Trong đại sảnh yên tĩnh đứng đầy người, mọi người đều nín thở, không dám phát ra một âm thanh nào phá vỡ bầu không khí im lặng hiện tại.
Hai vị trưởng lão nhà họ Trịnh ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt cả hai đều không tốt, Trịnh Ngôn Mộc ngồi bên trái, vẻ mặt nghiêm túc, còn Trịnh Mi thì thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Nhược Thủy, không biết đang nghĩ gì.
Những người này ai nấy đều ôm một tâm tư khác nhau, nhưng dường như không ai trong số họ thực sự quan tâm đến Trịnh Ngôn Thanh.
Còn ba ngươi Lý Nhược Thủy, Trịnh Ngôn Khánh và Tần Phương đứng ở giữa, hứng chịu những ánh nhìn săm soi từ xung quanh.
Trịnh Ngôn Thanh chưa bao giờ nhận được nhiều ánh nhìn như vậy, hắn ta vô thức mím môi, cụp mắt xuống, che giấu vết thương ở tay phải kỹ hơn.
Hắn ta luôn đối xử với người trong Trịnh phủ như vậy, lúc nào cũng mang theo vẻ im lặng xa cách.
“Nhược Thủy, con nói thật chứ, Tần Phương thật sự đã thông đồng với Trần Ngọc để hạ độc nhi tử của ta sao?”
Cuối cùng cũng tiêu hóa được chuyện kinh khủng này, Trịnh phu nhân hỏi lại, giọng nói không nhịn được mà run rẩy.
Nếu chuyện này là sự thật, vậy chẳng phải trước đây Ngôn Thanh có thể đã đỗ Trạng Nguyên rồi sao?
“Đúng vậy.” Lý Nhược Thủy nhìn những người xung quanh: “Khi chúng ta đuổi tới trạch viên đúng lúc thấy hai người bọn họ đang giao dịch với nhau, Trần Ngọc thấy bọn ta thì hoảng sợ trèo tường trốn thoát.”
Nha hoàn xung quanh không khỏi nhìn nhau, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Nhà họ Trịnh đối xử với hạ nhân rất tốt, tiền trợ cấp hàng tháng và nghỉ phép đều đầy đủ, hạ nhân có tiếng là trung thành, nhưng không ai ngờ rằng sẽ xuất hiện kẻ phản bội như vậy.
“Trần Ngọc đâu? Sao hắn ta chưa tới!
”
Trịnh lão gia đập bàn, trừng mắt nhìn xung quanh khiến không ít người giật mình.
“Đến đây, đến đây, đã tìm thấy Trần Ngọc rồi ạ.”
Quản gia của nhà họ Trịnh dẫn Trần Ngọc vào, mặc dù cố gắng che giấu nhưng chân phải của gã ta vẫn hơi khập khiễng mất tự nhiên.
Trần Ngọc tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng bước vào giữa đại sảnh.
“Lão gia, phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?”
Gã ta tỏ vẻ hoang mang, như thể thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên là như vậy, Lý Nhược Thủy không hề ngạc nhiên trước biểu hiện của gã ta, đương nhiên gã ta sẽ cực lực phủ nhận loại chuyện không có chứng cứ thuyết phục này, nói không chừng còn có thể đổ tội ngược lại.
“Ngươi còn giả vờ cái gì nữa?”
Tần Phương nhìn biểu hiện của Trần Ngọc thì không khỏi cười nhạo một tiếng, lúc này hắn ta đột nhiên nhớ tới chút thanh cao của người đọc sách.
“Nam nhân đại trượng phu thì cho ra dáng đại trượng phu, ngươi còn định diễn kịch đến bao giờ.”
Trần Ngọc nhìn hắn ta, nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu kia.
“Vị công tử này, ngài đừng vu oan cho người vô tội.”
Hai người này cãi nhau như chó cắn chó, Trịnh Ngôn Thanh liếc nhìn Trần Ngọc rồi lại cúi đầu xuống.
Từ nhỏ đến lớn hắn ta không có bằng hữu trong phủ, niềm vui duy nhất lúc nhỏ là đọc sách, Trần Ngọc là người duy nhất sẵn sàng trèo tường để chơi với hắn ta, còn mang cho hắn ta rất nhiều đồ ăn mà hắn ta chưa từng ăn.
