Thương Châu thuộc vùng Giang Nam, sắp vào tháng năm nên nhiệt độ cũng dần trở nên nóng bức hơn.
Trong không khí mang theo một chút hơi ẩm, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ giấy chiếu rọi vào phòng, chiếu sáng những vụn gỗ trôi nổi trong không khí.
Một con mèo trắng nằm cuộn tròn bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi một cái, ngủ ngon lành dưới ánh mặt trời.
Ở giữa phòng treo một đống rối gỗ, tất cả đều ở những tư thế khác nhau, nhưng có một điểm chung là rất xấu, trong đó có một con đang nhìn thẳng vào chiếc giường.
Giường lớn như vậy, nhưng bởi vì hai người ôm nhau quá chặt, nên chỉ chiếm một diện tích nhỏ bên cạnh giường, khoảng trống còn lại đủ cho hai người nữa nằm thoải mái.
Lý Nhược Thủy co ro ở mép giường, nằm thẳng ngủ, cổ tay bị đè bên đầu, lông mày hơi nhíu lại, ngủ không được yên.
Còn Lộ Chi Dao thì nắm chặt cổ tay nàng, đầu tựa vào vai nàng, nửa khuôn mặt lộ ra trông rất bình yên.
Đột nhiên, Lộ Chi Dao giật mình, tay vô thức siết chặt hơn, tỉnh lại.
Lông mi hắn khẽ giật giật, hắn sờ sờ thứ đang cầm trong tay, rồi buông lỏng ra một chút.
Hắn có chút bất đắc dĩ ngồi dậy, mái tóc đen óng mượt như lụa tuôn xuống trước ngực, được ánh nắng nhuộm vàng.
“Vậy mà hắn lại ngủ.”
Còn ngủ lâu và ngủ say đến mức này.
Tối qua nàng đã thừa nhận là của hắn rồi, vậy chẳng phải hắn có lý do để giết Trịnh Ngôn Thanh rồi sao?
Ban đầu, hắn định giả vờ nằm trên giường, sau khi Lý Nhược Thủy ngủ thiếp đi rồi đi giết hắn ta, nhưng không ngờ hắn lại ngủ mất.
Có lẽ hai ngày quá hắn quá mệt mỏi.
Nhưng hắn cũng cảm thấy mệt sao?
Lộ Chi Dao không nghĩ ra cho nên lại nằm trở lại giường, ngón tay vô thức vuốt ve cổ tay nàng, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Không muốn động đậy, chỉ muốn nằm yên như vậy mãi.
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn biến Lý Nhược Thủy thành con rồi sao? Nhưng nếu biến thành con rối vậy nàng sẽ không còn là nàng nữa.
Lộ Chi Dao nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, thậm chí còn nghĩ đến một loại cổ trùng có thể khống chế tâm trí người khác.
Nhưng loại cổ trùng này rất khó tìm, khó luyện, hơn nữa Lý Nhược Thủy lại rất giỏi lừa người, nói không chừng đến lúc đó lại bị nàng lừa khiến bản thân ăn mất.
Mọi chuyện đã phát triển đến bước này như thế nào?
Hắn vẫn còn nhớ giọng nói vừa sợ hãi vừa giả vờ bình tĩnh của Lý Nhược Thủy khi mới gặp hắn, ngay cả khi lừa gạt hắn cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Mà bây giờ, dường như nàng không còn cảnh giác như trước nữa, tối qua bị trói cũng không hề sợ hãi, như thể nàng chắc chắn hắn sẽ thả nàng ra vậy.
Cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay thật kỳ lạ, nhưng hắn dường như không ghét điều đó.
“Con rối kia không phải rất giống nàng sao?”
Nhưng Lý Nhược Thủy chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, thậm chí còn tỏ ra ghét bỏ, có lẽ vì nó không giống nàng.
Vậy rốt cuộc nàng trông như thế nào?
