Hắn có biết mình đang giận không?
Đây thực sự là một câu hỏi đánh thẳng vào linh hồn.
Theo quan sát của nàng, trước đây Lộ Chi Dao chưa từng thực sự tức giận.
Hắn luôn mỉm cười hiền hòa, những người khiến hắn khó chịu đều bị hắn xử lý ngay lập tức, mặc dù hành vi của hắn có phần biến thái, nhưng hắn chưa bao giờ mắng mỏ ai.
Hơn nữa trạng thái khi hắn giết người không giống như tức giận, mà là hưng phấn thì đúng hơn.
Nói cách khác, thay vì nói hắn tức giận, thì dường như hắn đang tìm lý do để giết người.
Vậy hắn có biết mình đang tức giận không? Hay là hắn thật sự không tức giận, nhưng tính tình của hắn vốn đã như vậy, liệu có phải do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Lý Nhược Thủy thở một tiếng thật dài, chinh phục thật sự quá khó, tại sao nàng không có bàn tay vàng thuật đọc tâm chứ?
Tất cả đều là do hệ thống quá gà, thâm chí còn không cho nàng một gợi ý về độ hảo cảm, nàng có thể sống sót đến bây giờ hoàn toàn là nhờ vào sự thông minh của bản thân.
Lộ Chi Dao vuốt ve con rối nhỏ, nghe được tiếng thở dài của nàng thì hơi khựng lại một lát.
“Ngươi muốn về nhà họ Trịnh sao?”
Không phải nàng đa tâm, nhưng câu này nghe có vẻ rất chua.
“Ta không muốn, chỉ là ngồi lâu mỏi quá thôi, mép giường này cũng làm lưng ta đau.”
Lý Nhược Thủy lại bắt đầu giả vờ đáng thương: “Mấy ngày trước ta đến tìm ngươi, nhưng ngươi lại không ở đây, nên ta đành đội nắng, ngược gió qua lại khắp khu phố, đã vậy còn bị ngã xước đầu gối nữa.”
Lý Nhược Thủy sẽ không phóng đại hay bịa đặt những điều mà nàng chưa từng làm, nhưng những gì nàng đã làm để chinh phục hắn nàng sẽ nói ra không sót một điều nào.
Nếu muốn chinh phục một người thì ý tưởng âm thầm bảo vệ sẽ không hiệu quả.
Lộ Chi Dao nghe vậy khẽ cười, hắn đứng dậy đi đến trước mặt nàng, khi Lý Nhược Thủy nghĩ rằng hắn đã có chút cảm động thì người này lại lấy một cái gối kê vào sau lưng nàng.
Lý Nhược Thủy: “...”
Nàng có nên cảm ơn hắn vì sự ân cần này không?
“Không nghe lời, vậy chẳng phải nên bị phạt sao? Cố gắng thêm một chút nữa đi.”
Câu này nói rất dịu dàng, Lộ Chi Dao còn rất ân cần kéo dây rối trói nàng chặt hơn một chút.
Hắn ngồi bên cạnh Lý Nhược Thủy, áo choàng rộng rãi trải ra, mái tóc dài cũng buông xõa ra xung quanh, trông rất ung dung tự tại.
Hắn cong ngón tay gõ xuống sàn nhà, bắt chước Lý Nhược Thủy kêu một tiếng như đang dỗ mèo.
“Meo.”
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, Lý Nhược Thủy không khỏi quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên hai chữ hoang đường thật lớn.
Nàng chinh phục hắn lâu như vậy, cuối cùng còn không bằng một con mèo.
Con mèo trắng đó không hổ là linh vật của tiệm đậu phụ, quả nhiên là bảo bối mà nàng phải bỏ ba lượng bạc để mượn, lúc này nó thực sự đi về phía Lộ Chi Dao.
Mặc dù mắt thường có thể thấy nó có vẻ hơi do dự, nhưng sau khi do dự một lúc, nó vẫn đi đến bên cạnh Lộ Chi Dao, cọ cọ vào tay hắn.
Lộ Chi Dao cũng hơi ngạc nhiên mà nhướn mày, sau đó hắn cong mắt xoa xoa đầu con mèo.
Con mèo cũng rất có giáo dưỡng, mặc dù lông đã dựng hết cả lên, nhưng nó vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
“Ngươi vui không? Ta cố ý thuê cho người đấy.”
Mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng Lý Nhược Thủy vẫn rất vui khi có một con vật nhỏ có thể tiếp xúc với hắn.
Tương tác với động vật thật sự rất chữa lành.
“Vui?”
