Ngón tay trên cổ tay lạnh lẽo, dường như còn lạnh hơn cả gió lạnh, lạnh đến mức Lý Nhược Thủy phải rùng mình, toàn thân nổi lên một ít da gà.
Cũng là lúc nàng mới nghĩ tới, Lộ Chi Dao hình như luôn mặc rất ít.
Trung y có tay áo hình mũi tên cùng áo choàng bên ngoài là thứ hắn mặc vào tháng ba, gió lạnh thổi qua vẫn có thể thấy nụ cười của hắn, thoạt nhìn có vẻ như là dịu dàng ấm áp, nhưng thực chất gần như là một nụ cười tự ngược.
Nàng vẫn luôn nghĩ hắn không lạnh, nhưng tay hắn lại nói không phải vậy.
Lại nghĩ tới sự điên cuồng không hề che dấu của hắn vừa rồi, Lý Nhược Thủy cảm thấy khó hiểu vì tất cả những điều này.
Cởi bỏ chiếc mặt nạ với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa mùa xuân xuống, lộ ra chính là dáng vẻ của một ác quỷ Tu La muốn nhìn thấy máu bất cứ lúc nào.
Sự đánh giá sai lầm ban đầu của Lý Nhược Thủy về hắn hoàn toàn là do tiểu thuyết nguyên tác, nguyên tác cũng không dành thời gian để miêu tả bối cảnh thân thế của Lộ Chi Dao, kết quả là nàng chỉ có một khuôn mẫu về hắn, đó là dịu dàng si tình.
Nguyên tác đã đánh lừa ta.
Suy nghĩ của Lý Nhược Thủy trôi xa, lặng lẽ thở dài.
“Mới vừa rồi là cái gì?”
Lộ Chi Dao ngồi dậy mãi không nhận được phản ứng từ nàng, khoảng cách giữa hai người chỉ dài bằng ngón tay, nhưng khoảng cách đã bị bóng tối cùng lạnh lẽo xóa mờ, cho đến khi nàng nghe được lời nói của hắn nàng mới ý thức được hai người cách gần nhau như vậy.
“Ngươi vì sao cắn ta?”
Hơi thở mát lạnh gần đến mức khiến Lý Nhược Thủy nhanh chóng lùi lại, cách xa hắn một chút.
“Ai cắn ngươi?”
Lộ Chi Dao đưa tay chạm vào thanh trường kiếm bên cạnh, thanh kiếm rút ra kiêu leng keng.
Nghe âm thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ khiến lưng Lý Nhược Thủy toát mồ hôi lạnh, cuống quýt ấn tay hắn.
“Từ từ, ta không phải cố ý hôn ngươi.”
Lộ Chi Dao chớp mắt một cái, sau đó bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, không khí ngưng trệ đột nhiên thoáng ra rất nhiều.
“Thì ra đó là hôn.”
Ban đầu Lý Nhược Thủy cũng không có cảm thấy gì không ổn, nhưng khi bị giọng nói ngây thơ của hắn kích thích, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được, vô thức đưa tay lên sờ môi.
Đúng lúc này, giọng của Giang Niên từ trên đỉnh động vang lên, gào thét đến tận phổi.
“Xuống rồi chứ?”
Nàng cũng dùng hết đan điền của mình, hét trở lại đỉnh động.
“Xuống đáy rồi!”
Một lúc sau, bên trên truyền đến một câu.
“Vậy chúng ta xuống đây!”
Lý Nhược Thủy vội vàng mò mẫm mép lưới, cẩn thận ra khỏi lưới, sợ dẫm phải vật gì đó làm ngã sấp mặt, mà Lộ Chi Dao thì trở mình một cái rơi xuống mặt đất.
Ngay khi họ vừa ra khỏi lưới, mấy ray trượt ở bên cạnh từ từ kéo lưới lên trên, cùm cụp một tiếng rồi trở về đúng vị trí đã tiếp bọn họ.
Trong bóng tối tột cùng này, Lộ Chi Dao như đi trên mặt đất, hành vi cử chỉ cũng khác thường ngày, hắn lẳng lặng lắng nghe một lúc, xoay người định đi đâu đó, lại bị Lý Nhược Thủy nắm lấy góc áo.
“Ngươi đi đâu?”
“Đi ra ngoài. Dưới lòng đất, chỉ cần đi theo dòng nước cùng gió là có thể ra ngoài, ta đi qua rồi.”
Lý Nhược Thủy kéo dọc vạt áo choàng của hắn, giọng điệu có chút tận tình khuyên bảo, giống như một mẫu thân già dặn dò con cái không ngừng.
“Còn phải đợi hai người bọn họ nữa. Chỗ này quá tối, thật sự nhìn không thấy gì cả, nhiều người vẫn tốt hơn chút, có xảy ra chuyện gì còn có thể giúp hỗ trợ.”