Mặc dù sau khi hắn ta bị bệnh thì hai người ít gặp nhau hơn, nhưng hắn ta vẫn coi Trần Ngọc là bạn tốt của mình, không bao giờ nghĩ rằng người hạ độc mình lại là gã ta.
Chẳng lẽ những món ăn mà họ cùng nhau ăn hồi nhỏ cũng đã bị tẩm độc từ trước rồi sao?
Có lẽ là vậy, nếu không thì chuyện hắn ta bị bệnh phải giải thích thế nào đây? Thực sự là ngoài ý muốn mắc bệnh sao?
“Ta đã tận mắt nhìn thấy Trần Ngọc trong phủ của Tần Phương, đây cũng coi là chứng cứ bịa đặt sao?”
Trịnh Ngôn Thanh không nhìn Trần Ngọc, mà nhìn hai vị rưởng lão của nhà họ Trịnh đang ngồi trên ghế chủ vị.
Trịnh phu nhân nhìn Trần Ngọc, cau mày hỏi: “Ngươi định giải thích thế nào?”
“Oan cho ta quá phu nhân, người nhìn ta lớn lên từ nhỏ, ta đã trung thành với Trịnh phủ bao năm như vậy, mùa thu mấy năm trước ta còn vì tiểu thư Mi mà chặn một đao của kẻ trộm, sao ta có thể hãm hại Nhị thiếu gia được?”
Trần Ngọc tỏ vẻ oan ức, liên tục vỗ đùi than thở, mắt còn ứa lệ, giống như cực kỳ oan uổng: “Có lẽ Nhị thiếu gia học hành quá vất nên bị hoa mắt rồi.”
Câu này dường như đột nhiên nhắc nhở Trịnh phu nhân, bà ta không hỏi thêm gì nữa mà quay sang nhìn Trịnh Ngôn Thanh.
“Ngôn Thanh, hôm nay con ra ngoài chơi ta không trách con, nhưng phu tử sắp đến rồi, con mau về phòng chờ ông ấy đi, chuyện ở đây nương nhất định sẽ làm rõ!”
Lại như vậy nữa.
Trịnh Ngôn Thanh thở dài, hắn ta nhìn mọi người xung quanh với vẻ bất lực, cảm xúc nhất thời dâng trào khiến hắn ta không nhịn được mà ho khan vài tiếng.
Mọi người đều nói hắn ta thông minh, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa từng hiểu rõ, gia đình mình yêu thương hắn ta vì bản thân hắn ta hay vì cái tài năng thần đồng khiến hắn ta có thể làm quan.
Có lẽ không phải là hắn ta không hiểu, mà chỉ là hắn ta vẫn giữ cho mình chút ảo tưởng.
Cảnh tượng hiện tại giống như một trò hề vô lý, nếu không ai quan tâm thì kết thúc luôn đi, từ trước đến nay luôn như vậy.
“Tại sao lại bảo hắn đi?” Lý Nhược Thủy nhìn Trịnh phu nhân với vẻ mặt khó hiểu: “Đây là chuyện của hắn, hắn còn là nhân chứng, sao lại bảo hắn đi?”
Trịnh phu nhân nhìn Lý Nhược Thủy, có chút bất mãn, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười từ ái.
“Nhược Thủy, nhà chúng ta luôn như vậy, Ngôn Thanh phải chuyên tâm đóc sách, những chuyện như này dễ khiến Ngôn Thanh bị phân tâm.”
“Làm sao người biết chuyện này sẽ khiến hắn phân tâm?” Lý Nhược Thủy quay sang nhìn Trịnh Ngôn Thanh: “Chuyện này có làm phiền ngươi không?”
Trịnh Ngôn Thanh nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Trịnh phu nhân: “... Đây là chuyện của con.”
Nụ cười trên mặt Trịnh phu nhân dần tắt, bà ta nhìn Lý Nhược Thủy với vẻ mặt không vui.
“Nhược Thủy, con nên biết bổn phận của mình. Nếu cản trở việc thi cử của Ngôn Thanh, nhà chúng ta có thể tìm một thê tử tài đức khác cho nó.”
?
Có chuyện tốt như vậy sao?
“Hắn hoàn toàn có thể ở lại đây.” Lý Nhược Thủy lập tức đứng dậy, cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.
“Các người lúc nào cũng tự ý quyết định mọi chuyện thay cho hắn, không thấy mệt sao? Hắn đã trường thành rồi, đi hay ở có thể tự mình quyết định, các ngươi cứ như vậy, sau này hắn làm quan thì sẽ như thế nào, huống chi hắn còn không muốn làm quan.”