Đầu ngón tay Lộ Chi Dao khẽ nhúc nhích, chạm vào ngọn tóc của nàng, sau đó từ ngọn tóc vuốt đến giữa mày, khi ngón tay sắp chạm vào mắt Lý Nhược Thủy thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Lộ huynh, huynh có ở đây không? Bọn ta nghe Tiểu Nhị nói hôm nay huynh không ra ngoài, cho nên bọn ta muốn đến bàn bạc với huynh một chuyện.”
Cửa bị gõ, giọng nói của Giang Niên vang lên bên ngoài.
Lộ Chi Dao không để ý tới bọn họ, hắn nửa chống người dậy, ngón tay đã lướt qua mắt chạm vào môi nàng.
Chính là nơi này.
Hắn ấn nhẹ xuống, mềm mại, ấm áp, không có chút sắc bén nào, vậy mà lại có thể nói ra nhiều lời lừa dối hắn như vậy.
“Lộ huynh, huynh đã dậy chưa?”
Tiếng gõ cửa của Giang Niên nhỏ dần, giọng nói cũng trở nên do dự.
Bên ngoài cửa có người đang làm ầm ĩ, có người đang chạm vào môi, Lý Nhược Thủy ngủ không ngon giấc, cau mày, từ từ mở mắt ra.
Nàng cử động cổ tay bị nắm chặt, liếc nhìn Lộ Chi Dao đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
“Ngươi ngủ rất quấn người.”
Nàng vừa dứt lời, không chỉ khiến Lộ Chi Dao sững sờ mà ngay cả Giang Niên bên ngoài cũng im bặt.
“... Lát nữa bọn ta sẽ quay lại.”
Tiếng động bên ngoài dần dần biến mất, lúc này Lý Nhược Thủy mới hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nàng không còn quan tâm nữa.
Lý Nhược Thủy rút cổ tay lại, cẩn thận nhìn Lộ Chi Dao.
Có lẽ vì đêm qua ngủ ngon nên quầng thâm dưới mắt hắn nhạt đi đôi chút, môi cũng không còn nhợt nhạt như trước nữa, bây giờ hắn đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng đến mức có thể mê hoặc lòng người.
“Trông ngươi tốt hơn rồi đấy.”
Mấy ngày trước, dáng vẻ của hắn khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng là một người vừa tuấn tú vừa tài giỏi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
Lý Nhược Thủy đang định xuống giường thì cổ tay lại bị hắn nắm chặt.
Giọng nói của Lộ Chi Dao vẫn dịu dàng, vẻ mặt cũng không thay đổi, thậm chí dường như còn cười rất vui vẻ.
“Tốt hơn? Ý ngươi là gì, bây giờ ta không đẹp ư?”
Trước đây, hắn thường hỏi nàng câu hỏi này, vậy nên Lý Nhược Thủy luôn cho rằng hắn rất quan tâm đến ngoại hình của mình.
Ôm ý tưởng nuốn hắn nghỉ ngơi nhiều hơn, nàng bèn tiến lại gần, chấm nhẹ vào quầng thâm dưới mắt hắn.
“Nếu thức khuya quá nhiều, chỗ này sẽ đen đi, không đẹp nữa.”
Lộ Chi Dao ngồi thẳng dậy, nụ cười trên môi nhạt dần, y phục hắn tùy ý mặc lúc này vạt áo xộc xệch, vài sợi tóc đen quấn quanh cổ, lọt vào vạt áo.
Lý Nhược Thủy âm thầm thu hồi ba chữ không đẹp vào trong lòng.
Người đẹp, dù có mệt mỏi thì vẫn mang vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ.
“Cho nên từ nay ngươi phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ta đi rửa mặt đây.”
Thực ra Lý Nhược Thủy đã bị vẻ đẹp của hắn làm cho ngẩn ngơ, nàng nhìn đi chỗ khác rồi vội vàng xuống giường, không thấy Lộ Chi Dao có gì không ổn.
