ngoài.”
Nàng không biết Lộ Chi Dao có làm gì nàng không, nhưng nàng biết nếu Lộ Chi Dao có một danh sách ám sát, thì Trịnh Ngôn Thanh chắc chắn sẽ là người đầu tiên.
Lý Nhược Thủy muốn nhanh chóng kết thúc chuyện ở Trịnh phủ, cho nên không nói nhiều với hắn ta nữa mà đi thẳng đến phòng thuốc.
Lần trước, sau khi đồn nàng có thể chưa khỏi bệnh, nàng muốn tin đồn đó xuất hiện thêm một lần nữa, nhưng lần này sẽ không gây hiểu lầm như lần trước, mà nàng sẽ nó thẳng ra.
“Thiếu phu nhân.”
Nha hoàn mặt tròn ở phòng thuốc thấy nàng thì có chút ngạc nhiên: “Lần này người lại đến đây để lấy thuốc cho Nhị thiếu gia sao?”
Trong phòng thuốc vẫn có cả nam lẫn nữ, có người đang nhóm lửa, có người đang giã thuốc, có người đang vận chuyển dược liệu, khi thấy nàng đến thì có không ít người liếc mắt nhìn sang.
“Không phải.” Lý Nhược Thủy lại đi đến bếp thuốc, nhìn nhìn: “Lần này ta tới thông báo với các ngươi, sau này Trịnh Ngôn Thanh bảy ngày mới uống thuốc một lần, hôm nay hắn sẽ không uống nữa.”
Nha hoàn mặt tròn có chút khó xử: “Phu nhân có thư của đại phu không ạ?”
Tất nhiên là không, bức thư lần trước còn phải nài nỉ đại phu rất lâu ông ấy mới viết cho.
“Ở trong phòng ta, ta quên mang theo rồi.” Lý Nhược Thủy liếc nhìn mọi người, cười rất tự nhiên.
“Trước đây trong phủ có tin đồn, nói rằng ta có thể chữa khỏi bệnh cho Nhị thiếu gia, nhưng ta không biết tin đồn này từ đâu mà ra, hơn nữa cũng chỉ đồn nửa chừng. Ta không chữa khỏi bệnh, nhưng ta có linh dược.”
Lý Nhược Thủy nói đến đây thì cố ý dừng lại, chờ những người khác hỏi.
“Linh dược gì ạ?” Nha hoàn mặt tròn dừng giã thuốc, tò mò nhìn nàng.
“Đâu Nghê Hoàn.” Lý Nhược Thủy chắp tay sau lưng, chìm trong hồi ức.
“Tổ tiên ta từng bắt được một con kỳ nhông khổng lớn và vô tình phát hiện da của nó nấu thành thuốc có thể giải được trăm loại độc, cho nên đã điều chế một ít, may mà truyền đến đời ta vẫn còn một ít.”
Nha hoàn mặt tròn cau mày, có chút nghi ngờ: “Kỳ nhông khổng lồ có thể chữa bệnh sao?”
“Ta cũng thấy rất vô lý.” Lý Nhược Thủy gật đầu đồng ý, lớn tiếng nói.
“Nhưng thế giới này quá rộng lớn, có quá nhiều thứ chúng ta không hiểu. Sau đấy ta ôm tâm lý thử xem mà cho hắn uống một viên, không ngờ bệnh tình của hắn đã khá hơn rất nhiều, hắn không những không ho nữa, mà cách đây không lâu, mà gần đây còn viết được nửa quyển ‘Luận quốc sách’.”
Nha hoàn đang phân loại dược liệu dường như nhớ ra điều gì đó: “Dạo này Nhị thiếu gia thỉnh thoảng sẽ ho nhẹ, hôm qua ta thấy hắn còn cầm gậy chạy vòng quanh sân, không hề thở dốc, hơn nữa còn rất vui vẻ.”
Hạ nhân đang nghiền thuốc trong phòng gật đầu: “Hôm trước quả thật thấy Nhị thiếu gia cầm một quyển sách cũ ra ngoài, hình như là do hắn viết, ta thấy hắn cứ lẩm bẩm tiếc nuối mãi.”
Những nghi ngờ trong lòng nha hoàn mặt tròn trịa đã giảm đi một chút, nàng ta tự tìm cho mình một lý do hợp lý dựa trên thực tế là Trịnh Ngôn Thanh đã khỏe hơn rất nhiều.
“Có lẽ là do chúng ta không hiểu biết nhiều về y thuật, Nhị phu nhân, viên thuốc này trông như thế nào? Có thể cho chúng ta mở mang tầm mắt được không?”
Như này không phải cắn câu rồi sao.
