Lý Nhược Thủy chưa bao giờ tức giận như bây giờ.
Khi nghe Bạch Khinh Khinh dạy hắn “yêu hắn mới làm hắn đau”, Lý Nhược Thủy chỉ muốn đấm cho nàng một cái thật đau.
Tam quan của Lộ Chi Dao lệch lạc như vậy, mặc dù có liên quan đến tính cách của hắn, nhưng Bạch Khinh Khinh cũng là một nhân tố ảnh hướng rất lớn.
Nếu không có nàng, có lẽ độ khó nhiệm vụ chinh phục của Lý Nhược Thủy sẽ giảm xuống mấy bậc.
Có lẽ vì quá vui mừng nên Bạch Khinh Khinh xử lý qua loa vết thương cho Lộ Chi Dao xong, bèn lập tức rời đi.
Trong đêm mưa rền gió dữ này, tiểu Lộ Chi Dao bị bỏ lại một mình trong Phật đường này.
Ngoài cửa vang vọng tiếng mưa rơi đập vào lá cây, gió lạnh thổi vào phòng, thổi tắt rất nhiều ngọn nến.
“Mau đứng lên đi!”
Lý Nhược Thủy có chút lo lắng, nàng không nghe thấy cũng không nhìn thấy, hiện tại nàng chỉ có thể vây quanh hắn, nhưng nàng lại không thể giúp gì cho hắn.
Gió lớn như vậy, lại lạnh đến thế, hắn mặc y bào lỏng lẻo như vậy chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, nói không chừng bết thương cũng sẽ bị nhiễm trùng.
Lý Nhược Thủy biết mình không thể làm gì khác ngoài ngồi xổm trước mặt hắn, cố gắng giúp hắn chặn gió mưa dữ dội.
Nàng nhìn tiểu Lộ Chi Dao nằm sấp trên mặt đất, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy chua xót như bây giờ.
Chẳng lẽ bọ họ coi hắn như một con rối gỗ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào sao? Khi vui thì trêu chọc, chán thì vứt bỏ.
Cả Bạch Khinh Khinh và sư phụ của hắn, không ai nhớ rằng hắn là một đứa trẻ, một đứa trẻ khiếm thị từ khi sinh ra.
“Mau mặc thêm áo vào đi, ngươi không lạnh à?”
Lý Nhược Thủy ngồi xổm trước mặt hắn, vươn tay xoa nhẹ lên đầu hắn.
Lộ Chi Dao đang quỳ rạp trên mặt đất động đậy một chút, dưới thắt lưng đau không thể tả, nhưng cũng nhờ cơn đau này mà hắn đã “nhìn” thấy rốt cuộc đóa bạch đàm này trông như thế nào.
Mặc dù đồ đạc trong phòng bị gió thổi bay khắp nơi, nhưng hắn lại cảm thấy mình ở đây sẽ tốt hơn nhiều, như thể đang có thứ gì đó che chắn không bị gió thổi vào.
Hắn ngồi dậy, cau mày mặc áo vào, đôi mắt mở to không có tiêu điểm, hắn chỉ có thể sờ soạng tìm cây gậy của mình.
Tiểu Lộ Chi Dao chưa từng gặp người cha này, hắn cũng không có hứng thú với y, vậy nên y có xuất hiện hay không cũng như nhau, hắn chỉ hy vọng sau này có thể tìm được thứ gì đó thú vị để làm.
Cuộc sống hiện tại quá nhàm chán.
Hắn chống gậy đứng dậy, định bước lên phía trước thì đột ngột bước sang trái một chút sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Lý Nhược Thủy thấy hắn đi vòng qua mình thong thả đi ra ngoài, thì không khỏi ngẩn người ra, đang định theo sau thì phát hiện hắn chỉ đi đóng cửa lại.
Đèn dầu trong Phật đường đã bị thổi tắt gần hết, căn phòng lúc này tối tăm mờ ảo, vẻ mặt của bức tượng Phật cũng trở nên mờ nhạt đi rất nhiều.
