Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 42: Bọ ngựa nguyện bắt ve sầu (8) - “Meo.”




Cây lê này vẫn còn rất nhiều hoa trắng, cũng có mấy quả lê xanh nhỏ chưa chín trên cành, trông vừa phức tạp lại xinh đẹp.

 

Góc áo của Lộ Chi Dao lẫn vào trong đó, trông chẳng có gì khác biệt hết.

Lý Nhược Thủy đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời không biết nên nói gì.

 

Nên chào hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra, hay giả vờ không nhìn thấy hắn đây...

Rõ ràng mới có hai ngày không gặp mà nàng đã cảm thấy khó xử và câu nệ như một cặp đôi tình nhân sau khi cãi nhau rồi gặp lại, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

 

Lý Nhược Thủy vỗ nhẹ vào mặt mình, giả vờ không nhìn thấy hắn.

 

Nàng xoay người kéo Trịnh Ngôn Thanh tring góc ra ngoài: “Tận dụng lúc người và tang vật đang ở đây, chúng ta đi bắt luôn đi.”

 

Trịnh Ngôn Thanh tỉnh táo lại, có chút do dự nhìn nàng: “Người đó không phải người của Trịnh phủ?”

 

“Không phải.”

 

Cuối cùng hắn ta cũng tỉnh táo lại, hắn ta nắm lấy bàn tay phải băng bó của mình, nhặt một cây gậy cách đó không xa lên, nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cầm theo vũ khí đi, cho dù bọn họ có chó củng rứt giậu cũng không sợ.”

Vị tú tài kia trông rất yếu đuối, tên hạ nhân cũng thấp bé, tính ra bên họ có nhiều khả năng chiến thắng hơn.

“Được, chúng ta vào thôi!”

Thực ra khi tính toán khả năng chiến thắng, Lý Nhược Thủy đã vô thức tính cả Lộ Chi Dao trên cây, dù lúc đầu nàng vẫn thấy hơi lo ngại, nhưng bây giờ sự tự tin của nàng đột tăng lên gấp đôi, cho nên nàng và Trịnh Ngôn Thanh cùng xông vào.

Chỉ cần bắt được người này mang về Trịnh phủ là mọi chuyện sẽ được giải quyết, nàng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ và rời đi.

Hai người phá cửa xông vào, đúng lúc nhìn thấy tên tú tài đang đưa thứ gì đó cho tên hạ nhân.

Tên hạ nhân nhận gói thuốc, thấy Lý Nhược Thủy và Trịnh Ngôn Thanh thì lập tức che mặt lại, định trèo tường trốn thoát.

Gã ta không đi bằng cửa chính mà định trèo lên tường, gã ta bám vào đống đổ nát dưới chân tường trèo lên, khi vừa trèo qua tường thì tình cờ nhìn thấy Lộ Chi Dao trên cây nên bị giật mình không cẩn thận ngã xuống.

 Lý Nhược Thủy:...

Vị tú tài nhìn Trịnh Ngôn Thanh, vẻ mặt sững sờ lúc đầu biến thành sự chế giễu.

 

“Đây chẳng phải là thần đồng tiếng tắm lẫy lừng ở Thương Châu sao, sao ngươi lại đến nơi hẻo lánh này của ta?”

 

Hẻo lánht?

Lý Nhược Thủy nhìn xung quanh, viện này không nhỏ, còn có một cái đình nhỏ lợp ngói lưu ly, xung quanh đình có đào một cái ao nhỏ, trong đó có rất nhiều cá chép sọc đỏ trắng.  

Nhìn thế nào cũng không giống nhà của người bình thường.

Lúc này Lý Nhược Thủy càng chắc chắn có người đứng sau lưng xúi giục hắn ta, dù sao với chỉ số thông minh của tên này không giống người có thể hạ độc bảy tám năm được.

 

“Ta đã nhìn thấy hết rồi, ngươi không cần nói thêm gì nữa, chúng ta về thằng Trịnh phủ thôi.”

 

Lý Nhược Thủy không muốn lãng phí thời gian nữa, cho nên nàng trực tiếp nói thẳng mục đích của mình.

