Nếu có thể, Lộ Chi Dao thật sự muốn đánh ngất Lý Nhược Thủy.
Không phải vì nàng đang ôm chặt hắn giữa chốn đông người, cũng không phải vì tất cả ánh nhìn trong quán trà đều đổ dồn vào họ.
Điều khiến hắn có chút bối rối chính là bàn tay của Lý Nhược Thủy, không chỉ cứ muốn chạm vào hắn, mà mỗi khi có người đi ngang qua nàng, nàng lại kéo lại, miệng lẩm bẩm mát quá.
Khi hai người họ đi đến khách điếm đối diện, lý trí ít ỏi còn sót lại của Lý Nhược Thủy đã phát huy.
Nàng vùi đầu vào người Lộ Chi Dao, để Tiểu Nhị không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, đồng thời rất lý trí mà yêu cầu hai phòng.
Tự nhốt mình trong phòng có lẽ nàng sẽ không chạy lung tung sờ mó khắp nơi nữa, như vậy khi tỉnh táo lại nàng cũng sẽ không xấu hổ đến mức muốn chết.
“Ngươi, đến lúc đó ngươi cứ nhốt ta trong một phòng là được, loại độc này chịu một lúc là hết thôi.”
Không chỉ là cảm giác ngứa ngáy ngấm vào tận xương tủy và cảm giác khô nóng khiến người ta muốn khóc thôi sao, nàng chỉ cần ngâm mình trong nước lạnh một đêm là sẽ ổn thôi.
Lý Nhược Thủy vô thức gãi tay và cơ thể, nhưng khi vừa gãi được một nửa thì đã bị Lộ Chi Dao giữ chặt cổ tay.
Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy giọng nói của hắn, giọng nói này vừa xa vừa gần, khiến người ta muốn dán sát lại để nghe rõ hơn..
“Ta muốn một phòng có thùng tắm, không dùng nước nóng mà dùng nước lạnh trong giếng.”
“Vâng, khách quan chờ một chút.”
Lộ Chi Dao không nhìn thấy, lại còn phải chăm sóc nàng, nên đi lên lầu khá chậm, chậm đến mức Lý Nhược Thủy đã mất hết lý trí.
Đến khi đóng cửa lại, nàng đã quấn lấy hắn, có kéo thế nào cũng không ra.
Hắn chưa bao giờ thấy Lý Nhược Thủy như vậy, Lộ Chi Dao khẽ cười một tiếng, kéo nàng ra, bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, rồi để nàng ngồi trên giường.
Nếu Lý Nhược Thủy vẫn còn tỉnh táo, nàng nhất định sẽ mắng hắn vì động tác này giống như đang bắt tù nhân.
Nhưng bây giờ nàng không tỉnh táo, trong đầu chỉ nghĩ đến việc cọ xát vào người Lộ Chi Dao, thậm chí còn muốn làm gì đó hơn thế với hắn nữa.
Lộ Chi Dao ngồi trên giường cách nàng nửa cánh tay, nghe tiếng rên rỉ khó chịu của Lý Nhược Thủy.
Hắn không khỏi tò mò, tại sao nàng lại trúng độc mạnh đến vậy?
Lộ Chi Dao nắm lấy cổ tay nàng, cúi người gần cổ nàng để ngửi, ngoài mùi rượu hoa quế còn có một mùi hương ngọt ngào pha lẫn mùi trái cây.
“... Ra là vậy.” Hắn thở dài có chút bất lực: “Rõ ràng là muốn hại ta, cuối cùng người trúng độc lại là ngươi.”
Lộ Chi Dao chạm tay lên gò má nóng bỏng của nàng, như thể đang cảm thán: “Nhưng mà, dáng vẻ này của ngươi thật mới lạ và thú vị...”
“Ngươi muốn dời sự chú ý không?”
Lý Nhược Thủy đương nhiên không trả lời hắn, bây giờ nàng đang rất thoải mái khi cọ xát vào tay hắn, nàng chỉ muốn đến gần hắn hơn, để bản thân không khó chịu như vậy nữa.
“Vậy ta sẽ coi như ngươi đồng ý.”
Lộ Chi Dao mỉm cười, ngón tay trượt xuống dọc theo sườn mặt đến môi nàng, nhẹ nhàng xoa môi nàng, sau đó từ từ cúi xuống, đến gần cổ nàng.
Nơi đó có một mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào và thanh khiết, hắn vốn không phải người ham ăn ham uống, nhưng lúc này hắn lại muốn cắn một miếng.