Lộ Chi Dao theo lực đạo của Lý Nhược Thủy đứng ở bên người nàng, im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Cũng đúng.”
Con người khi đối mặt với sinh tử đều ích kỷ, hắn muốn xem Lý Nhược Thủy khi bị hai người kia bỏ lại phía sau sẽ phản ứng như thế nào, liệu có giống như lúc trước, khóc lóc cầu xin hắn cứu mình?
Hang động này rất tối, còn không thể nhìn rõ năm ngón tay của mình, mặt đất dưới chân cũng lầy lội không bằng phẳng, bao phủ rất nhiều nước, âm thanh dòng sông bên cạnh không nhỏ, ở trong hang động trống trải này có chút dọa người.
Lý Nhược Thủy ở chỗ này bị mù, nhưng Lộ Chi Dao thì lại hành động tự nhiên, tự giác dẫn dắt nàng đi đến một bên vách tường đợi.
Dường như không thích sự im lặng này, Lộ Chi Dao lên tiếng.
“Vừa rồi nhảy xuống chơi có vui không?”
Giọng điệu của hắn hiếm khi chứa chút lệ khí, cơn điên loạn vừa rồi dường như đã bị dập tắt, lại quay về với sự ấm áp vốn có, mang theo vẻ dịu dàng chỉ có ở người dân vùng sông nước Giang Nam.
Nhưng Lý Nhược Thủy đã dần dần có sức chống cự với sự mềm yếu này.
“Chơi không vui.”
Lý Nhược Thủy không muốn bình luận về sự điên cuồng đột ngột vừa rồi của hắn, dù sao bây giờ nàng cũng biết tại sao hắn được phát thẻ người tốt, một người như Lục Phi Nguyệt làm sao có thể thích một kẻ điên giấu mặt được.
“Ta vừa mới trả lời ngươi, ngươi vì sao còn nhảy?”
Lộ Chi Dao nghe xong chỉ mỉm cười, câu trả lời của hắn rất nhẹ nhàng mềm mại.
“Ta dường như cũng không có nói rằng sẽ ngừng chơi sau khi ngươi trả lời.”
Lý Nhược Thủy nhất thời bị nghẹn, hắn quả thật không có nói qua.
Lộ Chi Dao mỉm cười nhớ lại chuyện vừa rồi, nội dung còn dang dở nói: “Vốn là muốn nhìn phản ứng của ngươi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện chuyện thú vị khác——”
“….” Nàng không phải rất muốn nghe.
Tiếng hét của Giang Niên từ phía trên hang động truyền tới, hai người hẳn là đã xuống dưới, nhưng Lộ Chi Dao giống như không nghe thấy,vẫn tiếp tục nói những chuyện thú vị trong đầu mình.
“Thì ra vẫn còn có người nhịp tim nhanh như vậy.”
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên thanh kiếm, tốc độ âm thanh dần dần tăng lên, cuối cùng hắn lại cúi đầu cười nhẹ.
“Nó thực sự khiến tim đập nhanh hơn chút, cảm giác thật sự kỳ diệu.”
Đây là phản ứng sinh lý của nàng khi sợ hãi, nhưng hắn thì hoàn toàn là bởi vì hưng phấn, không thể không nói, sự hưng phấn của hắn mới thật sự là kỳ diệu.
Lý Nhược Thủy yên lặng đứng cách xa một bước.
“Ngươi khi đó còn có thể nóng lên, nóng lên trong nháy mắt, giống như một quả cầu lửa.”
Lộ Chi Dao ngừng cười, nhưng âm cuối dâng cao vẫn bộc lộ trạng thái của hắn, giống như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới mà mình thích, trong lời nói còn có sự mới lạ cùng ý cười khó tả.
“Đây là phản ứng bình thường khi một người phải đối mặt với mối đe dọa đến sống chết, hơn nữa ngươi cảm thấy giống như quả cầu lửa là bởi vì thân nhiệt của ngươi quá thấp.”
Ai mà không có adrenaline dâng trào khi sợ hãi? Nhưng hắn ngay cả cái chết còn rất hưởng thụ, làm sao có thể có được trải nghiệm như vậy?
Trong bóng tối, giọng điệu của Lộ Chi Dao mất đi vẻ ngoài cùng biểu cảm che đậy, cơn điên cuồng của tên bệnh bên trong đột nhiên nổi lên.
Không ai nghe giọng điệu như vậy sẽ nghĩ rằng hắn là một người vô cùng dịu dàng.
Quả nhiên người vẫn còn có mọt túi da để che đậy.
Tiếng hét từ phía trên hang ngày càng gần, có lẽ hai người kia cũng sắp đến nơi.
