Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 47: Ám hương gợn sóng (3) - Ghen




Dọc đường đi, nha hoàn đi mà cứ nơm nớp lo sợ, sợ mình lỡ lời ảnh hưởng đến kế hoạch của Trịnh Mi.

 

Nhưng Lộ Chi Dao không hỏi nàng ta về Trịnh Mi, cũng ít khi nói chuyện với nàng ta, chỉ luôn mỉm cười, khiến bất cứ ai nhìn thấy đều có ấn tượng tốt.

Hai người cuối cùng cũng đến Trịnh phủ, nha hoàn chào hỏi hộ vệ ở cửa rồi dẫn hắn đến phòng tiếp khách.

 

“Lộ công tử, công tử cứ ngồi đây chờ một lát đi, để tiểu nhân đi gọi tiểu thư tới ạ.”

 

Lộ Chi Dao gật đầu, tỏ ra rất dễ gần.

Nha hoàn do dự nhìn hắn một cái, sau đó đóng chặt cửa rồi vội vã rời đi.

Không biết trong phòng khách này đốt hương gì mà mùi thơm hơi ngọt, Lộ Chi Dao mỉm cười, không để ý ngồi xuống ghế, tay chống cằm, hơi thất thần.

 

Hắn không thể nhìn thấy, không biết cái gọi là quầng thâm dưới mắt trông như thế nào, cũng không biết mặt mình trông ra sao, nhưng nhìn phản ứng của mọi người thì có vẻ không được đẹp lắm. 

 

Đầu ngón tay Lộ Chi Dao gõ nhẹ lên bàn, hắn bất lực thở dài.

 

Lý Nhược Thủy để ý đến vẻ bề ngoài như vậy, có lẽ phải… nhưng tại sao hắn lại quan tâm đến điều đó?

 

“Căn phòng này có cần dọn dẹp không?”

 

Bên ngoài truyền đến tiếng thì thầm của hai nha hoàn, kéo lại tinh thần của Lộ Chi Dao.

 

“Không cần đâu, hôm qua đã dặn rồi, hôm nay tiểu thư sẽ dùng phòng nay, cho nên không được tùy tiện vào, chỉ cần lau cột nhà là được.”

“Thật kỳ lạ, sao cửa sổ lại đóng kín hết thế này.”

 

Lộ Chi Dao buồn chán chống cằm, nghe hai người bọn họ nói chuyện.

 

Hắn biết loại hương trong phòng này có vấn đề, nhưng đối với hắn thì không có tác dụng gì, hơn nữa hôm nay tâm trạng của hắn cũng khá tốt, cho nên cũng không muốn so đo với những trò đùa của Trịnh Mi.

 

“Ta nghe nói hôm qua Thiếu phu nhân ra ngoài, sáng nay mới về, khiến phu nhân tức giận lắm. Có người trong phủ truyền rằng tình cảm của nàng và thiếu gia không tốt, thường xuyên ra ngoài tìm một nam tử mù.”

 

Bản thân nam tử mù nhíu mày thích thú, tiếp tục lắng nghe.

 

“Ngươi cứ nói vớ vẩn, nếu tình cảm không tốt sao lại giúp Thiếu gia tìm ra kẻ hạ độc? Hôm qua ngươi không thấy Thiếu phu nhân đối chất với lão gia và phu nhân vì hắn sao?”

 

“Cũng đúng, nếu không yêu sao lại giúp hắn nhiều như vậy?’’

 

Lông mi Lộ Chi Dao khẽ cong, nhưng nụ cười trên môi lại nhạt dần.

“Nghe nói phu nhân đang tìm thê tử cho thiếu gia, muốn tìm một người có thể đốc học để gả vào phủ.”

“Mới thành thân chưa được bao lâu mà đã muốn nạp thêm thiếp rồi sao? Thiếu gia có lẽ sẽ không đồng ý đâu, ta cũng không muốn, ta thấy Thiếu phu nhân rất tốt mà.”

“Đúng vậy, con người nàng không kiêu ngạo, lại rất giỏi, hai người đứng cạnh nhau quả là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, nhìn rất hợp.”

 

Lộ Chi Dao không nói gì, nghe hai người nói chuyện như đang nghe kể truyện trong quán trà.

 

Hai người nói rất nhiều về chuyện Lý Nhược Thủy và Trịnh Ngôn Thanh đã làm trong phủ, bao gồm cả việc nàng đưa Trịnh Ngôn Thanh đến phòng bếp nhỏ để ăn vụng, và hôm qua Lý Nhược Thủy đã bảo vệ Trịnh Ngôn Thanh như thế nào.