Lộ Chi Dao vuốt ve con mèo mềm mại dưới tay mình, lặp lại câu này, sau đó nghiêng đầu “nhìn” nàng, trên sườn mặt hiện lên ánh trăng lưỡi liềm.
“Có lẽ là một chút.”
Vậy là tốt rồi, số tiền này coi như không uổng phí.
Lộ Chi Dao bắt chước cách vuốt ve mèo của Lý Nhược Thủy, vươn tay sờ sờ cằm mèo, xoa đến mức vô cùng thoải mái, nhưng con mèo vẫn có chút sợ hãi.
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Ý cười trong giọng nói của Lộ Chi Dao đã rõ ràng: “Con mèo này rất giống ngươi.”
Rõ ràng là rất sợ, nhưng vẫn kiên nhẫn để hắn xoa.
Lý Nhược Thủy: Không muốn cười nữa.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn đối xử với mình như con mèo này.
Khi hai người đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa này có vẻ do dự, sau đó dần dần nhỏ đi.
“Khách quan, ngài đã ngủ chưa?”
Trong phòng không đốt đèn, Tiểu Nhị không biết hắn đã ngủ chưa, cho nên hỏi cũng có chút e dè.
“Chờ một chút.”
Lộ Chi Dao đẩy mèo con sang một bên, đứng dậy mở cửa, con mèo trắng bị đẩy ra nhanh chóng nhảy vào lòng Lý Nhược Thủy, những sợi lông dựng đứng lúc này mới dần dần xẹp xuống.
Lý Nhược Thủy: “...”
Rốt cuộc hình tượng của hắn trong mắt những động vật nhỏ này là gì vậy?
Cửa mở ra, Tiểu Nhị vô thức nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài thứ.
“Công tử, đây là bữa khuya ngài gọi, nước vẫn đang đun, nhưng sẽ xong ngay thôi.”
Lộ Chi Dao cầm khay thức ăn dừng lại một chút, hỏi: “Ở đây chỉ có một bộ bát đũa thôi à?”
“Đúng vậy.”
“Lấy thêm một bộ nữa.” Lộ Chi Dao hạ thấp giọng, không để Lý Nhược Thủy nghe thấy.
Tiểu Nhị dường như hiểu ra điều gì đó: “Công tử, ngài có muốn ta thắp đèn giúp ngài không?”
Lý Nhược Thủy nghe vậy thì điên cuồng lắc đầu, ngón chân co lại vì xấu hổ.
Từ chối, từ chối, từ chối…
“Vậy phiền ngươi.”
Nghe vậy, Lý Nhược Thủy yên lặng cúi đầu, cố gắng vùi mình vào sau con mèo.
Tiểu Nhị bước vào phòng, lúc đầu hắn ta không để ý đến bên giường, chỉ rút chiếc hộp quẹt trong ống tay áo ra, lần lượt thắp sáng những chiếc đèn lồng trong phòng.
“Công tử, ta đã thắp đèn rồi…”
Tiểu Nhị và Lý Nhược Thủy nhìn nhau, hắn ta nhìn Lý Nhược Thủy đang bị trói một cách kỳ lạ, không khỏi lùi lại một bước.
Lộ Chi Dao đặt thức ăn lên bàn: “Cảm ơn.”
Tiếng cảm ơn này kéo lại tinh thần đang lơ lửng của Tiểu Nhị, hắn ta ấp úng đáp một tiếng rồi đóng cửa ra ngoài.
Căn phòng được thắp sáng, bầu không khí ấm áp mập mờ ban đầu đã biến mất, bây giờ chỉ còn lại sự lúng túng khó tả bao trùm không trung.
Đương nhiên, Lộ Chi Dao không xấu hổ, hắn đặt thức ăn lên bàn, chậm rãi động đũa.
Cả buổi chiều Lý Nhược Thủy đã không ăn gì, nàng nuốt nước miếng, ngó nghiêng mấy món ăn trên bàn, không chút do dự nói ra suy nghĩ của mình.
“Chúng ta cùng nhau ăn đi, để ta gắp thức ăn cho ngươi.”
Bây giờ ở trước mặt Lộ Chi Dao, Lý Nhược Thủy rất ít khi xấu hổ, thậm chí có đôi khi còn hiểu rất rõ ý của hắn.
“Không thì đêm nay ngươi muốn ta làm gì cũng được.”
Hắn muốn xoa đầu nàng hay trêu đùa nàng cho vui cũng được, dù gì thì nàng cũng đã quen rồi, bây giờ nàng chỉ muốn ăn cơm mà thôi.
“Hình như ta không cần ngươi làm gì.”
“... Khổ quá mà.”
