“Trịnh tiểu thư, chuyện này ta không làm được.”
Từ Kiều Nương nắm chặt áo choàng, vẻ mặt vẫn còn lo lắng.
“Tại sao?” Trịnh Mi đứng dậy, nghi hoặc nhìn nàng ta: “Nhưng ngươi đã nhận tiền rồi.”
Từ Kiều Nương nắm chặt vạt áo, không dám nói ra những gì đã thấy và nghe được đêm đó. Nhưng nàng ta đã nhận tiền, Trịnh Đại tiểu thư cũng không phải đối tượng có thể tùy tiện nuốt lời.
Tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu biết trước là người đó, thì dù thế nào nàng ta cũng không đồng ý.
Trịnh Mi liếc nhìn nha hoàn bên cạnh: “Việc của ngươi thế nào rồi?”
Nha hoàn có chút lúng túng nhìn về phía quán trà đối diện: “Đã sai người cố ý nói cho Lý cô nương biết rồi ạ, giờ này chắc nàng ấy đang trên đường đến đây.”
Đâm lao thì phải theo lao, người đã đến rồi, cho nên nàng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
“Chúng ta thêm tiền, ba trăm lượng, chỉ cần có thể khiến hai người họ nảy sinh hiềm khích, ta có thể tăng thêm.”
Trịnh Mi ngồi trở lại chỗ ngồi, ngụ ý rằng nàng ta sẽ không đồng ý với yêu cầu của Từ Kiều Nương.
Trịnh Mi lớn đến bây giờ chưa từng chịu nhục nhã như vậy, nếu hôm đó không dẫn theo thị vệ, thì có lẽ giờ này nàng ta đã là một cái xác rồi.
Mối thù này, làm sao nàng có thể không báo?
Đánh rắn phải đánh vào đầu, nàng ta không hiểu Lộ Chi Dao, nhưng nàng ta nhìn ra được mối quan hệ giữa hắn và Lý Nhược Thủy không bình thường, vì vậy nàng ta định ra tay từ Lý Nhược thủy.
Tạo ra hiềm khích giữa hai người, hủy hoại thanh danh của hắn, khiến Lý Nhược Thủy bỏ rơi hắn.
Hương trong phòng khách là nàng bỏ một số tiền lớn để mua, ngửi một chút chỉ cảm thấy khát nước khô nóng, nhưng nếu uống rượu thì ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng không thể kìm nén được.
Sở dĩ bây giờ nàng ta có thể hẹn được Lộ Chi Dao là nhờ miếng Huyền Thiết, một khi đã đưa hắn, vậy sau này có muốn ra tay sợ rằng còn khó hơn lên trời.
Cho nên nàng ta sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội này.
“Hắn đã ngửi thấy mùi hương gần một khắc rồi, ngươi chỉ cần dỗ dành hắn uống thêm chút rượu, thì dù võ công cao cường đến đâu cũng chỉ có thể vô lực gục xuống bàn.”
Trịnh Mi đã thử tác dụng của loại hương này rồi, cho dù là người giỏi đến đâu, cũng không chịu được quá một bình rượu.
“Ngươi không cần làm gì nhiều, chỉ cần chờ đến khi nữ tử mặc váy màu vàng nhạt kia bước vào rồi nhào vào ôm hắn là được.”
Từ Kiều Nương bị lời nói của nàng ta lay động, ý định từ chối ban đầu lại lung lay, cuối cùng cắn môi gật đầu.
“Ta sẽ thử.”
Từ Kiều Nương trở lại quán trà, nàng ta không ngừng tự nhủ với bản thân rằng đêm đó nàng ta không hề phát ra một âm thanh nào, mà hắn lại là người mù, không thể nhận ra nàng ta.
Lộ Chi Dao vẫn ngồi bên cửa sổ nghe kể chuyện, nhưng có vẻ hơi mất tập trung, khi nghe thấy tiếng nàng ta bước vào, hắn bèn quay đầu lại hỏi.
“Trịnh tiểu thư vẫn chưa tới sao?”
