Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 44: Bọ ngựa bắt ve sầu (10) - Khó dỗ




Hoàng hôn rực rỡ như lửa, kéo dài đồng tử của chú mèo trắng thành một đường kẻ mảnh mai, phản chiếu khuôn mặt tò mò của Lý Nhược Thủy.

Dù là mèo ở thời đại nào, không gian nào thì sự kiêu ngạo luôn là lớp bảo vệ của chúng, nhưng con mèo trắng này rõ ràng là một ngoại lệ.

 

Ai cũng có thể vuốt ve nó một cái, cũng có thể cọ cọ vào nó, chỉ cần trả đủ tiền là được. 

Bà chủ cửa hàng đậu phụ thu tiền xong thì liên tục cam đoan hứa với Lý Nhược Thủy rằng con mèo này không bao giờ ghét con người.

 

“Cứ yên tâm đi, nếu nó không thích thì ngươi có thể lấy lại tiền.”

 

Sau khi nhận được lời cam đoan này, Lý Nhược Thủy ôm mèo đi đến khách điếm,  lo lắng gõ cửa phòng của Lộ Chi Dao.

Trong lòng không có ai trả lời.

 

Sau khi do dự một lúc, Lý Nhược Thủy quyết định đi vào xem thử, biết đâu hắn không để ý đến nàng nên không muốn trả lời nàng thì sao?

“Ta vào đấy nhé.”

 

Lý Nhược Thủy vuốt ve đầu mèo, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.

Cửa phòng của hắn dường như chưa từng khóa, cho nên mỗi lần đến nàng đều có thể dễ dàng mở ra.  

Lý Nhược Thủy cùng mèo thò đầu vào, ngửi được mùi gỗ thơm mát, nàng quét mắt nhìn quanh phòng ngủ, trên giường không có ai, cả căn phòng nhìn vô cùng trống trải…

 

Trừ một góc ở giữa phòng.

 

Những sợi rối trắng tinh rủ xuống từ xà nhà, được ánh chiều tà nhuộm thành màu đỏ cam, đổ bóng phản chiếu trên bệ cửa sổ, dày đặc như một tấm lưới.

Rất nhiều rối gỗ nhỏ được treo lơ lửng trên những sợi dây ấy, đứng trên bàn gỗ, chúng quay lưng về phía cửa, đầu kề sát vào nhau, chân tay rủ xuống một cách tự nhiên, trên người chúng cũng được nhuộm màu của hoàng hôn.

 

Nhìn từ phía sau, chúng trông giống như những người bột nhỏ đang ngắm hoàng hôn, chúng mang màu sắc tươi sáng của gỗ, ngoan ngoãn đứng canh nhau, trông vô cùng đáng yêu.

 

“Tay nghề tiến bộ hơn rồi đấy chứ.”

 

Lý Nhược Thủy thích thú bước vào, nàng vẫn nhớ những con rối mà Lộ Chi Dao làm lúc nhỏ, trông vừa kỳ lạ vừa xấu, nhưng dù xấu thì cũng có chút đáng yêu, hoàn toàn không thể so sánh với những con rối bây giờ.

 

Nàng đi vòng quang đống con rối, nụ cười khen ngợi cứng lại ở khóe miệng, tay vô thức vuốt ve lông của mèo. 

 

Mặt trước của đống rối này vô cùng xấu xí, hơn nữa con nào con nấy đều giống nhau, như vậy trông còn xấu hơn gấp bội.

“Cái này đúng là…”

 

Sau lưng nhìn đáng yêu bao nhiêu thì mặt trước chấn động bấy nhiêu.

Mắt của chúng bị nhét những hạt đậu xanh, nhưng bởi vì quá to nên trông như sắp bị lồi ra ngoài bất cứ lúc nào.  

 

Miệng thì được mài thành hình lượn sóng dày cộm, lông mày được khắc rất đậm, dày như của nhân vật Shin cậu bé bút chì.

 

“Sao lại xấu đau xấu đớn thế này.”

 

Xấu đến mức ngay cả chút dễ thương kỳ lạ cuối cùng cũng biến mất.