Nàng biết hai người Giang Niên đến tìm Lộ Chi Dao vì chuyện gì, nên sau khi rửa mặt xong, nàng đã kể lại cho hắn nghe.
Nàng vì tư lợi cho nên đương nhiên là muốn đi, tên tú tài hạ độc đã bị bắt rồi, nhưng vẫn không có nhắc nhở và khen thưởng của hệ thống, có khả năng là còn thiếu mấy bức thư mà Lục Phi Nguyệt tìm thấy trong nguyên tác.
Nhưng điều này vẫn phụ thuộc vào quyết định của Lộ Chi Dao, nàng không nghĩ mình có thể kiểm soát được hắn.
“Hôm nay ta sẽ đến Trịnh phủ để lấy thư hòa ly nhân tiện thu dọn đồ đạc… Ngươi có đi cùng ta không?”
Sau những chuyện đã xảy ra, Lý Nhược Thủy cảm thấy mình nên quan tâm đến cảm xúc của hắn.
Lộ Chi Dao buông tay khỏi mí mắt, cười dịu dàng, bắt đầu thu dọn y phục.
“Ngươi hòa ly với Trịnh Ngôn Thanh, vì sao phải nói với ta?”
Lý Nhược Thủy: ?
Nàng tưởng mối quan hệ của họ đã có chút tiến triển rồi chứ?
“... Vậy ta đi một mình vậy.”
Lý Nhược Thủy mở cửa đi ra ngoài, trên mặt lại hiện lên vẻ bối rối.
Nàng thật muốn có bàn tay vàng thuật đọc tâm!
Hệ thống này quá kém.
Sau khi Lý Nhược Thủy rời đi, Lộ Chi Dao xoa xoa hai mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười, sau đó vô thức ấn mạnh vào hốc mắt.
“Hóa ra là không đẹp.”
*
“Con mèo này tuy đắt nhưng lại rất dạn người.”
Lý Nhược Thủy mỉm cười đặt con mèo trở lại chỗ cũ, vuốt ve đầu nó.
Mặc dù tối hôm qua có hơi nghịch ngợm, nhưng có thể khiến Lộ Chi Dao cảm thấy vui vẻ khi vuốt ve nó cũng coi như không phí tiền.
“Cô nương đã dỗ được người ta chưa?”
Chủ tiệm đậu phụ vuốt ve đầu con mèo, cười hỏi nàng.
“Có lẽ là rồi.”
Tối hôm qua trói nàng lâu như vậy, lại còn nói là phạt, sau đó lại thả nàng ra chắc hẳn là đã nguôi giận rồi.
Lý Nhược Thủy suy nghĩ một hồi, nghiêng người hỏi bà chủ: “Làm sao để khiến một người luôn phủ nhận cảm xúc của mình hiểu được rằng hắn đang ghen?”
“Chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.” Chủ tiệm hiểu ý nàng, bật cười: “Dùng một vài cách để ép hắn nói ra sự thật không phải là được rồi sao? Ví dụ như chuốc rượu nói thật chẳng hạn.”
…
Nàng như vừa được giác ngộ*.
(*) 醍醐灌顶 thể hồ quán đỉnh: tưới sữa tươi lên đầu. Theo Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ, chợt có giác ngộ.
Hai mắt Lý Nhược Thủy sáng lên, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Nàng luôn thích chuẩn bị trước, thế nên nàng đi thẳng đến quán hàng rượu lớn nhất Thương Châu, bởi vì nàng hơi mất tập trung, nên đã vô tình đụng phải một người đang đi ra khỏi quán rượu.
“Xin lỗi…”
Nàng ngẩng đầu nhìn người vị cô nương bị va phải, cảm thấy có chút quen mắt: “Ngươi…”
“Tiểu nhân đến mua chút rượu mơ, Thiếu phu nhân cứ từ từ xem nhé.”
Người kia vội vàng đáp rồi xách váy đi mất, Lý Nhược Thủy nhìn theo bóng lưng của nàng ta, chợt nhớ ra điều gì đó.