Mỗi chuyện đều giống như những gì Lý Nhược Thủy có thể làm, nhưng đối với hắn lại có vẻ hơi xa lạ.

 

Mặc dù bây giờ Lý Nhược Thủy đối mặt với hắn không còn gượng ép, nhưng cũng không được tự nhiên như vậy, chẳng lẽ hắn quá đáng sợ sao?

 

Nhưng không phải hắn hy vọng Lý Nhược Thủy sẽ sợ mình sao? Như vậy mới thú vị chứ.

Dù lý do là gì đi nữa, sự chú ý của nàng cũng nên tập trung vào hắn.

 

“Các ngươi làm gì ở đây, chẳng phải hôm qua ta đã nói hôm nay không được đến phòng khách dọn dẹp sao!”

Nha hoàn của Trịnh Mi vội vàng đi tới, thấy hai người đứng ngoài cửa thì rất ngạc nhiên, vội kéo họ ra ngoài.

 

Nàng ta nhìn vào phòng khách, hạ giọng hỏi: “Vừa rồi các ngươi có bàn tán chuyện của tiểu thư không?”

 

Hai nha hoàn vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, bọn ta đang nói về chuyện của thiếu gia.”

 

Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, sợ Lộ Chi Dao phát hiện ra điều gì đó không thích hợp.

 

Sau khi đuổi hai người đi, nha hoàn giả vờ lo lắng đẩy cửa phòng khách ra, áy náy nhìn Lộ Chi Dao.

 

“Công tử, thật sự không đúng dịp, tiểu thư nhà ta vừa đến đường Yên Liễu nghe kể chuyện rồi, Huyền Thiết cũng cầm theo luôn, hay là công tử cùng tiểu nhân đến đó tìm nàng được không?”

 

Ngón tay nàng ta đan chặt vào nhau, ánh mắt bối rối, lý do này quá sứt sẹo, người bình thường nghe đều sẽ cảm thấy nghi ngờ, nàng ta phải làm sao để qua mắt được hắn đây… 

 

“Được.” Lộ Chi Dao cong khóe môi, chống gậy mù từ từ đi ra khỏi phòng khách: “Ta cũng định đến đó.”

*

Lý Nhược Thủy thật sự không có gì cần mang theo ở nhà họ Trịnh, nàng chỉ về đây để tạm biệt Trịnh Ngôn Thanh mà thôi.

Về phần những người khác trong Trịnh phủ có biết chuyện nàng rời đi hay không, cũng không quan trọng.

 

“Tại sao vị công tử mù kia lại đến phòng khách? Rõ ràng hôm nay tiểu thư đến đường Yên Liễu mà.”

 

Công tử mù?

 

Lý Nhược Thủy dừng bước, cúi người áp tai vào tường nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

 

“Ta không biết, hình như hắn ngồi ở đó khá lâu rồi.”

 

Lộ Chi Dao đến Trịnh phủ?

Sáng nay nàng hỏi hắn còn từ chối không đi, bây giờ lại đồng ý lời mời của Trịnh Mi?

Sẽ không có chuyện gì không ổn đâu phải không?

 

Lý Nhược Thủy do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đi về hướng phòng khách.

Cửa phòng khách đóng chặt, trông không giống như đang tiếp khách. 

 

Trịnh Mi sẽ không nghĩ quẩn rồi làm gì hắn chứ?

Lý Nhược Thủy nhẹ nhàng tiến lại gần, lắng nghe một lúc, rồi từ từ đẩy cửa ra.

Bên trong không có ai, nhưng lại có một mùi thơm ngọt ngào nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. 

Ở đây đổi hương rồi à?

 

Lý Nhược Thủy bước vào, chỉ thấy một làn khói mờ nhạt lượn lờ trong phòng khách, giữa bàn đặt một cái lò nhỏ, những làn khói xanh bốc lên từ trong đó.

Nàng bước lên phía trước, tiện tay mở lư hương ra nhìn, trong đó có một vòng hương màu đỏ sậm, lúc này đã cháy được khoảng ba phần tư, rất nhiều tro hương đã rơi xuống.

 

Lý Nhược Thủy hít một hơi, một mùi ngọt ngào phả vào mặt, mùi này giống như trái cây ngâm mật ong, chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy cổ họng dính ngấy.