“Màu vàng, có mùi rất gay mũi. Nhưng không còn nhiều lắm, nên ta không lấy ra cho các ngươi xem được.”
Mục đích đã đạt được, Lý Nhược Thủy đi tới cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“À đúng rồi, ta và Trịnh Ngôn Thanh còn chuyện phải ra ngoài, thư của đại phu không chắc khi nào mới mang đến được, nếu các ngươi cảm thấy không đúng quy định thì vẫn sắc thuốc cũng được.”
Nha hoàn mặt tròn thả lỏng vai, cảm kích cười với nàng: “Cảm ơn Nhị phu nhân đã thông cảm.”
“Không cần khách khí.”
Nàng còn phải cảm ơn cô nương này vì đã phối hợp với mình đấy chứ.
Mồi đã thả, giờ chỉ cần chờ xem cá có cắn câu hay không mà thôi.
Lý Nhược Thủy vội vã trở về Đông Uyển, kéo Trịnh Ngôn Thanh trốn sau giường ngồi xổm xuống, chờ cá cắn câu.
Trịnh Ngôn Thanh rời cánh tay phải ra, co rúm vào góc nhỏ này có chút khó khăn: “Hắn ta thật sự sẽ tới sao?”
Lý Nhược Thủy co người sang một bên, vừa giải thích vừa thò đầu ra nhìn.
“Chuyện lần trước đã lan truyền khắp Trịnh phủ, thủ phạm thực sự phía sau suýt nữa đã bị vạch trần, lần này ta lặp lại thủ đoạn cũ, nói là có một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi, lần trước đã bị lừa gạt một lần rồi, chẳng lẽ lần này hắn ta không tự mình đến xác nhận chắc?”
Trịnh Ngôn Thanh khó hiểu: “Đó là kẻ đã hạ độc ta, kẻ đó không ngu ngốc đến mức đích thân đến chứ?”
“Ai nói ta muốn giúp ngươi bắt kẻ chủ mưu?” Lý Nhược Thủy nhìn hắn ta với vẻ kỳ lạ.
“Con sói mà ta dẫn tới không phải là kẻ chủ mưu, mà là tên hạ nhân hạ độc này, mặc dù gã ta suy nghĩ không kỹ lương, nhưng lại rất gan dạ, cho nên gã ta chắc chắn sẽ tự mình đến kiểm tra.”
Trong nguyên tác, kẻ chủ mưu hạ độc là tên tú tài ghen tị với Trịnh Ngôn Thanh, nhưng nàng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, chắc chắn vẫn còn người khác đứng sau chuyện này.
Tuy nhiên mục đích chính của nàng là để cho người trong Trịnh phủ biết chuyện này, mà để họ đau đầu truy tìm thủ phạm, nếu can thiệp thêm nữa thì có lẽ Lộ Chi Dao sẽ chạy mất.
Hai người trốn sau giường rất lâu mà không thấy ai tới, đành phải tán gẫu.
Lý Nhược Thủy dùng khuỷu tay chọc chọc Trịnh Ngôn Thanh: “Ngươi có biết ở Thương Châu tìm mèo ở đâu không? Mèo con nhỏ nhỏ ấy.”
“Ta nghe nói ở quán đậu phụ có một con, bỏ tiền ra là có thể vuốt ve nó.” Trịnh Ngôn Thanh quay đầu nhìn nàng: “Cô thích mèo à?”
“Cũng bình thường.” Lý Nhược Thủy suy nghĩ một hồi: “Không biết có thể mượn con mèo đó nửa ngày không.”
“... Chẳng lẽ là vì Lộ công tử à?”
“Chứ còn ai ngoài hắn nữa?”
Lý Nhược Thủy thở dài một hơi, không ai khó đối phó hơn hắn.
Vốn Lý Nhược Thủy chỉ thở dài, nhưng nghe vào tai Trịnh Ngôn Thanh lại thành sự ưu ái rõ ràng.
Hắn ta cười khổ, hạ tay phải xuống thấp hơn một chút, chìm vào suy nghĩ không thể giải thích được.
Lộ Chi Dao không biết, hắn cũng sẽ không bao giờ biết, tình địch tiềm năng khiến hắn vô cùng khó chịu này lại bị Lý Nhược Thủy thuyết phục từ bỏ.
“Hắn chỉ thích vuốt ve mèo.”
Nghe những lời cưng chiều của Lý Nhược Thủy, Trịnh Ngôn Thanh càng u sầu hơn.
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng động nhỏ, hai người họ lập tức im lặng, co mình vào góc giường.