Sắc mặt hai vị trưởng lão nhà họ Trịnh tối sầm lại, Trịnh Ngôn Mộc uống trà không nói gì, Trịnh Mi gật đầu tán thành, ánh mắt nhìn Lý Nhược Thủy cũng mang theo chút tán thưởng.
“Đương nhiên, bây giờ điều quan trọng nhất là phải làm rõ chuyện hạ độc.”
Tốt nhất là nàng có thể rời khỏi đây trong hôm nay, như vậy mới có thời gian đến quán đậu phụ mượn mèo.
Nàng đi tới trước mặt Tần Phương, lấy gói thuốc trong lòng bàn tay hắn ta ra đưa cho mọi người xem.
“Tại sao trong nhà chỉ có mình Trịnh Ngôn Thanh bị bệnh lâu như vậy, là do hắn không may mắn sao? Chắc chắn là có vấn đề, mà bây giờ kẻ hạ độc đã thú tội rồi thì cần gì phải nghe lời của một tên hạ nhân nữa, độc cũng đã hạ rồi, đối với hắn mà nói có quan trọng không?”
Lý Nhược Thủy vỗ vỗ bả vai Tần Phương, ra hiệu cho hắn ta lên tiếng.
Thực ra nàng không hiểu tại sao Tần Phương lại muốn thú tội, một khi đã nhận tội thì chắc chắn sẽ phải vào ngục, chuyện này đối với hắn ta mà nói chẳng có lợi gì cả.
Nhưng chuyện của Tần Phương không nằm trong cốt truyện, chỉ cần hắn ta bị bắt vào đại lao như trong nguyên tác thì vụ án này sẽ kết thúc.
Nàng muốn có được những mảnh ghép hồi ức mà hệ thống cung cấp, nàng muốn biết kết quả đánh giá lần này, nếu điểm số cao, như vậy nàng có thể hoàn toàn chắc chắn rằng Lộ Chi Dao đã rung động.
“Không ngờ thiên chi kiều tử trong nhà lại sống khổ sở như vậy.”
Tần Phương nói xong câu này thì không nhịn được mà bật cười, khóe mắt còn chảy cả nước mắt.
“Hóa ra suốt thời gian qua ta lại ghen tị với một người như vậy, hoàn cảnh của ngươi cũng không khá hơn ta là bao.”
Trịnh Ngôn Thanh không phản ứng gì nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.
“Từ nhỏ ta đã ghen tị với ngươi, ngươi chưa từng đến học đường nhưng vẫn trở thành tấm gương trong học viện, trở thành người mà mọi người đều muốn vượt qua, nhưng buồn cười là chưa ai từng gặp ngươi.”
“Ta cố gắng học hành ngày đêm vì muốn đánh bại một người không tồn tại như ngươi, cuối cùng ngươi lại đỗ thù khoa kỳ thi Hương, ngươi dựa vào đâu!”
Lời nói của Tần Phương có vẻ chân thành, nhưng thỉnh thoảng hắn ta lại liếc nhìn hai vị trưởng lão nhà họ Trịnh, thấy vẻ mặt tự hào của họ thì thả lỏng vai, tiếp tục bày tỏ cảm xúc của mình.
“Trịnh Ngôn Thanh là con cưng của trời, chẳng lẽ ta không phải sao? Luận văn chương, luận thơ ca chúng ta đều ngang tài ngang sức, nhưng tại sao tất cả mọi người chỉ nhìn thấy mình ngươi? Ta không phục.”
Tần Phương giơ tay chỉ vào Trần Ngọc: “Cho nên ta mua chuộc hạ nhân nhà ngươi, ngày đêm sai hắn hạ độc ngươi, để ngươi không thể tiến xa hơn được nữa...”
“Câm miệng!” Trịnh lão gia vỗ bàn, nghiến răng chỉ vào Tần Phương: “Súc sinh! Đánh cho ta!”
Hộ vệ của nhà họ Trịnh đứng ra dạy cho hắn ta một bài học, nhưng bọn họ cũng không dám ra tay quá tàn nhẫn, cho nên chỉ có thể đấm nhẹ để dạy cho hắn ta một bài học.