Nếu hôm nay hắn không thể lấy được Huyền Thiết, hắn nhất định sẽ trừng phạt vị Đại tiểu thư thích nuốt lời này.
Từ Kiều Nương cụp mắt, nàng ta mỉm cười nói: “Trịnh tiểu thư vẫn đang bàn chuyện làm ăn, lát nữa nàng sẽ đến, để ta đến hầu hạ công tử trước.”
Nàng ta càm một ly rượu đến gần Lộ Chi Dao, dừng lại cách hắn một bước.
“Đây là rượu hoa quế nổi tiếng nhất ở Thương Châu, công tử có muốn thử không?”
“Cảm ơn, nhưng ta không thích uống rượu.”
Lộ Chi Dao mỉm cười từ chối nàng ta, khi nàng ta tiến lại gần thì hỏi: “Ngươi là người của Xuân Phong Lâu à?”
Tay Từ Kiều Nương run lên, không ít rượu đổ ra ngoài.
“Làm sao Công tử biết...”
“Trước đây ta từng đến đó làm nhiệm vụ, những người của Xuân Phong Lâu đa số đều có mùi hương này.”
Lộ Chi Dao đột nhiên trở nên hứng thú, hắn quay người đối diện với nàng ta, hàng mi khép hờ cong hơi lên.
“Ta nghe nói chỗ các ngươi có một loại thuốc mỡ, bôi vào có thể tiêu sưng giảm đen, có thật không?”
Sắc mặt Từ Kiều Nương cứng đờ, nàng ta vô thức đưa ly rượu ra: “Không, hay là công tử cùng Kiều Nương vừa uống vừa nói chuyện?”
Lộ Chi Dao lẳng lặng đối mặt với nàng ta, điều này khiến nàng ta cảm thấy có chút chột dạ, nên từ từ thu chén rượu lại.
Im lặng một lát, đột nhiên hắn cong môi lên, nhận lấy chén rượu.
“Được.”
Cho dù có độc hay không thì cũng không sao, hắn đã quá quen với những thứ này, giờ đây cũng ít có loại độc nào có thể làm hắn bị trúng độc.
Lộ Chi Dao chậm rãi nhấp một ngụm, không có độc, nhưng vị rượu rất nhạt, chủ yếu là hương thơm ngọt ngào của hoa quế, Lý Nhược thủy chắc hẳn sẽ thích uống loại này.
“Loại thuốc mỡ này là do tỷ muộn bọn ta tự nghiên cứu ra, quả thật có một chút tác dụng.” Từ Kiều Nương cố gắng tìm đề tài, rót thêm một chén rượu cho hắn.
“Tại sao Công tử lại quan tâm đến thứ này?”
“Vì bị người ta nhìn thấy, rồi nói là không đẹp.”
Từ Kiều Nương đẩy chén rượu cho hắn, tán gẫu theo chủ đề của hắn: “Xem ra người đó chính là người mà công tử thích.”
Lộ Chi Dao vuốt ve chén rượu, khóe miệng lại mỉm cười, nhưng giọng nói nghe có chút kỳ lạ.
“Thích? Tại sao lại nói vậy? Ngươi quen biết nàng sao?”
Trong lòng Từ Kiều Nương chỉ toàn nghĩ làm sao để hắn uống nhiều rượu hơn, nên không trả lời ngay mà đợi hắn uống thêm một chén nữa mới lên tiếng.
“Có quen biết hay không quan trọng, nếu không phải là người mình thích, thì sao công tử lại để ý đến lời nói của nàng như vậy.”
Lộ Chi Dao đặt chén rượu xuống, im lặng một lúc lâu: “... Thích là dựa vào điều này để phán đoán sao?”
“Đương nhiên không chỉ có vậy, nào, chúng ta chạm chén, để ta nói cho công tử nghe.”
Hắn đã uống được vài chén mà vẫn chưa có phản ứng gì, nàng ta đành phải tiếp tục kéo dài thời gian để hắn uống thêm.