Thanh trượt bên cạnh lại phát ra tiếng lạch cạch, hai người đã rơi vào trong lưới, còn có thể nghe được Giang Niên khẩn trương hỏi Lục Phi Nguyệt.
“Phi Nguyệt, ngươi không sao chứ? Ta có đè lên ngươi không?”
Theo sau đó là giọng có chút thẹn quá hóa giận của Lục Phi Nguyệt: “Tránh ra!”
Hai người mò mẫm từ trên lưới xuống, sau đó một chút huỳnh quang màu xanh lá cây sáng lên, chiếu lên khuôn mặt mơ hồ của bọn họ.
Lục Phi Nguyệt cầm viên huỳnh quang đi về phía hai người Lý Nhược Thủy, đưa cho nàng một viên sáng nhất.
“Phá án mang theo huỳnh quang là thói quen, nhưng nơi này thật sự quá tối, ánh sáng của huỳnh thạch không đủ, trước cứ dùng đi đã.”
Giang Niên cũng giơ đá huỳnh quang đi tới, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh động, trong lời nói có chút tự hào.
“Động này tuy sâu, nhưng ta chỉ cần mang theo một ít ám khí dùng chút sức lực là có thể đi lên.”
Lý Nhược Thủy gật đầu, cầm lấy viên huỳnh quang, lại nghĩ tới nam chính khoe khoang trong sách, liền theo thói quen trêu chọc hắn ta hai câu.
“Đúng vậy, cũng không cần dùng ám khí, ngươi chỉ cần chân trái giẫm chân phải là có thể lên rồi.”
Lục Phi Nguyệt vốn còn rất nghiêm túc đột nhiên bật cười, còn là kiểu cười nhịn không được.
Dường như cho rằng như vậy không quá cao lạnh, nàng ấy quay mặt sang chỗ khác nhưng vẫn không nhịn được ý cười, làm như vậy trông nàng bớt đi vài phần lão thành, hơn vài phần hoạt bát của thiếu nữ.
Giang Niên há to miệng, đuổi theo Lục Phi Nguyệt nhìn kỹ vài lần, lại đến bên người Lý Nhược Thủy.
“Hay là ta theo ngươi học cách nói giỡn?”
“…Đi ra ngoài rồi nói.”
Lục Phi Nguyệt ho khan một tiếng, giơ viên huỳnh quang đi về phía trước dọc theo bờ sông, Giang Niên lập tức xoay người đi theo.
Khi cơn gió lạnh ẩm ướt thổi qua sau lưng, Lý Nhược Thủy quay lại nắm lấy tay áo của Lộ Chi Dao, cầm viên huỳnh quang đuổi kịp hai người.
“Cây gậy mù của ngơi vẫn còn ở trong địa lao, tạm thời ta sẽ dẫn ngươi được không.”
Lộ Chi Dao dừng lại một chút, sau đó lại khôi phục nụ cười như trước: “Đa tạ.”
Mấy người cầm đá huỳnh quang, chỉ nhìn thấy được hình dáng thô sơ của sông ngầm, nước bên cạnh không sâu lắm nhưng chảy khá nhanh, thỉnh thoảng có vài chiếc váy ướt chảy ra.
Tuy nơi này ở dưới lòng đất nhưng không khí lưu động rất thông thuận, cũng không có cảm giác bị đè nén, chỉ có không tốt duy nhất là hơi lạnh.
Đặc biệt là trước đó Lý Nhược Thủy đổ mồ hôi, hiện tại gió càng lạnh hơn, cơ thể nhịn không được run lên, hắt hơi một cái.
“Hắt xì…”
Nàng xoa mũi thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Lộ Chi Dao, khiến Lý Nhược Thủy bối rối.
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, dòng sông dần dần rộng hơn, nhưng dòng nước thu hẹp lại chảy xiết hơn, nhưng độ sâu của nước lại thấp hơn nhiều so với trước đó.
Ba cửa hang động có độ cao khác nhau xuất hiện ở cuối sông, nước sông chảy xiết từ ba cửa hang động chảy ra và biến mất trong hang tối.
Có vài tảng đá lớn chất thành đống trên sông, chỉ cách cửa hang động nửa tấc, như muốn nói mau tới giẫm lên ta, từ đây đi vào cửa hang động.
Giang Niên dẫn đầu giẫm lên, giơ viên huỳnh quang cẩn thận chiếu sáng ba cửa động, nhưng bởi vì nguồn sáng quá mờ, không thể chiếu sáng xa được.
Hắn ta xoay người lại nhìn ba người: “Mặc dù ở đây có ba cái hang, nhưng chúng ta không thể tách ra được, như vậy rất không an toàn.”
Lục Phi Nguyệt gật đầu đồng ý, cũng bước lên tảng đá lớn.