Khi nghe lý do Tần Phương hạ độc, các nha hoàn xung quanh đều tỏ ra vô cùng khó chịu, còn Trịnh Mi thì nhíu mày tỏ vẻ ghê tởm, Trịnh Ngôn Mộc hạ mắt uống trà, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Tần Phương.
Lý Nhược Thủy và Trịnh Ngôn Thanh liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cùng thấy một ý niệm trong mắt đối phương, Tần Phương đang nói dối.
Chẳng trách hắn ta lại không thấy sợ, thì ra vẫn còn ngươi đứng sau.
“Đưa hắn đến phủ nha Thương Châu, đút lót một chút, để quan nhốt hắn ta vào đại lao sâu nhất!”
Trịnh lão gia vô cùng tức giận, đồng thời cũng dặn dò những người khác: “Mau đi mời đại phu am hiểu y thuật khám bệnh cho Ngôn Thanh!”
Tần Phương bị áp giải ra khỏi đại sảnh, nhưng Lý Nhược Thủy có thể nhìn ra hắn ta đã thả lỏng hơn nhiều.
Quản gia nhìn Trần Ngọc, thở dài: “Phu nhân, chuyện của Trần Ngọc...”
“Phu nhân, ta thật sự bị oan, ta và Nhị thiếu gia là bằng hữu từ nhỏ, làm sao có thể hại hắn được?”
Trần Ngọc vẫn muốn chơi lá bài tình cảm, rõ ràng Trịnh phu nhân có chút cảm động, dù sao bà ta cũng nhìn gã ta lớn lên từ nhỏ.
Nhưng sau khi suy nghĩ, bà ta hỏi: “Từ nhỏ ngươi đã thường xuyên đến tìm Ngôn Thanh sao?”
Trần Ngọc vốn đang ủy khuất lúc này hơi sững sờ một lát, không ngờ bà ta lại hỏi câu này, cho nên chỉ có thể lúng túng đáp: “Vâng... Thường xuyên ạ.”
Trịnh phu nhân nhìn quản gia nói: “Sao hôm nay ta mới biết chuyện này?”
Quản gia im lặng một lúc, không biết nói gì.
Trần Ngọc nhìn thoáng qua nơi nào đó, mím môi không giải thích gì nữa, gã ta biết mình không thể ở lại nhà họ Trịnh được nữa.
Biết Trần Ngọc thường xuyên đến tìm Trịnh Ngôn Thanh, chút cảm động trong lòng Trịnh phu nhân lập tức biến mất.
Bà ta mỉm cười nhìn Trần Ngọc, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Ngươi lớn lên trong phủ, nên biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không. Chuyện hạ độc chúng ta không truy xét, nhưng trong phủ không thể giữ lại ngươi nữa.”
Gã ta có hạ độc hay không không quan trọng, nhưng từ nhỏ gã ta đã dẫn Trịnh Ngôn Thanh đi chơi là một sai lầm rất nghiêm trọng.
Một trò hề bắt đầu bằng việc hạ độc cứ vậy mà được Trịnh phu nhân kết thúc trong dăm ba câu, hai vị trưởng lão nhà họ Trịnh thậm chí còn không hỏi thêm chi tiết nào khác.
Bởi vì…
“Ngôn Thanh, con mau về Đông Uyển đi, vị phu tử này là người của Hoàng Thành đến để khảo sát, ông ấy sẽ không ở lại Thương Châu lâu đâu, vậy nên đừng để ông ấy đợi lâu.”
Trịnh phu nhân dường như muốn đích thân dẫn hắn ta đi, nhưng còn chưa kịp bước tới, Trịnh Ngôn Thanh đã lập tức xoay người rời đi.
Thân thể hắn ta vốn đã gầy yếu, tà áo thêu trúc xanh bị gió thổi bay lên, trông như bị thể bị bẻ gãy vậy.
Lý Nhược Thủy nhìn bóng lưng hắn ta, thầm thở dài.
“Chúc ngươi may mắn.”
Bây giờ nàng phải đến quán đậu phụ mượn mèo, không biết hôm nay có gặp được Lộ Chi Dao không nữa.
Lý Nhược Thủy cúi đầu sờ sờ túi tiền, không biết có đủ tiền mượn mèo không.
Sau khi nàng rời đi, trong đại sảnh có hai người đều nhìn theo bóng lưng của nàng.
Trịnh Ngôn Mộc nhìn một lúc lâu, mỉm cười đặt chén trà trong tay xuống, nhưng trong mắt lại không có mấy ý cười.