Nàng vừa nói vừa để ý đến Lộ Chi Dao trên cây lê, sợ hắn sẽ lại đột ngột rời đi.

Tên tú tài ung dung ngồi xuống ghế đá, rót cho mình một ly rượu, hoàn toàn không để ý đến hai người. 

 

“Trong viện của ta chỉ có những thứ này thôi, không biết cô nương đây đã nhìn thấy gì?”

 

Tóc của tên tú tài này hơi rối, y phục không chỉnh tề, trông như vừa mới ngủ dậy, lúc đứng còn có chút vẻ thư sinh, nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ lẳng lơ không nói nên lời. 

 

“Tần Phương? Không phải năm trước ngươi đến Hoàng thành thi đình sao, sao vẫn còn ở Thương Châu?”

 

Trịnh Ngôn Thanh hiển nhiên nhận ra hắn ta, nhưng chỉ gặp vài lần, cũng không thân thiết lắm.

 

“Thi đình?”

 

Tần Phương cử động vai khiến vạt áo càng xộc xệch hơn, Lý Nhược Thủy mơ hồ nhìn thấy những vết đỏ kỳ lạ trên đó.

“Thi tỉnh ta còn chưa thi thì sao có thể thi đình được.”

Hắn ta uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, ợ một cái, rồi đảo mắt nhìn Lý Nhược Thủy.

 

“Con đường thi cử gập ghềnh khúc khuỷu, sao có thể thoải mái bằng ôn hương nhuyễn ngọc* chứ?”

 

(*)Ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉): miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

 

Hai mắt Trịnh Ngôn Thanh mở to, chặn trước mặt Lý Nhược Thủy, tức giận nói: “Phi lễ chớ nhìn, sách ngươi đọc đều chạy đi đâu hết rồi!”

 

“Trong bụng chó hết rồi.” Tần Phương ném luôn cái chén xuống đất, cầm bình rượu lên rót vào miệng: “Bảo vật của gia tộc như ngươi làm sao hiểu được thú vui trên đời.”

 

“Ngươi!”

 

Trịnh Ngôn Thanh rất ít khi cãi nhau với người khác, lúc này ấp úng mãi cũng không nói được gì, đành quay sang nhìn Lý Nhược Thủy, muốn nàng giúp mình nói vài câu. 

 

Nhưng Lý Nhược Thủy không ở phía sau hắn ta, mà đã đi đến góc tường nhặt một sợi dây thừng to bằng hai ngón tay.

“Nói nhiều như vậy làm gì, trói hắn ta lại rồi đưa đi.”

 

Tần Phương vui vẻ uống rượu, mặt lúc này đỏ bừng, hắn ta dựa vào bàn nhìn Lý Nhược Thủy, ánh mắt giống như một con ốc sên nhầy nhụa ghê tởm, khiến người ta vô cùng chán ghét.

 

“Các ngươi dựa vào đâu mà bắt ta? Có bằng chứng chứng minh là ta làm không?”

 

Đúng là chỉ dựa vào việc hắn ta tiếp tay cho tên hạ nhân không đủ để kết tội bọn họ cấu kết hạ độc Trịnh Ngôn Thanh, hắn ta có thể tìm ra rất nhiều sơ hở để phản bác.

Muốn hắn ta nhận tội phải có bằng chứng trực tiếp nhất, nếu không rất khó thuyết phục người khác, cũng như đưa hắn ta ra công lý.

 

Trong nguyên tác, Lục Phi Nguyệt phải điều tra rất kỹ lưỡng mới tìm ra được bằng chứng, dù sao nguyên tác cũng là một cuốn tiểu thuyết trinh thám. 

Nhưng Lý Nhược Thủy không phải đến đây để giúp hai nhân vật chính Lục Phi Nguyệt và Giang Niên phá án, tất cả những gì nàng phải làm là chinh phục Lộ Chi Dao rồi về nhà.

 

“Có thể chứng minh được ngươi hạ độc hay không không quan trọng.” Lý Nhược Thủy cầm sợi dây đi về phía hắn ta.

 

“Có thuyết phục được người khác hay không cũng quan trọng hơn, ta thậm chí còn không định đưa ngươi đến phủ nha.”