“Ngoài việc quá để ý đến lời nói của người đó ra, còn sẽ vô thức ghen tuông, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh nàng, mỗi khoảnh khắc bên nàng đều cảm thấy vui vẻ, còn muốn tất cả sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào mình.”
“Đương nhiên, cách đơn giản nhất để phán đoán chính là cảm giác rung động, khi hai người ở gần nhau, nghe tiếng tim đập, mọi thứ sẽ rõ ràng.”
Từ Kiều Nương đã bắt đầu dùng bát để rót rượu cho hắn, nàng ta hy vọng người này mau chóng phát tác.
Nếu đợi đến khi cô nương kia đến mà nàng ta vẫn chưa hạ gục được hắn, vậy không những không lấy lòng được cả hai bên, mà nàng ta cũng không được gì cả.
Trên mặt Lộ Chi Dao không cười, hắn khẽ cau mày, tay vô thức nắm lấy chuỗi Phật châu trên cổ tay, dùng lực ấn từng hạt vào cổ tay.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập thình thịch ở cổ tay, có vẻ như nó đang đập nhanh hơn bình thường một chút.
Vậy nên tim đập nhanh không phải do cơ thể không khỏe, mà là vì rung động sao?
Nhưng hắn không hề có sát ý với Lý Nhược Thủy.
Mẫu thân hắn, sư phụ hắn, mỗi người đều trở nên đáng sợ vì tình yêu, mỗi ngày đều chìm đắm trong đau khổ, đó mới là bản chất thật của tình yêu.
Tình yêu là một thứ ghê tởm và đau đớn, làm sao có thể dễ dàng như nàng ta nói?
Nhưng hắn đã trải qua tất cả những gì nàng ta nói, chẳng lẽ hắn cũng sẽ như họ, rơi vào đau khổ vô tận sao?
“Công tử? Công tử?”
Từ Kiều Nương nhìn Lộ Chi Dao đang ngồi đó không nói gì, trong lòng lo lắng không thôi, nàng ta thật sự không biết hắn đã phát tác hay chưa.
“Ta đi xem tình hình của Trịnh tiểu thư, có lẽ họ đã bàn bạc xong rồi.”
Ngay khi Từ Kiều Nương đi xuống lầu, nha hoàn của Trịnh Mi đang đứng ở cửa sổ của quán trọ đối diện nhìn thấy một bóng người mặc váy màu vàng nhạt trong đám đông, thì vô thức lùi lại một bước.
“Tiểu thư, tiểu nhân nhìn thấy nàng rồi!”
Trịnh Mi đứng dậy liếc mắt nhìn từ xa, quả nhiên là Lý Nhược Thủy, sắc mặt nàng có chút nghiêm trọng, có lẽ là sau khi nghe tin đã tức giận tới đây.
Đúng lúc lắm, chờ nàng nhìn thấy cảnh tượng đó, tốt nhất là lập tức bỏ rơi Lộ Chi Dao, để hắn sống trong đau khổ vì bị bỏ rơi.
Nhưng khóe miệng nàng ta vừa nhếch lên thì lại cứng đờ tại chỗ: “Tại sao Từ Kiều Nương lại ra khỏi quán trà, mau để nàng ta quay lại!”
“Vâng!”
Nha hoàn dựa vào cửa sổ liếc mắt nhìn một cái, lập tức xoay người xách váy chạy xuống lầu, nhưng vẫn chậm một bước.
Khi nàng ta và Từ Kiều Nương đụng mặt thì Lý Nhược Thủy đã vội vã chạy vào quán trà.
Nha hoàn: “...”
Sao lại nhanh như vậy.
“Sao ngươi lại ra ngoài?”
Nha hoàn nhìn có vẻ lo lắng, nhưng thật ra lại đang thở phào nhẹ nhõm, trước kia nàng ta có chút sợ Lộ Chi Dao sẽ trả thù, nhưng bây giờ lại vô tình bỏ lỡ cơ hội, có lẽ đó là chuyện tốt.
Nàng ta nhìn dáng vẻ bối rối của Từ Kiều Nương, thở dài, kéo nàng ta lên lầu.