 

Lý Nhược Thủy lùi ra xa, líu lưỡi lắc đầu, vẻ ghét bỏ hiện rõ trên mặt. 

Nàng rời khỏi chỗ đó, tiếp tục đi loanh quanh phòng, nàng phát hiện ra khá nhiều mảnh gỗ thừa ở góc phòng.

 

Theo lý mà nói, Lộ Chi Dao cũng đã sống ở đây khá lâu, nhưng ngoài những con rối gỗ này ra, thì không có dấu hiệu nào cho thấy có người ở trong phòng.

“Chẳng trách hắn không đóng cửa, chỉ cần nhìn thấy những con rối kỳ quái này thôi cũng đủ để dọa người ta sợ rồi.”

 

Lý Nhược Thủy đang chăm chú nhìn xung quanh, có lẽ vừa rồi động tác của nàng quá mạnh, cho nên con mèo trong tay không thèm nhìn đã bất ngờ nhảy ra khỏi vòng tay của nàng.

 

“Đừng!”

Nhìn con mèo trắng nhảy nhẹ lên bàn, tim Lý Nhược Thủy cũng vọt lên tới cổ họng.

 

Dù quân đoàn rối gỗ trông có vẻ kỳ quái xấu xí nhưng chúng cũng do Lộ Chi Dao vất vả làm ra, nói không chừng chúng rất quý giá với hắn, nếu chúng vì nàng mà hỏng thì nàng biết làm sao?

 

Con mèo trắng vòng quanh đống rối gỗ trên bàn, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi, trông có vẻ rất tò mò.

 

Lý Nhược Thủy lặng lẽ đến gần, trong lòng vừa cầu nguyện, vừa duỗi tay ra.

“Meo…”

 

Chủ tiệm đã thề, cam đoan rằng con mèo trắng này rất ngoan ngoãn thế mà nó lại nhảy đi, Lý Nhược Thủy không kịp dừng lại đâm sầm vào đống rối gỗ xấu xí kia.

Mấy con trong số đó ngã xuống bàn, hạt đậu xanh bị nhét vào mắt cũng rơi ra,  nhìn nàng bằng đôi mắt trống rỗng.

 

“Sợ chết mất!”

 

Lý Nhược Thủy bị ánh mắt của chúng làm cho sợ hết hồn, nàng theo phản xạ vung tay xua chúng đi, vài sợi dây rối treo lơ lửng bị vướng rồi rối vào nhau.

Có vài sợi dây còn quấn vào cổ tay nàng.

 

Nàng tiện tay tháo sợi dây rối trên cổ tay ra, tiếp tục đuổi theo bắt con mèo trắnh.

“Đừng nhảy lên chậu hoa, vỡ mất thì sao?”

 

Con mèo dường như nghĩ rằng nàng muốn chơi với nó, cho nên sau khi kêu meo meo mấy tiếng thì nó lại nhảy lên chậu hoa, tư thế của nó rất nhẹ nhàng, nhưng chậu hoa lại lắc lư dữ dội đến mức có nguy cơ rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

 

“Ta không có tiền để đền đâu!”

 

Lý Nhược Thủy cảm thấy vô cùng hối hận, lẽ ra vừa rồi nàng không nên để con mèo này chạy lung tung, không đúng, đáng ra nàng không nên cho nó vào trong.

 

“Tốt hơn hết là mày tự đến đây, nếu để ta bắt được thì sẽ không còn nhẹ nhành nữa đâu.”

 

Con mèo không hiểu tiếng người, vì vậy nó lại nhảy lên bàn, đi vòng quanh những con rối, con ngươi đứng thành một đường thẳng của nó nhìn vào những con rối.

“Meo!”

 

Có lẽ bị vẻ xấu xí của chúng làm cho giật mình, nó đột nhiên hất con rối đi, những sợi dây gỗ mảnh mai lập tức bay tứ tung khắp phòng, rối thành một mớ.

 

Lý Nhược Thủy: “...”

 

Nàng mang mèo đến đây để dỗ người ta, chứ không phải rước họa vào thân.

“Ngày mai ta sẽ đi đòi lại tiền.”