Mùi hương này quá ngọt.

 

Nàng dùng tay quạt quạt, cau mày quay đầu nhìn xung quanh, thấy trên bàn trong phòng khách có một tách trà đã nguội.

“Chẳng lẽ đã đi rồi sao?”

 

Nàng hít sâu một hơi, có chút ghét mùi thơm ngọt ngấy này, luôn cảm thấy toàn thân đều vương vấn mùi hương ngọt ngào này. 

“Nghe nói hôm nay tiểu thư mời vị công tử kia đi nghe kể chuyện ở đường Yên Liễu hả?”

 

Bên ngoài truyền đến tiếng nói, Lý Nhược Thủy nhanh chóng trốn sau tấm rèm, không ngừng lẩm bẩm trong lòng “Không nhìn thấy ta”. 

 

Cửa bị đẩy mở, hai nha hoàn bước vào, cầm lấy chén trà, dập tắt hương, dọn dẹp đồ đạc trên bàn.

“Trước kia còn mời hắn đi dạo hồ, bây giờ lại mời đi nghe kể chuyện, chẳng lẽ muốn mời hắn về làm cô gia à.”

 

Không đời nào.

 

Lý Nhược Thủy đang trốn sau tấm rèm, im lặng lắc đầu nguây nguấy, nếu Trịnh Mi có thể lấy Lộ Chi Dao, thì nàng nguyện cắt đầu cho nàng ta làm bóng đá. 

 

“Vậy Lộ công tử có đi không?”

 

“Đương nhiên là đi rồi, vừa nãy còn ngồi đây đợi tiểu thư nữa mà.”

...

Sau khi hai người rời đi, Lý Nhược Thủy không chút do dự đi thẳng đến đường Yên Liễu.

Chẳng lẽ nàng đánh giá sai rồi sao, Lộ Chi Dao thật sự thích kiểu nữ tử kiêu ngạo sao?

Nếu thật sự nhìn thấy hai người bọn họ cười nói vui vẻ với nhau, thì liệu nàng có nên đi không? Nàng nên làm thế nào đây?

Khi một người để tâm đến một điều gì đó, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy lo được lo mất, cho dù người có lý trí đến đâu, thì cũng sẽ có tâm lý như vậy.

 

Lý Nhược Thủy biết điều này, nhưng hiện tại nàng đã vô thức bỏ qua nó.

Trong đầu nàng chỉ toàn là suy nghĩ làm sao để đối mặt với tình huống xấu hổ đó.

*

 

“Công tử, tiểu thư nhà ta ở phòng trà trên lầu hai chờ ngài.”

Tầng một của quán trà là nơi kể chuyện, còn tầng hai là phòng trà riêng, mặc dù nơi này nằm trong đường Yên Liễu nhưng vẫn có không ít văn nhân mặc khách đến đây thưởng trà. 

 

Lộ Chi Dao vừa đi lên lầu vừa lắng nghe câu chuyện của người kể chuyện.

Người kể chuyện hôm nay là một nam tử trung niên có giọng nói trầm ấm với bộ râu dài xồm xoàm, ông ta kể chuyện tình yêu rất lãng mạn, Lộ Chi Dao rất thích nghe ông ta kể.

 

“... Nói về yêu tinh kia, hắn nhốt cô nương kia lại, ngày hầu hạ ba bữa, nhưng dù sao con người và yêu quái cũng khác nhau, luôn có người phản đối, yêu tinh có thể làm gì bây giờ?”

 

Lộ Chi Dao nhướn mày, nhẹ nhàng nói ra câu trả lời giống hệt như người kể chuyện:

“Đương nhiên là giết tất cả những người đó.”

 

Hắn gật đầu hài lòng, cảm thấy câu chuyện của ông hôm nay vẫn thú vị như mọi khi.

“Lộ công tử, đến nơi rồi ạ, công tử vào trước đi ạ.”

 

Hắn mỉm cười, chống gậy bước vào phòng trà, không để ý đến bước chân vội vã rời đi của nha hoàn. 

 

“Trịnh tiểu thư, cô có mang theo Huyền Thiết không?”

 

Trong phòng có người, ngay khi hắn vừa bước vào, một tiếng vỡ tan giòn tan vang lên, tách trà rơi xuống đất, trà nâu bắn lên vạt áo hắn. 

“Ngươi...”