Lý Nhược Thủy dừng một chút, nhìn con mèo đang ngủ thiếp trên đùi mình: “Tiếc là cá cũng bị ngươi ăn hết rồi, nếu không ta còn có thể lót dạ một chút.”
Lộ Chi Dao ngồi vào bàn, bởi vì không nhìn thấy, cho nên hắn ăn rất chậm, mái tóc dài xõa xuông được hắn vén sau tai, trông hắn ăn cũng có vẻ rất ngon.
Ăn cơm cùng hắn quả thực có chút ý vị mỹ.
Nhưng Lộ Chi Dao mà nàng khen ngợi trong lòng lại không đáp lời, chỉ cúi đầu ăn, trông như rất đói.
Không biết vì sao, Lý Nhược Thủy biết cuối cùng mình nhất định sẽ được ăn, vì vậy nàng nói: “Để lại cho ta ít thịt...”
Lộ Chi Dao khẽ cười vài tiếng, đặt đôi đũa sang một bên, có vẻ như đã ăn no.
Hắn đứng dậy đến trước mặt nàng, rút thanh kiếm mỏng ra cắt đứa những sợi dây rối, thả nàng ra.
Lúc này Tiểu Nhị đúng lúc mang thêm một bộ bát đũa và nước nóng, hắn ta đặt ấm nước vào phòng, rồi cúi đầu đi ra ngoài.
“Ta không thấy gì hết, ta không thấy gì hết...”
Lý Nhược Thủy đang vội vàng thu lại những sợi dây trên người: ‘’...’’
Sau khi Lộ Chi Dao rửa mặt xong, hắn chậm rãi thu dọn những sợi rối rải rác trên mặt đất, lần theo những sợi dây này đi tìm từng con rối một.
“Ăn uống no say rồi, ngươi về đi.”
“Sao ngươi lại nghĩ ra sẽ đi?” Lý Nhược Thủy vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hôm nay nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, có lẽ lại bắt đầu cấm đi lại vào ban đêm rồi, có khi còn không cho ta vào nữa.”
Lộ Chi Dao cong khóe môi, tiếp tục tìm kiếm những con rối trên mặt đất: “Hôm nay ngươi làm gì?”
“Bắt được người đầu độc Trịnh Ngôn Thanh, còn bảo bọn họ đối xử tốt hơn với Trịnh Ngôn Thanh hơn.”
Giọng điệu của Lý Nhược Thủy có chút tiếc nuối: “Hắn ta sinh ra trong nhà họ Trịnh thật đáng thương, cha không yêu nương không thương, lại còn bị người ta hạ độc.”
Đợi đã, hoàn cảnh này sao lại giống Lộ Chi Dao vậy?
Lộ Chi Dao thu gom từng con rối, vuốt ve đầu chúng, thấp giọng hỏi.
“Vậy còn ta thì sao? Ngươi cảm thấy ta thế nào?”
“Ngươi?” Lý Nhược Thủy đặt đũa xuống, tự rót cho mình một chén trà: “Không phải ngươi đã có ta rồi sao?”
Tiếng rót trà đột ngột dừng lại, tay cầm ấm trà của Lý Nhược Thủy cứng đờ giữa không, trong đầu toàn là câu nói vừa rồi.
Nàng đang nói cái gì vậy! Sởn hết gai ốc lên rồi!
“Ta no rồi!”
Lộ Chi Dao giữ nguyên tư thế nửa quỳ, những con rối trong tay kêu lạch cạch, im lặng một lúc lâu, rồi hắn bật cười thành tiếng.
Vậy ra, đây là cách nàng nói nàng là của hắn sao?
*
Lý Nhược Thủy rửa mặt xong, nàng do dự một lát, rồi thổi tắt nến trong phòng, để lại ánh trăng thanh ngập tràn khắp nơi.
Khi nàng định nằm xuống nghỉ ngơi thì chợt phát hiện chiếc giường đã biến mất, thay vào đó là một đống gỗ.
…
Lý Nhược Thủy không biết nên vui hay nên buồn.
Lúc này, Lộ Chi Dao đã nằm trên giường, mái tóc đen xõa tung sau lưng, tư thế thẳng tắp nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng quyến rũ.
“Ta có thể nằm với ngươi không?”
Dù sao lúc trước bị trúng độc nàng cũng đã ôm hắn ngủ rồi, cho nên không có gì rối rắm hết.
Lộ Chi Dao hiển nhiên không phải người bình thường, hắn trực tiếp nhích vào bên trong, nhường ra một khoảng trống bên ngoài.
Ở một nơi như thế này, hắn dễ nói chuyện đến mức khó hiểu.