 

Hai lão gia của Trịnh phủ coi Trịnh Ngôn Thanh như một ngôi sao Văn Khúc hạ phàm, coi đó là niềm hy vọng có thể đỗ Trạng Nguyên của nhà họ Trịnh trong nhiều năm qua, cho nên bọn sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào có thể bức hại Trịnh Ngôn Thanh

 

Lý Nhược Thủy không cần đưa ra nhiều chứng cứ trực tiếp, chỉ cần có chút nghi ngờ, bọn họ nhất định sẽ tìm cách đuổi Tần Phương ra khỏi Thương Châu, tránh xa nhà họ Trịnh, và từ nay về sau bọn họ sẽ quan tâm đến những chuyện như vậy hơn.

Đây có thể xem như thù lao vì nàng đã dùng Hỏa Diệc Thảo của Trịnh phủ, cũng là cách nàng báo đáp ân tình của Trịnh Ngôn Thanh.

 

Hơn nữa chỉ cần Tần Phương bị bắt, vụ án trong sách cũng kết thúc, nàng có thể xem kết quả đánh giá của hệ thống.

 

Tần Phương thấy nàng cầm dây thừng đi tới cũng không hề hoảng sợ, ngược lại còn hứng thú nhìn ngắm dáng vẻ của nàng, ánh mắt trượt từ vạt váy đến thắt lưng được buộc bằng dải lụa của nàng.

 

“Nhìn kỹ thì mới thấy đẹp, ai cũng nói eo ngươi rất thon.”

 

Hắn ta vuốt vẻ bình rượu, lấy từ trong lòng ra một xấp ngân phiếu: “Cô nương có muốn ân ái với ta không?”

 

Lý Nhược Thủy tức giận nắm chặt tay, nàng giật lấy câu gậy trong tay Trịnh Ngôn Khánh, không nói lời nào đánh qua.

 

Tần Phương né tránh, trêu chọc nàng như chơi đùa: “Tuy tại hạ là thư sinh, nhưng vì chuyện trai gái cho nên cũng luyện tập không ít.”

 

Hắn ta thấy Lý Nhược Thủy cầm gậy rất thuần thục, ra chiêu thức có bài bản, thì không khỏi ngạc nhiên. 

 

“Xem ra cô nương cũng luyện tập, hay là chúng ta lên giường so vài chiêu đi?”

“Cút đi! Tên rác rưởi!”

 

Lý Nhược Thủy tức giận đến mức muốn đập nát đầu hắn ta, nàng không ngờ mình lại gặp phải một kẻ ghê tởm như vậy.

Tần Phương đúng là có luyện tập, nhưng chủ yếu là luyện thể lực, so về kỹ thuật thì không bằng Lý Nhược Thủy, cho nên bị gậy đánh trúng vài chỗ.

 

Hắn ta cũng biết mình có chút choáng, cho nên rút con dao găm giấu ở bắp chân ra, đang chuẩn bị phản công thì bị một công tử bạch y đột nhiên xuất hiện ngăn lại.

Cổ tay Tần Phương nhìn như bị nắm rất nhẹ, nhưng hắn ta lại không thể nào thoát ra được.

 

Chuỗi Phật châu bạch ngọc trên cổ tay người nọ phát ra tiếng lạch cạch, hắn thuận tay xoay một cái làm gãy xương cổ tay của tên kia, khiến hắn ta không nhịn được đau đớn kêu lên, con dao găm trong tay rơi xuống đất.

 

“Người ta dùng gậy, sao ngươi lại dùng dao găm?”

 

Lộ Chi Dược khẽ nói rồi mỉm cười ấm áp săn sóc đưa cây gậy dài trong tay cho tên kia

Trịnh Ngôn Thanh cầm sợi dây chạy đến chắn trước mặt Lý Nhược Thủy, vẻ mặt khó hiểu hỏi:

“Lộ công tử, sao ngươi lại đưa gậy cho hắn ta, người mạo phạm người khác như hắn ta đáng bị trừng phạt.”

 

Lộ Chi Dao vuốt vẻ chuỗi Phật châu trên tay, quay đầu lại mỉm cười với hắn ta.