Trịnh Mi thấp giọng hỏi nha hoàn bên cạnh: “Gần đây thế nào?”
“Hình như Lộ công tử cãi nhau với bọn họ, mấy hôm trước đã tự mình rời khỏi phủ, sau đó có người thấy Nhị thiếu gia băng bó máu trên tay.”
“Rất đúng thời cơ.” Trịnh Mi không giấu được nụ cười nơi khóe mắt, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Lộ Chi Dao, ngươi dám làm ta mất mặt như vậy, đây là do ngươi tự mình chuốc lấy”
*
Cánh cửa bọc sắt bị đóng sầm lại, Tần Phương bị đẩy vào trong ngục sâu nhất của phủ nha.
Lúc này vẫn còn là buổi chiều, nhưng nơi này lại không thấy ánh nắng chiều chiếu, vào chỉ có ngọn đuốc phát ra ánh lửa yếu ớt trên tường.
Đây là nhà giam nghiêm ngặt nhất của Thương Châu, cứ năm bước lại có một lính canh gác, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra chuyện trốn thoát hay cướp ngục, hắn ta ở đây rất an toàn.
Quả nhiên, chỉ cần hai vị trưởng lão nhà họ Trịnh tức giận thì hắn ta nhất định có thể vào đây.
Tần Phương nằm trên đống cỏ khô, xoa xoa vết thương trên người, vào lao ngục mà không lo lắng một chút nào.
Sau khi nằm được một lúc, cửa phòng giam lại mở ra, một nữ tử mặc hồng ý mát mẻ bước vào, nàng ta cầm hộp thức ăn đi đến chỗ Tần Phương, sợ hãi nhìn nơi tối tăm này.
“Hôm nay đột nhiên nhận được thư của chàng, ta còn tưởng chàng đang nói đùa, sao chàng lại bị nhốt ở đây?”
Tần Phương không giải thích nhiều, mà đưa mắt về phía hộp thức ăn trong tay nàng ta.
“Mang đồ theo không?”
“Có mang.”
Nàng ta mở hộp thức ăn ra, bên trong không phải thức ăn mà là giấy bút và một con dấu.
Tần Phương lấy giấy bút ra, bắt đầu viết, vừa viết vừa lẩm bẩm.
“Thương Châu lớn như vậy, ai mà chẳng quen biết vài người trong phủ nha, sau khi nàng ra ngoài thì đưa thư cho người tìm nàng hôm nay, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ được thả ra ngoài.”
Hôm nay hắn ta đã để lại cho mình một đường lui ở nhà họ Trịnh, hắn ta không nói ra kẻ chủ mưu, coi như là để lại cho mình một lợi thế.
Lệnh treo thưởng chỉ có thời hạn trong một ngày, chỉ cần hắn ta trốn qua hôm nay, hắn ta dự định sẽ rời khỏi Thương Châu.
“Thật đáng tiếc, sau này không thể đến đường Yến Liễu tìm nàng nữa rồi.”
Viết xong thư, hắn ta nhìn nữ tử trước mặt với vẻ tiếc nuối.
“Đúng vậy, sau này không thể gặp nhau nữa, thật đáng tiếc.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài cửa phòng giam, rầm một tiếng, cánh cửa sắt lại được mở ra, Lộ Chi Dao chống gậy mù bước vào.
Tần Phương lập tức mở to hai mắt, hắn ta nghiêng người nhìn ra ngoài, chỉ thấy một góc y phục của thị vệ lộ ra qua khe hở cửa.
“Sao ngươi vào được đây!”
Lộ Chi Dao khẽ mỉm cười, chậm rãi đi về phía bọn họ: “Sao ta không thể vào?”
“Không đúng.” Tần Phương nhớ tới điều gì đó, chống người lui về phía sau: “Hôm nay ngươi đã hứa bọn họ sẽ không giết ta.”
Nữ tử hồng y nhìn hai người họ, vô thức nắm chặt hộp thức ăn rồi lùi ra xa.
“Ta hứa sẽ để họ đưa ngươi đi, chứ không nói sẽ không giết ngươi.”
Lông mi nhắm chặt của hắn tạo nên những bóng đen lay động dưới ánh lửa, nụ cười trên môi lúc sáng lúc tối, trông vừa quỷ dị vừa xinh đẹp.