 

Nghe giọng nói hoảng hốt của người nọ, Lộ Chi Dao khẽ cười, chống gậy mù ngồi xuống ghế, không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

 

“Hình như không phải Trịnh tiểu thư.”

 

Người này quả thật không phải là Trịnh Mi, nhưng nàng ta cũng nhận ra Lộ Chi Dao.

 

Nếu Lộ Chi Dao nhìn thấy được, hắn sẽ phát hiện ra người này chính là người hắn đã gặp ở nhà lao hôm trước.

 

Nàng ta chính là người đưa tin cho Tần Phương, cũng tận mắt nhìn thấy cảnh Lộ Chi Dao moi mắt Tần Phương.

Mỹ danh của nữ tử này là Từ Kiều Nương, là một tỷ tỷ lầu xanh ở đường Yên Liễu.

 

Lúc trước giúp Tần Phương đưa tin tức hoàn toàn là vì hắn ta làm khách quen nhiều năm, sau đó quan phủ điên cuồng truy bắt kẻ giết Tần Phương, còn đến hỏi nàng ta, nhưng nàng ta không dám nói ra.

 

Sau ngày hôm đó, nàng ta thường xuyên gặp ác mộng, mỗi khi tỉnh giấc nàng ta đều vô thức sờ vào hốc mắt của mình. Nàng ta lăn lộn trong chốn phong trần nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc đến thế.

Những tên giết người đáng ra phải trông rất dữ tợn, chứ sao lại dịu dàng mà tàn nhẫn như hắn, khiến nàng ta không dám tiếp khách có vẻ ngoài dịu dàng suốt một thời gian dài.

 

Hôm nay nàng ta chỉ nhận một công việc nhỏ quyến rũ một người, ai ngờ người đó lại là hắn! 

Gần đây nàng đúng là xui xẻo!

 

Lộ Chi Dao mỉm cười với nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi cô nương là?”

 

Mẹ nó!

 

Từ Kiều Nương cau mày lùi lại một bước, nhìn nụ cười của hắn mà nàng ta lại có cảm giác như gió xuân phe phẩy qua mặt một cách kỳ lạ.

 

Nàng ta nuốt nước bọt, kìm nén cơ thể đang hơi run rẩy: “Công tử, Trịnh tiểu thư ra ngoài rồi, để ta đi gọi nàng giúp công tử.”

 

Hắn chưa kịp tỏ ý kiến, thì Từ Kiều Nương đã mặc áo choàng vào, vòng qua hắn chạy ra ngoài, chạy thẳng đến khách điếm phía đối diện.

Nàng ta vẫn muốn sống thêm vài năm nữa.

 

Lộ Chi Dao cười khẽ, đi tới bên cửa sổ nghe câu chuyện của người kể chuyện dưới lầu.

 

Sợ hắn như vậy, có lẽ là từng thấy hắn giết người, nhưng cũng không sao hết, hôm nay hắn nhất định phải lấy được Huyền Thiết.

 

“... Yêu tinh lạnh lùng không biết rằng mình không bị mê hoặc, mà là sủi cảo trên đĩa có vị chua mà thôi.”

 

Dưới sảnh lớn vang lên tiếng cười rộ lên, cười nhạo yêu tinh không hiểu phong tình.

Chỉ có Lộ Chi Dao cau mày, không hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Trước đây hắn cũng thường nghe thấy câu này, những người xung quanh đều cười thầm, chỉ có mình hắn mỉm cười không hợp với hoàn cảnh.

 

Tìm cơ hội hỏi Lý Nhược Thủy vậy, chắc chắn nàng ta biết.

“Dù có ghen thì yêu tinh vẫn luôn nghĩ về nàng, tại sao nàng chưa đến dỗ dành hắn, phải chăng nàng thích người khác hơn? Hắn có nên ăn thịt những người đó luôn không? Yêu tinh mới vào đời cảm thấy rất buồn phiền.”

 

Mặc dù người kể chuyện có vẻ ngoài thô kệch, nhưng lại kể chuyện tình cảm rất sâu sắc, kể khiến Lộ Chi Dao cũng phải nhíu mày, giống như hắn cũng trải qua cảm giác buồn phiền đó. 

 

Không hổ là người hắn thường đến cổ vũ, có thể khiến hắn nhập tâm đến vậy.

 

Lộ Chi Dao khẽ gõ vào cửa sổ, nhanh chóng đắm chìm vào câu chuyện, nghe hết sức say mê.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.