“Cho đến khi ta suy nghĩ rõ ràng, thì tốt hơn hết là người đừng đứng gần ta, không phải lúc nào ta giết người cũng cần lý do đâu.”

 

 Lý Nhược Thủy: ...

 

Nàng lẳng lặng đứng trước mặt Trịnh Ngôn Thanh.

 

Mấy ngày không gặp, tên biến thái này trông có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều, dưới mắt có quầng thâm, môi cũng không hồng hào như trước, tóc tai cũng xơ xác hơn rất nhiều.

Mặc dù vẫn mang một vẻ đẹp tiều tụy, nhưng trông vẫn có chút đau lòng, nghe Giang Niên nói, mấy ngày qua hắn nhận rất nhiều lệnh treo thưởng.

Lý Nhược Thủy vội vàng lắc đầu, ném hai từ đau lòng đó ra khỏi đầu.

“Sao hôm nay ngươi lại đến đây?”

 

Lông mi Lộ Chi Dao khẽ run, hắn xoay người vỗ vỗ Tần Phương, hỏi hắn ta như thể không nghe thấy.

 

“Ta đưa gậy cho ngươi rồi, không đánh với nàng nữa à? Ta rất tò mò không biết ai sẽ thắng.” 

 

Lý Nhược Thủy: “...”

Hắn không định nói chuyện với nàng sao?

 

Tần Phương ném cây gậy đi, lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Lộ Chi Dao đột nhiên xuất hiện.

Trực giác mách bảo hắn ta rằng người này còn nguy hiểm hơn hai người Lý Nhược Thủy.

 

“Được rồi.” Lộ Chi Dao thở dài, nhặt cây gậy lăn đến chân lên, thuận tay vung vài chiêu: “Thật tiếc khi không thấy các ngươi đánh nhau.”

 

Trịnh Ngôn Thanh tưởng rằng hắn muốn giúp Lý Nhược Thủy nên cầm dây thừng tiến lên chuẩn bị trói Tần Phương lại.

 

Nhưng khi hắn ta đi về phía trước, thì Lộ Chi Dao đột nhiên giơ cây gậy lên tấn công hắn ta, Trịnh Ngôn Thanh lập tức ngồi xổm xuống, gậy gỗ đánh xuống một  nửa đã bị người khác chặn lại.

 

Cạch một tiếng, cây gậy còn lại bị gãy làm đôi, bắn ra vô số vụn gỗ nhỏ.

“A.”

 

Lý Nhược Thủy đỡ đòn của hắn đến mức hổ khẩu tê dại, cánh tay cũng run rẩy, lúc này nàng mới hiểu hắn không hề nương tay, nếu thật sự đánh trúng Trịnh Ngôn Thanh thì chắc chắn sẽ hãy xương.

Lộ Chi Dao sững sờ một lát, thấp giọng lẩm bẩm: “Tiếp được chiêu của ta rất nhanh.”

Hắn ném cây gậy gỗ trong tay đi, nói với hai người Lý Nhược Thủy: “Hôm nay ta tới đây để làm nhiệm vụ lệnh treo thưởng, e là không thể để các ngươi mang hắn đi được.”

Hai người Lý Nhược Thủy còn chưa kịp lên tiếng, thì Tần Phương đã tỉnh táo lại, hắn ta nắm lấy cổ tay phải bị trật khớp của mình tiến lên, có chút không thể tin được.

“Lệnh treo thưởng gì? Ai muốn giết ta?”

 

Lộ Chi Dao nhíu mày, cười dịu dàng: “Sao ta biết được, ta chỉ làm nhiệm vụ thôi.”

 

Trán Tần Phương ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt không còn thoải mái thoải mái như trước, hắn ta im lặng một lúc rồi bất ngờ đi tới trước mặt Lý Nhược Thủy.

 

“Chỉ cần hắn rời đi, ta sẽ theo các ngươi về Trịnh phủ.”

 

Nhìn dáng vẻ mặt tỉnh ngộ của hắn ta, Lý Nhược Thủy mừng ra mặt, có vẻ như hắn ta định khai ra mọi chuyện để đổi lấy mạng sống.