“Chúng ta có thể thăm dò từng động một, tra một nửa là được, chỉ cần có người đi qua, nhất định sẽ lưu lại dấu vết.”
Nhìn thấy hai người đang kiểm tra lối vào động, Lý Nhược Thủy đẩy Lộ Chi Dao ra sau một chút, vỗ nhẹ lên vai hắn.
“Ngươi trước ở chỗ này đợi một chút, ta cùng bọn họ nhìn một chút.”
Trong nguyên tác, các nhân vật chính đã không đi theo con đường này khi bắt được đoàn buôn người, hôm nay đột nhiên chui xuống lòng đất cũng là nằm ngoài dự đoán của nàng.
Vạn nhất lần này cũng không tìm được kẻ cắp gì, Lộ Chi Dao suốt hành trình mất đi hứng thú, nàng không chút nghi ngờ máu của bản thân sẽ văng tung tóe tại chỗ.
Lý Nhược Thủy chân trước mới đi được một nửa, thì đã bị Lộ Chi Dao túm lấy cổ áo kéo trở lại bờ.
“Đi bên này.”
Hắn chỉ vào lối vào động thứ ba.
Lục Phi Nguyệt cũng đi nhìn qua cửa động thứ ba, sau đó quay đầu nhìn hắn: “Tại sao?”
“Bởi vì tiếng nước.”
Hai người Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên không hề nghi ngờ lỗ tai của hắn, dù sao hắn cũng là người có thể tìm ra được vị trí của cơ quan bên trong.
Hai người nhìn nhau sau đó gật đầu với Lý Nhược Thủy: “Vậy chúng ta vào trong xem trước.”
Lý Nhược Thủy bảo hắn thả mình ra, dẫn đầu bước mạnh lên tảng đá, nước sông lạnh như băng chảy qua mu bàn chân, làm ướt giày và tất, mang theo cảm giác lạnh đến tận xương.
“Xì, lạnh thế.”
Lý Nhược Thủy rùng mình một cái, sau đó dùng chân giẫm lên mặt nước chỉ cho hắn vị trí, sợ hắn không nhìn thấy mà bước qua.
“Băng qua đây, ngươi có thể xác định được vị trí không?”
Dưới ánh sáng của đá huỳnh quang, khuôn mặt của hắn không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của hắn.
“Có thể.” Hắn không chút để ý đi từng bước về phía trước, đi tới bờ sông bên cạnh.
“Chỉ cần bước thêm một bước là rơi xuống sông rồi.” Lý Nhược Thủy giơ đá huỳnh quang lên nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng gọi hắn: “Ngươi đưa tay qua đây, ta kéo ngươi.”
Lý Nhược Thủy vô thức quên mất đây là thế giới võ hiệp, bọn họ cũng không cần nàng quan tâm có thể giẫm lên đá hay không.
Lộ Chi Dao treo kiếm trên người, đưa tay về phía trước, sau đó đầu ngón tay bị một luồng hơi ấm nắm giữ.
“Ngươi nhảy về hướng này một chút để tránh bị rơi xuống nước.”
Thì ra là cảm giác được người ta nắm là thế này.
Lộ Chi Dao khẽ nhướng mày, nghe tiếng nước chảy nhảy tới trước mặt Lý Nhược Thủy.
Hai người mặt đối mặt đụng một chút, Lý Nhược Thủy nhanh chóng giữ eo hắn để ổn định cơ thể, sau đó thuận tay ôm thắt lưng hắn đi vào trong động.
“Đi mau thôi, đợi lát nữa sẽ không đuổi kịp bọn họ mất. Nơi này vừa tối vừa lạnh, chúng ta cũng không thể ở một mình được.”
Cái chạm bên hông vô cùng rõ ràng, nụ cười trên khóe miệng của Lộ Chi Dao chợt cứng đờ, khiến bước chân của hắn có chút mất tự nhiên.
Gần quá, chưa từng có ai ở gần hắn như vậy.
Những người khác hoặc là chán ghét hắn, hoặc là sợ hắn, làm sao có người có tư thái bảo vệ tiếp cận hắn.
Cho nên——
Hắn hiện tại nên bẻ cổ tay nàng hay là rạch động mạch cảnh của nàng?
Không biết liệu toàn thân Lý Nhược Thủy có nóng lên và nhịp tim của tăng nhanh khi sắp bị hắn giết chết không, dưới lòng đất lạnh lẽo này sẽ mang đến nhịp điệu khác hay không.
Có chút sung sướng.
Lộ Chi Dao cười khẽ ra tiếng, đặt tay phải lên bao kiếm, hít một hơi thật sâu để xoa dịu đôi tay đang run rẩy của mình…
“Cẩn thận!”
Hắn bị Lý Nhược Thủy thuận thế kéo đi, hai người ngã vào bức tường đá, hắn bị chôn vùi trong sự mềm mại.