*

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống đường phố, chiếu sáng những bức tường trắng gói đen, khiến bóng cây đổ dài trên nền gạch xám.

 

Bây giờ đã là đêm khuya, trên phố không còn nhiều người qua lại, khách điếm cũng đến giờ đóng cửa, nhưng Tiểu Nhị vẫn để cửa vì hắn ta biết có một vị khách sẽ về muộn.

 

Khi hắn ta nằm trên quầy và chuẩn bị ngủ thiếp đi, thì một bóng người màu trắng xuất hiện ở ngưỡng cửa, hắn chống gậy mù, quen cửa quen nẻo mà đi đến cầu thang.

 

“Công tử.” Tiểu Nhị ngăn hắn lại: “Hôm nay cô nương đó lại đi tìm ngài đấy.”

 

Lộ Chi Dao dừng lại, hơi quay đầu “nhìn” hắn ta, dịu dàng nói: “Nàng đi rồi à?”

 

“Hình như nàng vẫn ở trên lầu, đi hay chưa ta cũng không để ý… Hay ta dẫn công tử lên đó nhé?”

 

“Không cần.”

 

Lộ Chi Dao chống gậy mù rồi đi lên lầu, giọng nói có chút mơ hồ: “Có lẽ nàng đã đi rồi.”

 

Hắn đi lên lầu hai, khi đến cửa phòng thì dừng lại, tay phải đặt lên thanh kiếm mỏng bên hông, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

 

Mùi gỗ trong phòng dường như nồng nặc hơn rất nhiều, khi bước vào cửa hắn vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều vụn gỗ mềm rải rác dưới chân mình, đến khi nghe thấy tiếng hít thở của người trong phòng, Lộ Chi Dao mới buông tay khỏi thanh kiếm.

 

Hắn theo thói quen nhếch khóe môi đi về phía trước, đang định nói gì đó thì đột nhiên bị một sợi dây vướng vào má, khựng lại.

 

“…”

 

Lộ Chi Dao lùi lại một bước, vươn tay về phía trước chạm vào một nắm dây gỗ rối.

Bây giờ hắn đã hiểu.

Nếu hắn đoán không nhầm thì bây giờ căn phòng này chắc chắn đầy những sợi dây rối, khiến hắn không thể đi lên phía trước.

 

“Quấn bao nhiêu dây vào người rồi?”

 

Trong phòng không có hồi âm, hắn nghiêng tai lắng nghe, tiếng thở đều đặn, nhịp tim bình ổn, nghe có vẻ rất yên bình trong căn phòng này. 

 

“Ra là đang ngủ.”

 

Lộ Chi Dao đặt cây gậy mù sang một bên, dò dẫm tránh những sợi dây rối trước người, từ từ đi đến gần giường.

Áo ngoài trên người hắn đã bị hắn vứt đi từ lâu, để lộ ra chiếc thắt lưng đen quấn chặt quanh eo, dưới ánh trăng trông hắn có vẻ đã bớt dịu dàng mà trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Lúc này, Lý Nhược Thủy ngồi trên bệ để chân, người dựa vào mép giường, nghiêng đầu ngủ ngon lành.

 

Cơ thể nàng bị rất nhiều dây rối quấn lấy, tuy là không quá chặt, nhưng cũng đủ để hạn chế cử động của nàng.

 

Lý Nhược Thủy vì bắt mèo mà bị dây rối trói từ lâu, dù sao nàng cũng phải đợi Lộ Chi Dao về, nên mới ngủ ở đây.

 

Lộ Chi Dao đứng trước mặt nàng, tạo thành một bóng đen hoàn toàn bao phủ lấy nàng, sau đó hắn đưa tay về phía trước nắm lấy những sợi dây rối lủng lẳng.

 

“Phải để ngươi chịu giáo huấn thêm chút nữa.”

 

Hắn cười khẽ, bàn tay vừa định kéo sợi dây lại rút về, để mặc những sợi dây quấn chặt lấy nàng.

Trên trần nhà vang lên tiếng động nhỏ, hắn quay người lại, tiện tay bắt lấy con mèo trắng đang định nhảy lên đầu Lý Nhược Thủy.

 

“Ở đâu ra vậy?”