Nghĩ thế, hắn cũng làm như vậy.
Qua lớp vải mỏng, Lộ Chi Dao nhẹ nhàng cắn vào cổ nàng.
Hắn muốn để lại dấu vết, nhưng lại không muốn làm nàng đau, sự xung đột giữa ham muốn và kiềm chế khiến hắn không nhịn được mà nắm chặt cổ tay nàng hơn, nhưng miệng lại dần thả lỏng.
Một cảm giác vui sướng không thể giải thích được tràn ngập trong lòng hắn, dâng trào như sắp bật ra khỏi lồng ngực, khiến hắn muốn nổ tung.
Trên vai hắn cũng có dấu vết do nàng để lại, lần trước nàng cắn không mạnh, nhưng hắn lại cố để giữ dấu vết đó trên vai phải.
Đó là khởi đầu cho niềm vui của hắn, hắn muốn lưu giữ trọn vẹn niềm vui lúc đó thông qua dấu vết này.
Nghĩ đến đây, dấu răng trên vai phải của hắn dường như hơi nóng lên.
Hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, trong căn phòng này không ai nhìn thấy, hai chóp tai của hắn đã ửng hồng.
Tiếng cười thoát ra từ cổ họng, hắn vô thức dùng sức, như muốn khắc lên người nàng một dấu ấn không thể xóa nhòa.
“A.”
Cơn đau cuối cùng cũng đánh thức Lý Nhược Thủy, nàng chớp mắt, không quan tâm đến bầu không khí nóng bỏng và quyến rũ hiện tại, mà giật giật vai.
“Tìm gì đó trói ta lại.”
Giọng nàng khàn khàn, như một lữ khách đã đi bộ trên sa mạc quá lâu.
Lý trí quay trở lại một chút, khiến Lý Nhược Thủy tỉnh táo lại giây lát. Nếu hắn không muốn làm chuyện này, cũng không muốn làm tổn thương nàng, vậy chỉ còn cách trói nàng lại.
“Trói? Trói bằng cái gì?”
Lộ Chi Dao ngẩng đầu lên, lông mi hơi run rẩy, hắn cũng không biết tại sao, khi nghe giọng nói của nàng vào lúc này, giọng của hắn cũng có chút khàn khàn.
“.... Cái gì cũng được, nhanh lên.”
Nếu Trịnh Mi ở đây, nàng ta nhất định sẽ ngạc nhiên trước sự nhẫn nhịn của Lý Thiên Thủy.
Dược tính của loại hương này rất mạnh, chỉ cần một chút hương thơm nhè nhẹ cũng đủ khiến người ta cảm thấy khô nóng, thêm một chút rượu nữa thì người bình thường sẽ tước vũ khí đầu hàng.
Nhưng lúc đó Lý Nhược Thủy đã hít một hơi thật sâu, hít đến mức cổ họng ngọt lịm, cả người ngấm mùi hương này, sau đó còn uống cả bình rượu hoa quế như uống nước lã, như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến nàng chốc lát đã bùng cháy.
Lúc này nàng vẫn còn chút lý trí hoàn toàn là nhờ vào ý chí kiên cường của mình.
“Trói ngươi?”
Lộ Chi Dao khẽ lặp lại, sau đó lấy chuỗi Phật châu bạch ngọc quấn quanh cổ tay ra.
Chuỗi Phật châu này là mẫu thân hắn tặng, bà rất tin Phật nên đã đi chùa xin chuỗi Phật châu này, nói nó có thể phù hộ cả nhà hắn luôn ở bên nhau.
Hắn không tin vào điều này, cũng không quan tâm đến việc cả gia đình ở bên nhau hay không, nhưng hắn rất thích chiếc vòng này, mỗi lần chạm vào đều mịn màng nhẵn nhụi, có chút cảm giác mát lạnh, quấn quanh cổ tay hắn ba bốn vòng cảm giác rất thoải mái.
“Dùng cái này đi.”
Hắn lẩm bẩm, sau đó cúi xuống quấn vòng tay quanh cổ tay bị trói ra sau lưng nàng.
Ngay khi bị hắn ôm lấy, Lý Nhược Thủy cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể hắn, khiến nội tâm nàng không kiềm chế được muốn khao khát được gần hắn hơn…
Một chút chắc cũng không sao đâu.
Lý Nhược Thủy dựa vào vai hắn dụi dụi, rồi cắn vào vạt áo của hắn.