“Đi giải thích với tiểu thư đi.”
*
“Xin hỏi vị công tử mù thường xuyên đến đây nghe truyện ở đâu, ta có hẹn với hắn.”
Lý Nhược Thủy mặt không đỏ tim không đập hỏi câu này, đồng thời cũng tìm kiếm bóng dáng của hắn trong sảnh lớn tầng một.
“Vị công tử đó ở tầng hai, phòng đầu tiên bên trái.”
Tiểu Nhị do dự một lát rồi chỉ cho nàng.
“Cảm ơn.”
Lý Nhược Thủy vội vàng xách váy chạy lên lầu, trong đầu nghĩ đủ thứ linh tinh, rồi đẩy cửa phòng.
Trong phòng chỉ có Lộ Chi Dao đang ngồi đó, không có ai khác.
“Tìm được ngươi rồi.”
Hắn không sao hết, Trịnh Mi cũng không xảy ra chuyện gì, mọi người đều vui vẻ, Lý Nhược Thủy ngồi xuống bàn, thở phào nhẹ nhõm, dùng tay quạt mát cho mình.
Không biết có phải do ảo giác hay không, mà nàng cảm thấy một đường chạy tới đây không chỉ mệt hơn bình thường, mà còn nóng hơn nữa.
Nghe thấy giọng nói của nàng, lông mi của Lộ Chi Dao hơi run lên, hắn đột nhiên hoàn hồn, cong khóa miệng “nhìn” nàng, không hề có biểu hiện gì khác lạ.
“Ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta lo lắng cho ngươi.” Thật ra nàng lo lắng cho Trịnh Mi hơn.
Lý Nhược Thủy tiện tay nhấc nắp một chiếc tách trà lên, có lẽ do vừa vận động nên bây giờ nàng cảm thấy rất khát.
Nàng vừa mở ấm trà vừa nói: “Ta nghe nói Trịnh Mi gọi ngươi đến đây, ta sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện.... Tại sao ở đây chỉ có rượu không vậy?”
Trên bàn đầy đủ trà cụ và tách trà, chỉ thiếu bình trà, thay vào đó là một bình rượu nung bằng đất sét, trên đó viết ba chữ to: “Rượu hoa quế”.
Rượu đã được mở ra, cả chén trà và bát trước mặt hắn đều còn sót lại rượu, có lẽ hắn đã uống rồi.
Đúng là ước gì được nấy, nàng đang định cho hắn thử rượu thì hắn đã uống rồi.
Không quan tâm Trịnh Mi đã đi đâu, bây giờ Lý Nhược Thủy muốn hỏi hắn điều nàng muốn biết nhất.
“Rượu ở đây đều là ngươi uống hết à? Bây giờ ngươi có thấy chóng mặt không?”
Nếu nàng muốn chuốc rượu hắn, thì ít nhất phải xem tửu lượng của hắn đến đâu, để lát nữa nàng không say trước hắn.
“Không sao.”
Lộ Chi Dao quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang chăm chú lắng nghe câu chuyện.
Lý Nhược Thủy nâng bình rượu lên lắc lắc, bên trong còn khoảng một nửa, nghĩa là một nửa sẽ không đủ để làm hắn say.
Nàng rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch.
Một là để giải khát, hai là để nếm thử xem rượu này có nồng không.
Vừa uống sẽ thấy có mùi rượu thoang thoảng, hơi đắng, nhưng ngay sau đó vị ngọt của hoa quế đã át đi, để lại vị ngọt nơi cổ họng.
Thực ra loại rượu ngọt như thế này mới dễ say, hắn uống một nửa mà vẫn không sao, có vẻ kế hoạch chuốc rượu có chút khó thực hiện hơn rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Nhược Thủy lại rót thêm một chén nữa uống, không vì lý do gì đặc biệt hết, chỉ vì nàng khát nước mà thôi.
Nàng lấy tay quạt gió, nhìn xung quanh: “Trịnh Mi đâu?”
“Nghe nói đang bận bàn chuyện làm ăn, đến giờ vẫn chưa thấy đâu.”