“Lệnh treo thưởng nói hôm nay ta phải giết ngươi, vậy nên đương nhiên ta sẽ không kéo dài đến ngày mai, ta là người rất giữ lời.”
Tần Phương muốn phản kháng, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn khống chế, khóa chặt vào lòng.
Đầu ngón tay hơi lạnh của Lộ Chi Dao không chạm vào cổ hắn ta, mà nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đang co lại vì sợ hãi của hắn ta.
Hắn khẽ thở dài, giọng điệu như đang cảnh cáo, nhưng lại vô cùng dịu dàng.
“Sau này phải biết kiểm soát hai mắt của mình, đừng có nhìn lung tung vào những thứ không thuộc về mình.”
Ngón tay của Lộ Chi Dược không chút do dự đâm vào mắt hắn ta, chất lỏng ấm áp đột nhiên chảy ra từ hốc mắt Tần Phương, giống như hai vết mực dày đặc dưới ánh lửa lung lay.
Tần Phương đau đớn hét lên, giọng của hắn trở nên khàn khàn, không ngừng giãy giụa.
Lộ Chi Dao kiềm chế thân thể run rẩy của hắn ta, vỗ nhẹ an ủi hắn ta.
“Ta bị mù, không biết nhìn thấy sẽ cảm giác như thế nào, ngươi thử mở mắt ra xem, còn nhìn thấy được cái eo thon thả nào nữa không?”
Nói xong, hắn ném vật mềm nhũn trong tay xuống đất, chờ câu trả lời của hắn ta.
Đương nhiên Tần Phương không thể trả lời, giờ hắn ta vốn đã đau đớn đến mức không thể nghe rõ giọng nói của người khác.
Nữ tử hồng y đứng bên cạnh ném hộp thức ăn đi, dùng tay bịt chặt miệng để không kêu lên.
Nàng ta lăn lộn trong chốn phong trần nhiều năm như vậy, đương nhiên biết lúc này không nên làm gì.
“Có lẽ không nhìn thấy gì nữa rồi.”
Lộ Chi Dao mỉm cười, dùng khăn tay lau máu trên đầu ngón tay, thuận tay cầm lấy thanh kiếm bên cạnh.
“Đợi ngươi hết đau, ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Có những chuyện, phải trải qua đau đớn cực độ mới nhớ được, dù cho người này sắp chết rồi.
“A!” Lộ Chi Dao đứng dậy rút dao găm ra, nụ cười trên môi kéo dài dưới ánh lửa.
“Không hiểu sao, ta vẫn còn hơi tức giận.”
Hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử hồng y, mái tóc đen xõa ra sau lưng, hắn cố nén cảm xúc rồi mỉm cười: “Không đi à?”
Nữ tử hồng y quên cả đồ bên trong hộp thức ăn, vội vàng chạy đi.
Nghe thấy tiếng nàng ta rời đi, Lộ Chi Dao không khỏi cười khẽ.
“Tốc độ này vẫn chậm hơn Lý Nhược Thủy một chút.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Cha mẹ Trịnh rất méo mó, một kiểu méo mó đến nghẹt thở.
Tiểu Trịnh không có thành kiến, thật ra hắn là một người rất cô đơn, trong nhà họ Trịnh không có ai quan tâm đến suy nghĩ của hắn, kể cả chuyện thành thân xung hỉ hắn cũng chỉ biết vào ngày hôm đó, hắn đọc rất nhiều sách, có suy nghĩ của riêng mình, nhưng thực chất là một người rất muốn được chia sẻ, hắn rất lễ phép nhưng lại có phần bi quan, luôn cảm thấy mình có phản kháng hay không thì kết quả cũng như nhau.
Trước khi gặp Lý Nhược Thủy, hắn khá khép kín, nhưng Lý Nhược Thủy là một nhân vật có tính cách như vậy, nàng sẽ khơi dậy bản thân bên trong của hắn, khi ở bên cạnh nàng, hắn luôn trong trạng thái thoải mái nhất, hắn có thể vừa nói vừa cười, theo đuổi bản thân, vì vậy mà có sự khác biệt so với trước kia.
Có người thích hắn, tác giả rất vui, khi kết thúc truyện sẽ có ngoại truyện về chắn
PPS: Rà mìn một lần nữa, Lộ Chi Dao thực sự không có tam quan, tính cách bảo vệ người của mình đã dần lộ rõ.