 

Hắn túm lấy gáy con mèo trắng, mò mẫm đi đến cửa sổ, tháo sợi chỉ mỏng trên người nó ra, rồi đặt nó lên bệ cửa sổ, dịu dàng nói.

 

“Đi đi, trong phòng có một con đã đủ làm nơi này rối tung lên rồi.”

 

Con mèo trắng rất tự giác, có lẽ nó cũng biết mình được mua bằng tiền, nên sau khi bị đưa lên bệ cửa sổ, nó lại nhảy vào phòng.

 

Có lẽ mùi máu trên người Lộ Chi Dao quá nồng, cho nên con mèo không dám đến quá gần hắn, nhưng vẫn quanh quẩn trong khoảng vài bước chân.

“Vậy ngươi phải ngoan ngoãn một chút.”

 

Hiếm lắm mới có một con mèo sẵn sàng ở lại với hắn, nên hắn không ngăn cản nữa, sau khi hắn nhẹ giọng nói xong câu đó thì đi rửa tay.

 

Hôm nay hắn chơi rất vui, nhưng có điều mùi máu trên người hơi nồng.

Dù sao máu của một tên rác rưởi như vậy cũng rất bẩn, cho dù có cởi áo khoác ra cũng không thể xua tan được mùi hôi, phải thay phục mới được.

 

Trong phòng không đốt đèn, nhưng đối với hắn mà nói thì không có gì khác biệt.

Sau khi rửa tay xong, Lộ Chi Dao đi đến bên giường, tìm áo choàng trong hành lý, rồi tiện tay quăng lên đống dây gỗ trong phòng.  

 

Hắn đứng bên cạnh Lý Nhược Thủy, đưa tay chạm vào thắt lưng, tiếng mở khóa khẽ vang lên, chiếc thắt lưng đen quấn quanh vòng eo theo tiếng được mở ra, lộ ra vòng eo thon gọn ẩn dưới lớp áo choàng rộng rãi.

 

Cửa sổ vừa được hắn đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng nhạt.

Xương cánh bướm trên lưng Lộ Chi Dao lộ ra dưới ánh trăng, trên thắt lưng còn có một hình xăm, sau đó bị mái tóc đen che khuất, chiếc quần dính máu cũng tuột xuống đất, để lộ ra bắp chân thon gọn.

 

Con mèo trắng co ro ngồi trong góc, liếm láp chân rồi kêu meo meo vài tiếng.

Lý Nhược Thủy ngủ đủ giấc thì bị tiếng mèo kêu này đánh thức, sau khi liếm liếm môi thì từ từ mở mắt ra.

 

Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn thấy một màu trắng tinh khiết, không chỉ là làn da dưới ánh trăng, mà còn cả đóa bạch đàm trên thắt lưng hắn.

Đóa hoa đó quá chân thực, như thể đang thực sự nở rộ trên người hắn dưới ánh trăng, rõ ràng là màu trắng tinh khiết, nhưng lại mang một vẻ quyến rũ khó tả.

Nhưng trước khi nàng có thể nhìn kỹ hơn thì đã bị chiếc áo trắng che khuất mất.

 

“Tỉnh rồi?”

 

Lộ Chi Dao chỉnh lại y phục, dường như không biết nàng đã nhìn thấy gì.

 

Lý Nhược Thủy cắn môi, nuốt lại tiếng “wow” sắp bật thốt ra, để không làm hỏng bầu không khí thuần khiết yên bình này.

“Ta vừa tỉnh, chưa nhìn thấy gì hết.”

 

Hắn cười, vén mái tóc dài đang bị đè trong áo ra, để xõa ra sau lưng.

“Hình như tiim ngươi đang đập rất nhanh.”

 

… Có đôi khi nàng cảm thấy thính lực tốt không phải chuyện tốt.

Sau khi thay y phục xong, mùi máu tanh đã nhạt đi rất nhiều, Lộ Chi Dao hài lòng đẩy cửa ra hành lang, gõ vào cầu thang.

 

Tiểu Nhị đang dọn dẹp, thò đầu ra từ cầu thang: “Khách quan cần gì sao?”