Nhưng Lộ Chi Dao ở đây phải làm thế nào bây giờ.

 

Hắn thậm chí còn không muốn nói chuyện với nàng, vậy thì sao có thể đồng ý với yêu cầu của nàng.

 

“... Ngươi có thể buông tha cho hắn ta không?”

 

Sau một hồi suy nghĩ, Lý Nhược Thủy quyết định hỏi thẳng.

“Không thể.” Lộ Chi Dao cuối cùng cũng trả lời nàng, hắn cong mắt cười: “Ta là người rất giữ chữ tín.”

 

Không hiểu sao, hắn lại nhấn mạnh vào chữ “giữ chữ tín”.

Lý Nhược Thủy ngồi xuống ghế, xoa xoa cánh tay tê dại của mình: “Vậy chúng ta phải làm gì ngươi mới chịu buông tha cho hắn ta?”

 

Lộ Chi Dao nghe vậy thì im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười, nhẹ giọng nói.

“Chúng ta?”

 

“Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì mới có thể để hắn ta đi cùng các ngươi?”

 

Lý Nhược Thủy đi tới trước mặt hắn, không nhận ra lời nói của mình đã bị hắn nói theo một hàm nghĩa khác.

 

Nàng ghé sát vào tai hắn, khẽ kêu một tiếng chỉ có hai người nghe được. 

“Meo.”

 

Tiếng kêu ngắn ngủi, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai Lộ Chi Dao.

Mặt Lý Nhược Thủy đỏ bừng, hai mắt chớp chớp, chóp tai nóng rát, nàng cảm thấy lòng tự trọng của mình như vỡ tan thành từng mảnh khi nghe được âm thanh xấu hổ mình phát ra.

 

Mặc dù nàng biết hắn chắc chắn sẽ thích, nhưng nàng không ngờ mình lại thực sự kêu như vậy!

 

Lý Nhược Thủy nắm chặt vạt váy, trên mặt toàn là vẻ hối hận.

Mặc dù trước đây để trốn tránh nàng cũng từng giả vờ kêu meo meo, nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác với lúc đó, rõ ràng là nàng đang khiêu khích hắn mà! 

Xấu hổ quá đi mất!

 

Lý Nhược Thủy không khỏi lùi lại nửa bước, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

“Ngươi, thật ra không cần, ta, chúng ta hoàn toàn không cần hắn ta, chúng ta hoàn toàn có thể tự mình làm được, đúng không?”

 

Lý Nhược Thủy đỏ mặt nhìn Trịnh Ngôn Thanh, sau khi nói một tràng dài thì chớp mắt với hắn ta.

Trịnh Ngôn Thanh sững sờ, bàn tay đang cầm dây thừng thả xuống, không hiểu chuyện gì gật đầu: “Đúng vậy.”

Thực ra hắn ta không hiểu Lý Nhược Thủy đang nói gì, nhưng gật đầu là được rồi.

“Vậy chúng ta đi thôi...”

“Được.”

Lộ Chi Dao bình tĩnh đồng ý, trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng ấm áp: “Hắn ta có thể đi cung các ngươi.”

 

Lý Nhược Thủy: “...”

 

Nếu hắn không đồng ý thì có lẽ sẽ tốt hơn, hắn đồng ý càng khiến nàng cảm thấy kỳ lạ.

Cứ như vậy mà hai người Lý Nhược Thủy đã thành công đưa Tần Phương đi, thậm chí hắn ta còn tình nguyện khai ra sự thật.

 

“Vừa rồi cô nói gì với hắn mà có tác dụng vậy?” Trịnh Ngôn Thanh tò mò nghiêng người hỏi.

 

“Con người ai chẳng có vài nhược điểm bị nắm thóp chứ.”

 

Lý Nhược Thủy đưa tay quạt gió tản nhiệt, thản nhiên nói.

Trịnh Ngôn Thanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

 

Trước khi rời khỏi phủ đệ này, Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lộ Chi Dao vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng từ xa nàng vẫn cảm nhận được bầu không khí vui vẻ xung quanh hắn.

Có phải nàng đã vô tình mở ra một cánh cửa kỳ lạ nào đó cho hắn rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.