Hình như nàng ta là nha hoàn của Trịnh Mi.
Vẻ mặt hốt hoảng như vậy, chắc chắn là có vấn đề, Lý Nhược Thủy suy nghĩ một chút rồi đuổi theo.
Nàng đi theo từ xa, không dám đến quá gần, nha hoàn của Trịnh Mi liếc trái nhìn phải rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Lý Nhược Thủy ló đầu nhìn vào hẻm, chỉ thấy nàng ta đưa rượu cho một nữ tử hồng y rồi rời đi, nhìn cách ăn mặc của nữ tử kia trông có vẻ là người đến từ đường Yến Liễu.
Nàng ta hơi lưỡng lự nhìn chai rượu trong tay, cuối cùng vẫn mang theo nó rời đi.
Lý Nhược Thủy không quen Trịnh Mi, ấn tượng duy nhất về nàng ta là nàng ta từng mời Lộ Chi Dao đi dạo hồ, cuối cùng lại trở về mà không bị tổn thương một sợi tóc nào, quả là một nữ tử rất can đảm.
Có lẽ nàng ta đang theo đuổi con đường tranh đấu trong nhà, xem ra trước khi đi nàng phải nhắc nhở Trịnh Ngôn Thanh.
Khi Lý Nhược Thủy trở lại Trịnh phủ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng vị thế của mình đã thay đổi.
Các nha hoàn trong phủ không còn nhiệt tình chào đón nàng như trước nữa, khi gặp phải đoàn người của Trịnh phu nhân, bọn họ cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi thôi.
Có lẽ những lời nàng nói hôm qua đã khiến Trịnh phu nhân rất tức giận, cho nên những người khác cũng vì thế mà thay đổi thái độ với nàng.
Nhưng Lý Nhược Thủy không quan tâm, hôm nay nàng sẽ rời khỏi Trịnh phủ.
Khi nàng trở về Đông Uyển, Trịnh Ngôn Thanh đang thu dọn đồ đạc bên trong, hắn ta ngẩng đầu lên thấy nàng đến thì mỉm cười, lấy ra một tờ giấy nguyên vẹn từ trong sách rồi đặt lên bàn.
“Đây là khế ước chúng ta ký vào ngày thành thân, ta nghĩ bây giờ đã đến lúc thực hiện nó rồi.”
Hôm qua khi nghe Lý Nhược Thủy nói những lời đó, hắn ta đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, đến tối không thấy nàng đâu thì đã chắc chắn.
Mối quan hệ hôn nhân ngắn ngủi và giả tạo của họ xem như đã kết thúc rồi.
“Chuyện của các ngươi đã giải quyết xong chưa?” Trịnh Ngôn Thanh mỉm cười, rót cho nàng một chén trà, trò chuyện với nàng như một vị bằng hữu.
“Xong rồi.” Lý Nhược Thủy gật đầu, nhận lấy tờ khế ước xem xét.
“Hôm nay ta thấy nha hoàn của tỷ tỷ ngươi làm chuyện kỳ lạ ở bên ngoài, không biết nàng ta đang âm mưu gì, sau này ngươi nên cẩn thận một chút.”
Trịnh Ngôn Thanh sững sờ một lát, sau đó cười: “Không liên quan gì đến ta đâu, mấy ngày nữa ta sẽ rời Thương Châu.”
Lý Nhược Thủy đưa khế ước cho hắn ta, có chút kinh ngạc: “Ngươi định đi đâu?”
Trịnh Ngôn Thanh nhận lại khế ước có tên hai người, trân trọng cất vào bản thảo.
“Không phải cô đã nói rồi sao?” Hắn ta nhìn Lý Nhược Thủy, chớp mắt vài cái: “Đến Hoàng thành thi, nhưng không may thi rớt, trên đường về nhà vì chán nản nên quyết định viết sách du ký.”
Lý Nhược Thủy cũng hiểu ý của hắn ta, nàng mỉm cười tháo túi tiền ra đưa cho hắn ta.