Khi nàng muốn cởi thêm một chút nữa, thì Lộ Chi Dao lại nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đặt tay lên trán nàng, giúp nàng hạ nhiệt.
“Lần trước là lạnh, lần này thì nóng.” Hắn mỉm cười, khẽ thở dài: “Tất cả đều khó chơi như nhau.”
Hắn xoa xoa dấu răng trên vai nàng, có chút khó hiểu tại sao nàng vẫn khó chịu như vậy.
Hắn chưa từng trúng loại độc này, nhưng hắn biết hai người có thể giải độc bằng cách ôm nhau, nhưng bây giờ xem ra cách này có vẻ không hiệu quả, vẫn cần dùng nước lạnh để hạ nhiệt.
“Hay là tư thế không đúng?”
Lộ Chi Dao chuyển tay từ vai xuống eo nàng, nhưng có vẻ như vẫn không có tác dụng.
“Khách quan, có thể vào đưa nước không ạ?”
Cửa bị gõ, giọng nói của Tiểu Nhị vang lên ngoài cửa.
“Được, vào đi.”
Lộ Chi Dao trả lời, nhưng vẫn chú ý đến vấn đề ôm nàng như thế nào.
Tiểu Nhị và mấy hạ nhân khác trong khách điếm bê nước vào, có người nhìn không chớp mắt, có người không chịu nổi tò mò, liếc nhìn về phía này.
Cô nương kia đang vùi đầu vào lòng nam tử kia, nên không nhìn rõ mặt, nhưng cổ tay bị trói bằng chuỗi Phật châu ở phía sau lưng thì rất rõ ràng.
Mấy người không nói gì, lặng lẽ đổ đầy thùng tắm, lúc ra ngoài còn ân cần đóng cửa giúp họ.
Sau khi Lộ Chi Dao nghe thấy tiếng mấy người rời đi, hắn đứng dậy bế Lý Nhược Thủy đi về phía tấm bình phong.
Lúc này đã gần tháng năm, nước giếng rất lạnh, nhưng cũng không lạnh đến mức làm đông cứng người, hắn thử nhiệt độ nước rồi không chút do dự bế Lý Nhược Thủy vào.
Nhưng thùng tắm quá lớn, hai tay Lý Nhược Thủy bị trói, cả người lại không có sức lực vì vậy không thể ngồi được, thế nên nàng vừa vào đã trượt xuống ngập nửa đầu.
Cũng may Lộ Chi Dao phản ứng nhanh, hắn lập tức kéo nàng lên.
“Không tự ngâm được sao?”
Hắn khẽ thở dài, nhưng hai chân lại bước vào bồn tắm trước mặt.
Lộ Chi Dao ôm Lý Nhược Thủy vào lòng, lặng lẽ dựa vào thành thùng tắm, mái tóc dài của hai người họ trôi nổi đan xen quấn lấy nhau, chậm rãi đung đưa theo những gợn sóng nước.
Hơi nóng trong cơ thể nhờ nước mát đã dịu đi không ít, Lý Nhược Thủy lẳng lặng dựa vào hắn, nhưng khắp người vẫn ngứa ngáy không chịu nổi, khiến nàng thỉnh thoảng phải cử động cơ thể.
Lộ Chi Dao xoa xoa đuôi tóc của nàng, chợt nhớ lại những lời nữ tử kia nói.
Hành vi của hắn quả thật không bình thường, nhưng điều này có thể chứng tỏ rằng hắn thích Lý Nhược Thủy sao? Chẳng phải hắn luôn coi nàng như một món đồ chơi sao?
Hắn đặt tay lên ngực, khẽ gõ vào tim, nhưng không có gì thay đổi, trái tim vẫn đập đều đặn.
Khi giết người, tim hắn cũng đập nhanh hơn, khi Lý Nhược Thủy sợ hãi, tim hắn cũng đập nhanh hơn, điều này có khác gì với việc rung động sao?
“Không thể chịu nổi nữa…”
Lý Nhược Thủy lẩm bẩm, hai tay vốn đang bị Phật Châu trói lại đột nhiên nhấc lên khỏi mặt nước, ấn lên vai hắn.
Lộ Chi Dao nhướn mày, tay chạm vào chuỗi Phật châu dưới thùng nước, không nhịn được cười.
“Hóa ra lúc nãy ngươi không thật sự yên lặng, mà đang âm thầm cởi chuỗi Phật châu này… Ngươi đúng là rất xảo quyệt.”