 

Lộ Chi Dao nghe tiếng thì túi bạc vào tay Tiêu Nhị: “Lát nữa mang chút đồ ăn và nước nóng lên.”

 

“Vâng.”

 

Khi hắn quay lại phòng, Lý Nhược Thủy đang cố gắng gỡ những sợi dây gỗ trên người, vì bị trói cho nên nàng chỉ có thể cử động nhẹ chứ không thể cử động mạnh được. 

Mà thủ phạm gây ra chuyện này đang ngồi cách đó không xa, ngoan ngoãn kêu meo meo một tiếng. 

 

“Mấy sợi dây này quấn chặt quá.”

 

Lý Nhược Thủy cho rằng hắn không biết tình trạng của mình nên cố ý nói to lên.

Lộ Chi Dao nhướng mày, nửa quỳ trên mặt đất để nhặt những con rối gỗ xung quanh lên, rất tự nhiên mà đổi chủ đề.

 

“Ngươi mang con mèo này đến tìm ta làm gì? Sao không ở lại Trịnh phủ?”

 

Lý Nhược Thủy tức giận liếc nhìn con mèo ở bên cạnh.

 

“Chuyện nhà họ Trịnh đã giải quyết xong rồi, đương nhiên ta sẽ rời đi, nhưng vẫn còn một chuyện nhỏ phải hoàn thành, có lẽ phải quay lại đó một ngày.”

“Vậy à.”

Lộ Chi Dao thản nhiên đáp, tiếp tục cúi đầu tìm rối gỗ, như thể không mấy quan tâm đến câu trả lời của nàng.

 

“Sang bên trái một chút, ở đó có một con.”

 

Lý Nhược Thủy di chuyển cánh tay bị trói cứng của mình, nhân tiện chỉ hướng cho hắn: “Hơn nữa, nếu ta không tìm ngươi thì còn biết đi tìm ai nữa đây.”

 

Nàng không biết những người khác sẽ như thế nào, nhưng Lộ Chi Dao chắc chắn rất thích nghe những lời như vậy.

 

Quả nhiên, hắn cong khóe môi, nhặt con rối lên.

Lộ Chi Dao giơ con rối trong tay lên quơ quơ trước mặt nàng, mặt mày đã dịu dàng hơn rất nhiều, vài lọn tóc mai buông xuống càng khiến hắn trông dịu dàng hơn.

“Ngươi có thấy nó đẹp không?”

 

Con rối gỗ trong tay hắn chỉ còn một hạt đậu xanh trong mắt, tay chân rủ xuống, đầu lắc lư theo tay hắn, trông vừa kỳ quái vừa đáng sợ.

Đương nhiên là không đẹp rồi, thậm chí có thể dùng một từ xấu để hình dung, nếu nó được làm theo ai đó, thì người đó chắc chắn sẽ khóc đến chết mất.

“Bây giờ trời quá tối quá, ta không nhìn rõ.”

 

Lý Nhược Thủy chặn lại bằng một lý do khách quan, giữa lương tâm và chiếu lệ, nàng chọn cách trung lập.

 

Lộ Chi Dao đi đến bên bàn, rồi đặt hình con rối lên bàn, khẽ thở dài: “Có vẻ không giống lắm.”

 

Hắn nghe ra được lời viện cớ của Lý Nhược Thủy, thậm chí còn cảm nhận được sự ngượng ngùng ẩn chứa trong đó, có lẽ là cảm thấy con rối này quá xấu.

“... Ngươi thật sự không giúp ta gỡ dây rối sao? Không thì ngươi ném cho ta một con dao cũng được.”

 

Lộ Chi Dao kéo sợi dây rối lên không trung, rót cho mình một chén trà, không trả lời lời nàng.

 

Lý Nhược Thủy: “...”

 

Nàng tưởng trước đó hắn nói nhiều như vậy thì mọi chuyện đã ổn rồi, ai ngờ hắn vẫn còn giận.  

Thật sự rất khó dỗ.

 

Nhìn hắn lặng lẽ chơi với con rối gỗ, Lý Nhược Thủy đột nhiên nảy ra một câu hỏi..

 

Hắn có biết mình đang giận không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.