Sau khi đợi một lúc, ở cửa xuất hiện một bóng người, hắn ta dừng lại ở cửa một lát, sau đó nhẹ nhàng bước vào.
Trong phòng vang lên tiếng va chạm nhỏ, chắc hẳn hắn ta đã bắt đầu lục lọi.
Trịnh Ngôn Thanh nhìn ra từ góc chết phía sau giường, chỉ liếc mắt một cái đã không nhịn được che miệng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lý Nhược Thủy lặng lẽ vỗ vai hắn ta, ý bảo hắn ta mạnh mẽ lên.
Sau khi người nọ tìm được viên thuốc giả, hắn ta vội vã chạy ra ngoài, Lý Nhược Thủy không chút do dự, kéo cổ áo Trịnh Ngôn Thanh đuổi theo.
Trong phủ họ không dám theo sát, sau khi ra khỏi phủ mới giữ khoảng cách không quá xa.
Trong suốt quãng đường theo dõi, Trịnh Ngôn Thanh liên tục lẩm bẩm bên tai nàng: Sao lại là hắn, sao lại là hắn…
“Ngươi có thể câm miệng đi được không?”
Ban đầu Lý Nhược Thủy còn tưởng hắn ta là một công tử tuấn tú ít nói, ai ngờ quen rồi hắn ta lại nói nhiều như vậy.
“Hắn lớn lên cùng ta từ nhỏ, kẻ hạ độc sao có thể là hắn được!”
Lý Nhược Thủy thở dài: “Bây giờ ngươi không thể chấp nhận được, vậy sau này khi hung thủ thật sự xuất hiện, chẳng lẽ ngươi sẽ sụp đổ sao?”
“Cô có ý gì?” Trịnh Ngôn Thanh dừng lại: “Ý của cô là hung thủ thật sự là ngươi thân thiết hơn hắn ta sao?”
“Chứ không thì sao? Phụ mẫu ngươi bảo vệ ngươi chu đáo như vậy, mà hắn ta vẫn có thể hạ độc ngươi nhiều năm như thế, ngươi thật sự cho rằng là ngươi ngoài phủ sao? Nói không chừng có thể là ca ca tỷ tỷ ngươi cũng nên.”
Suy nghĩ của Trịnh Ngôn Thanh trở nên hỗn loạn, tâm trạng vô cùng khó tả, hắn ta không muốn đi theo nữa, hắn ta sợ rằng người mình nhìn thấy sẽ là một trong những người thân của mình.
Lý Nhược Thủy không cho hắn ta thời gian buồn bã, đã kéo cổ áo hắn ta chạy về phía trước.
Nếu nàng còn trì hoãn thêm nữa, thì Lộ Chi Dược thật sự sẽ chạy mất, như vậy thì sao nàng có thể về nhà được?
Khi hai người họ đi theo tên hạ nhân rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi vào một con hẻm tương đối yên tĩnh, trong hẻm chỉ có lác đác vài cửa hàng bán giấy bút.
Nhưng con hẻm này có một điểm rất đặc biệt, ở góc có trồng một cây lê khá lớn.
Cây lê xanh tốt, cực kỳ có sức sống vào cuối tháng tư.
Hai người họ đứng trong góc nhìn sang đó, thấy tên hạ nhân kia gõ cửa ngôi nhà gần cây lê, nhưng hầu hết đều bị cây lê che khuất, cho nên bọn họ không thấy được vị tú tài kia.
Trịnh Ngôn Thanh vẫn còn chán nản, trong khi Lý Nhược Thủy trốn sau một cái cây, nghiêng người nhìn về phía đó.
Vị tú tài kia trông không có gì đặc biệt, hai người đứng ở cửa nói chuyện như bình thường, Lý Nhược Thủy thấy tên hạ nhân kia đưa viên thuốc giả cho vị tú tài kia.
“Ngươi nhìn xem có nhận ra hắn ta không.”
Nàng quay người lại nói nhỏ về phía góc ngõ, nhưng Trịnh Ngôn Thanh lại lắc đầu, vẻ buồn bã hiện rõ trên mặt.
“... Không phải ngươi nhà họ Trịnh.”
Tiếng thì thầm của Lý Nhược Thủy dường như làm hai người ở phía xa giật mình, khiến nàng sợ tới mức vô thức co bụng lại, kẹp chặt váy, trốn sau thân cây, rồi kêu lên một tiếng.
“Meo.”
Tên hạ nhân và vị tú tài kia kỳ quái liếc nhau, mở cửa đi vào trong.
Ngay lúc Lý Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này quá quen thuộc, nàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy được một góc áo trắng tinh.
Lý Nhược Thủy:...
Tại sao lại gặp nhau trong tình huống khó xử như vậy.