“Biết vậy đã đến sớm hơn.” Lý Nhược Thủy rót thêm một chén rượu hoa quế, coi nó như đồ uống mà uống.
Lộ Chi Dao nghe tiếng động của nàng, sau đó đưa tay giữ lấy cổ tay nàng, hơi nhíu mày.
“Ngươi đã uống ba chén rồi, vẫn muốn rót nữa à?”
Lý Nhược Thủy quạt gió, khó chịu kéo vạt áo, vén hết tay áo lên đến khuỷu tay, rồi đưa tay vén mái tóc dài lên.
“Ta chạy đến đây, khát quá, rượu này sẽ không say đâu.” Lý Nhược Thủy nhìn ra cửa sổ, không hiểu sao lại có chút nôn nóng: “Nóng quá.”
Nàng rút tay khỏi tay Lộ Chi Dao, tiếp tục rót thêm một chén rượu hoa quế để uống.
Không hiểu sao, ban đầu khi uống vào rượu rất mát, nhưng khi xuống đến cổ họng lại nóng như lửa đốt.
Thiếu đốt đến tận tay chân và đầu ngón tay nàng, thiêu đốt trái tim nàng như có hàng nghìn con kiến nhỏ bò khắp người, khiến cơ thể nàng mềm nhũn.
“Chờ một chút.” Lý Nhược Thủy bắt đầu thở hổn hển một cách khó hiểu, đầu óc choáng váng: “Rượu này có vấn đề.”
Lộ Chi Dao dừng một chút, lập tức đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng, bắt mạch cho nàng.
Hắn đã uống loại rượu này và không thấy gì bất thường.
Khoảnh khắc tay Lộ Chi Dao chạm vào nàng, cảm giác giống như những cây mạ khô héo được tưới nước mát, rất thoải mái.
Lý Nhược Thủy vô thức nắm lấy cổ tay hắn, nhưng chỉ chạm vào hạt Phật châu lạnh lẽo.
Chuỗi Phật châu ban đầu rất lạnh, nhưng không lâu sau đã bị nàng làm ấm lên, vì vậy nàng chen ngón tay vào trong, trượt xuống cổ tay hơi lạnh của hắn.
Chuỗi Phật châu ép chặt vào tay nàng, hấp thụ rất nhiều nhiệt cùng với làn da của hắn.
“Ngươi lạnh quá.”
Lý Nhược Thủy có chút chóng mặt, mơ hồ nhận ra mình đang làm điều không nên nhưng nàng lại không thể kiểm soát được bản thân mình.
Lúc này nàng thậm chí còn không thể tập trung, sự chú ý nàng bị phân tán bởi cảm giác như có kiến bò khắp người.
Lộ Chi Dao nhíu mày cảm nhận được mạch đập hỗn loạn của nàng, dù rượu không có độc nhưng rõ ràng nàng đã bị trúng độc.
Toàn thân Lý Nhược Thủy lúc này vô cùng mệt mỏi, hai má ửng hồng như ráng chiều, trông có chút mê man.
Chết tiệt.
Nàng rút tay lại, vỗ mạnh lên mặt, cố gắng tỉnh táo lại.
Trạng thái hiện tại rất điển hình, không cần đoán cũng biết nàng đã trúng loại độc nào.
Chết tiệt, chết tiệt, nếu làm ra chuyện gì đó thì nàng sẽ mất hết độ hảo cảm!
“Chúng ta mau đi tìm chỗ có nước lạnh để ngâm mình đi.”
Nước mắt vô thức trào ra, nàng cố gắng đứng dậy nhưng bước chân lại mềm nhũn.
Lộ Chi Dao dừng lại, có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó, rồi dùng gậy đi đến mở cửa.
Tay hắn vừa chạm vào then cửa, eo hắn đã bị ôm chặt, thắt lưng vốn đã nhạy cảm của hắn không khỏi run lên.
“Ở lại với ta… à không, mau đi, đối diện có một khách điếm, ta không chịu được nữa!”
“...”
Phải tìm một nơi có nước lạnh.