“Sau này chắc chắn sẽ có nhiều khó khăn, trong này không có nhiều tiền, coi như là quà chia tay ta tặng ngươi vậy.”
Trịnh Ngôn Thanh không từ chối, mà nhận lấy túi tiền, nắm chặt trong tay.
“Vậy thì ta đây sẽ nhận.”
Mọi chuyện bắt đầu từ khế ước này, giờ cũng kết thúc bằng tờ khế ước này.
Lý Nhược Thủy xoay người thu dọn đồ đạc, Trịnh Ngôn Thanh cũng chuẩn bị hành lý để rời đi.
Khi hai vi trưởng lão nhà họ Trịnh đang bàn bạc tìm một thê tử khác cho Trịnh Ngôn Thanh, thì hai người đã chuẩn bị rời khỏi Trịnh phủ.
*
“Công tử đã chuẩn bị xong hết chưa, vị cô nương kia đang đợi ngài dưới lầu từ lâu rồi.”
Tiểu Nhị gõ cửa, chờ bên trong đáp lại.
Cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, Lộ Chi Dao đứng ở ngưỡng cửa, chỉ vào vùng da dưới mắt mình.
“Ngươi nhìn xem, chỗ này có đen không?”
Tiểu Nhị lùi lại một bước, nhìn kỹ hơn, rồi do dự gật đầu.
“Một chút ạ, nhưng công tử gần đây đi sớm về khuya, có hơi hốc hác là bình thường… quầng thâm dưới mắt không nhìn kỹ sẽ không thấy đâu ạ.”
“Hốc hác?”
Mặc dù Lộ Chi Dao không biết hốc hác trông như thế nào, nhưng hắn biết đó không phải là một từ tốt.
“Ui xem cái miệng ta này.” Tiểu Nhị biết mình lỡ lời nên vội vàng sửa lại: “Với tướng mạo này của công tử, thì dù cho có hốc hác vẫn phong độ phi phàm.”
Lộ Chi Dao theo thói quen cong khóe môi, lấy gậy mù, đi theo Tiêu Nhị xuống lầu.
Người đang đợi hắn ở dưới lầu không phải là Lý Nhược Thủy, mà là nha hoàn của Trịnh Mi.
Nàng ta có vẻ hơi lo lắng, động tác hơi cứng đờ, khi nhìn thấy Lộ Chi Dao thì vô thức lùi lại nửa bước.
“Lộ công tử, chúng ta đã chuẩn bị xong Huyền Thiết mà ngài muốn rồi, bây giờ đang để ở Trịnh phủ, tiểu thư bảo ta dẫn công tử đến lấy.”
Lộ Chi Dao gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, mà đi theo nàng ta ra khỏi cửa.
Nha hoàn Cô nhìn nụ cười của Lộ Chi Dao mà lòng thầm lo lắng.
Mặc dù người này cười rất dịu dàng, nhưng tiểu thư đã dặn kỹ, không được để vẻ ngoài của hắn đánh lừa.
Hôm đó chỉ đi chơi thôi mà tiểu thư bị hắn đẩy xuống nước, còn bị cảm mất mấy ngày, nếu lần này hắn phát hiện ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ta có thể hỏi ngươi một câu được không?”
Lộ Chi Dao đột nhiên lên tiếng khiến nha hoàn giật mình, nàng ta nắm chặt tay, gật đầu.
“Công tử cứ hỏi.”
Chắc hắn hỏi tại sao lại đột ngột gọi hắn đến như vậy thôi, không sao hết, nàng ta đã luyện tập trước khi đến rồi.
“Dưới mắt Trịnh Ngôn Thanh có quầng thâm giống ta không”
“Dạ?”
Nha hoàn sững sờ một lúc, nhớ lại vẻ ngoài của Trịnh Ngôn Thanh: “Không có ạ.”
Lộ Chi Dao gật đầu, không nói thêm gì nữa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.