Lộ Chi Dao bị ép vào thành thùng vẫn mỉm cười, không hề cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm..
Mái tóc đen vốn chìm xuống giờ lại bị nàng làm rối tung lên, từng sợi tóc quấn lấy y phục và cần cổ trắng tinh của hắn.
Lúc này, Lộ Chi Dao trông như một đóa hoa quỳnh thanh tao xinh đẹp nở rộ trong đêm, trên cánh hoa còn đọng những giọt sương long lanh, dụ dỗ người ta muốn hái lấy.
Hắn không kháng cự, hắn muốn biết những nhịp tim này rốt cuộc khác nhau như thế nào.
Lý Nhược Thủy mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, trong mắt nàng, Lộ Chi Dao không phải người, mà là một thức uống mát lạnh có thể hạ nhiệt, chỉ cần một ngụm là có thể hạ nhiệt.
Vì vậy, nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, giải nhiệt cho mình.
Lý Nhược Thủy chưa bao giờ nếm thử loại mật ngọt này, cho nên nàng thưởng thức một cách rất nâng niu và kiềm chế.
Giống như gió xuân thổi qua gợn sóng, như mưa phùn vuốt ve cánh hoa, mọi thứ đều nhẹ nhàng.
Mái tóc đen của hai người quấn lấy nhau trong nước, rồi từ từ chìm xuống.
Lộ Chi Dao chưa từng hôn ai, hắn vô thức nắm chặt vạt áo, lông mi run rẩy, để nàng dẫn dắt.
Cảm giác dịu dàng này, giống như đang được ai đó trân trọng.
Hắn đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đập thình thịch, dữ dội như quay trở lại lần đầu tiên hắn giết người.
Cảm giác phấn khích, vui sướng, nhưng lại xen lẫn một chút chua xót kỳ lạ, giống như ai đó đang nắm lấy trái tim hắn, nhưng thay vì bóp chặt thì lại được nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác kỳ lạ và ấm áp này lan tỏa đến mắt hắn, biến thành những giọt nước mắt chảy xuống, rồi hòa tan vào dòng nước đang gợn sóng.
Cảm giác xao xuyến này hoàn toàn khác với niềm vui khi giết người, vậy nàng đang cảm thấy thế nào?
Lộ Chi Dao nghiêng đầu, giơ tay lên khỏi mặt nước, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, vuốt ve từ khóe mắt xuống, cuối cùng dừng lại ở cổ nàng.
Mặc dù nhịp tim của nàng đập không nhanh bằng hắn, nhưng cũng vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.
Hắn cẩn thận cảm nhận, hình như không khác mấy so với lúc nàng sợ hãi, nhưng bây giờ nàng không hề sợ hãi, cho nên nàng cũng đắm chìm trong đó?
Đây chính là thứ mà nàng gọi là niềm vui ngoài việc giết người sao?
Vậy đúng là nàng không nói dối.
Loại niềm vui này, nếu thêm một chút máu, có lẽ sẽ khiến mọi người vui vẻ hơn.
Lộ Chi Dao hơi nghiêng đầu, cắn môi nàng, màu đỏ dần lan rộng.
Cơn đau khiến Lý Nhược Thủy tỉnh táo lại, nàng đột nhiên mở mắt ra, nếm được mùi máu tanh thoang thoảng trên đầu lưỡi, lúc này mới giật mình nhận ra mình đã làm gì.
Mùi máu kích thích rất lớn tới Lộ Chi Dao, đuôi mắt hắn đỏ hoe, hắn không thầy cũng nên vươn tay giữ đầu nàng, kéo nàng hơi lui về phía sau lại.
Ngay lúc Lý Nhược Thủy đang ngơ ngác, bên tai nàng chợt nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Tiến độ chinh phục của ký chủ đã đạt đến hai phần tư, phần thưởng nhiệm vụ sẽ được phân phối dựa theo kết quả chinh phục.]
[Đang đánh giá…]
[Phân phối phần thưởng, 2 mảnh ký ức, 100 lạng bạc vun, 1 hộp quà bí ẩn. Đánh giá tổng thể: Tốt.]
[Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là đạt được xếp hạng xuất sắc, mong ký chủ tiếp tục cố gắng để nhanh chóng về nhà!]
Những thông báo này, nàng có thể từ từ suy nghĩ sau.
Bây giờ, nàng chỉ muốn cắn trả.