Lý Nhược Thủy nằm xuống, cách hắn một khoảng cách, đồng thời kéo chăn bông đắp lên người.
Nàng lại nghĩ đến những quầng thâm dưới mắt hắn.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn hắn ngủ không ngon.
Gần đây hắn nhận nhiều lệnh treo thưởng như vậy, lại thường xuyên về rất muộn, đã vậy còn giành thời gian để làm rối gỗ, có lẽ một ngày hắn không ngủ quá một canh giờ.
Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy y phục hắn ném trên mặt đất, trên đó có vài vết máu, không có áo choàng bên ngoài, có lẽ hôm nay hắn lại đi làm nhiệm vụ.
Ban đầu nàng còn nghĩ nếu tối nay Lộ Chi Dao có nhiệm vụ thì dù thế nào nàng cũng phải giữ hắn lại, nhưng nàng không ngờ hắn lại ngoan ngoãn đi ngủ.
Lý Nhược Thủy đã ngủ đủ giấc rồi nên bây giờ rất tỉnh táo, nàng mở mắt nhìn trần nhà, sau đó quay đầu nhìn hắn.
Nàng định nói chuyện với hắn một chút, ví dụ như hỏi hắn có tức giận không, tại sao lại muốn giết Trịnh Ngôn Thanh, nhưng khi quay đầu lại, nàng chỉ thấy một khuôn mặt đang say giấc của hắn.
Đúng vậy, là say giấc, hơn nữa còn ngủ rất say.
Hai tay hắn chắp lại trước bụng, chuỗi Phật châu bạch ngọc trên cổ tay lặng lẽ lên xuống theo nhịp thở của hắn, trông vô cùng có quy củ.
Trước giờ nàng chưa từng thấy Lộ Chi Dao ngủ, không ngờ lại là dáng vẻ như vậy.
Trước kia hắn ngủ rất nông, vậy mà hiện tại lại ngủ trước cả nàng, có thể coi đây là một chuyện tốt không?
Lý Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, không ngờ tư thế ngủ của hắn lại bình thường như vậy...
Suy nghĩ này không đọng lại trong đầu quá trong ba giây thì tay của Lộ Chi Dao đột nhiên đè vào cổ nàng, tạo thành tư thế siết cổ.
“…”
Lý Nhược Thủy do dự một chút, rồi quyết định không động đậy, hắn ngủ nông như vậy, sợ đẩy nhẹ một cái sẽ tỉnh mất.
Không bao lâu sau, hắn chậm rãi xích lại gần, bàn tay siết chặt cổ nàng không hề buông lỏng, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng.
Ngoài lực tay của hắn, thì tư thế này thật sự có chút mập mờ, giống như một đôi tình nhân đang thì thầm vào tai nhau.
Suy nghĩ này khiến mặt Lý Nhược Thủy đỏ bừng, nàng vô thức nghiêng đầu đi, muốn tránh khỏi bầu không khí kỳ lạ này.
Bàn tay vòng qua cổ nàng càng lúc càng siết chặt, bầu không khí dần dần mang theo chút cảm giác mưu sát.
“Lộ Chi Dao, Lộ Chi Dao?”
Không có tiếng đáp lại, nhưng bàn tay siết chặt cổ nàng đã buông lỏng một chút.
Chẳng lẽ hắn ngủ sẽ như này sao?
Cũng không khác gì khi hắn tỉnh táo là mấy.
Lý Nhược Thủy cố gắng rút tay hắn ra, nhưng không ngờ lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.
Tay hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng, cơ thể Lộ Chi Dao thả lỏng hơn một chút, nhưng lực trên tay vẫn không hề giảm đi một chút nào.
“Ngủ say vậy cơ à.”
Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn ngủ không quá một canh giờ thật sao?
Lý Nhược Thủy nằm trên giường, cảm nhận sức lực trên cổ tay và hơi thở phả vào tai, không khỏi thở dài.
“Lúc trước ta đã nghĩ sai rồi, Trịnh Ngôn Thanh hoàn toàn không giống ngươi.”
“Dù sao trong cuộc đời hắn ta vẫn có ngươi yêu thương, dù cho tình yêu đó rất ít, nhưng vẫn hơn ngươi không có một ai.”
Lý Nhược Thủy nằm nghiêng người, vỗ vỗ lưng hắn, để hắn chậm rãi thả lỏng thân thể.
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của nàng vang lên, mang theo vài phần dịu dàng và bất lực.
“Ta thương hại hắn ta, nhưng với ngươi thì không phải như vậy, ta nên làm gì bây giờ đây.”