Tiểu Lộ Chi Dao chậm rãi đi về phía đài Phật, leo lên rất thuần thục, hắn nằm sấp trên đó, vô thức nghịch những sợi tua rua trên đài Phật, trông có chút cảm giác thoải mái.
Trông hắn có vẻ thoải mái, nhưng tay Lý Nhược Thủy lại nắm chặt đến mức muốn bóp nát.
Nếu một ngày nào đó nàng gặp được Bạch Khinh Khinh, nàng nhất định phải đấm cho nàng mấy đấm cho hả giận!
Tiếng sấm ngoài cửa giống như một khúc hát ru với tiểu Lộ Chi Dao, không lâu sau hắn đã ngủ thiếp đi trên đài Phật, hơi thở đều đặn, trông rất yên bình.
Nhưng đêm mưa to gió lớn này dường như đang báo hiệu ngày mai là một ngày không yên.
*
“A Sở, A Sở...”
Tiểu Lộ Chi Dao đang ngủ trên đài Phật bị đánh thức, hắn mơ màng mở mắt ra, nhưng vẫn không có tiêu cự.
Bạch Khinh Khinh lấy ra bộ y phục mới may ra lắc lắc trước mắt hắn, vui vẻ mặc cho hắn.
“Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp cha con, đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp rồi. A Sở của chúng ta vừa ngoan vừa xinh đẹp như vậy, chắc chắn cha con sẽ không nỡ bỏ đi đâu.”
Ở thắt lưng vẫn còn rất đau, nhưng Lộ Chi Dao không phản ứng nhiều, hắn vẫn còn buồn ngủ, cho nên cứ để mặc Bạch Khinh Khinh thay đồ cho mình.
Hôm nay Bạch Khinh Khinh mặc một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, dáng người duyên dáng, trông rất dịu dàng và xinh đẹp, giống như một bông hoa đào đang nở rộ trong tháng ba, rất lộng lẫy.
Hôm nay nàng mặc cho tiểu Lộ Chi Dao một bộ y phục vừa vặn, hắn không phải kéo tay áo thùng thình khi đi nữa, cũng sẽ không vị vấp ngã.
“Lát nữa gặp cha, con biết phải nói gì không?”
Tiểu Lộ Chi Dao vừa tỉnh ngủ, lắc đầu cho có lệ.
“Con phải nói với cha rằng con rất nhớ cha, muốn sống cùng cha, hy vọng sau này cha có thể sống cùng con, đừng rời xa con nữa.”
Bạch Khinh Khinh giúp hắn chỉnh lại cổ áo, giọng nói dịu dàng và trìu mến: “Con có thể khóc được không? Nếu không khóc được thì nương sẽ giúp con.”
Từ khi Lộ Chi Dao lớn lên, hắn chưa bao giờ khóc, mỗi ngày chỉ ngồi một chỗ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Trong lòng Bạch Khinh Khinh biết rõ, lúc đó A Sở của bà sẽ không khóc, nhưng nàng không cần hắn phải khóc thật lớn, chỉ cần mắt hắn rưng rưng là được rồi.
Nàng quá hiểu người đó, chỉ cần một giọt nước mắt thôi cũng đủ để người đó mềm lòng.
Về phần A Sở có khóc hay không cũng không quan trọng, vết thương trên lưng hắn vẫn còn đau, chỉ cần ấn nhẹ vào là được.
Sau khi giúp tiểu Lộ Chi Dao mặc y phục xong, Bạch Khinh Khinh nắm tay hắn rời khỏi đây, vội vàng đến nơi đó.
Lý Nhược Thủy cũng vội vàng đi theo.
Nơi họ đến không xa, nay tại thư phòng trong phủ, có lẽ tối qua Bạch Khinh Khinh đã đưa hắn tới đây.
Đến gần cửa, Bạch Khinh Khinh khựng lại một chút, nàng chỉnh lại trang phục và tóc tai, vẻ mặt vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Lý Nhược Thủy thấy động tác của nàng, dáng vẻ vừa đơn thuần lại vui sướng này thật sự rất khó liên tưởng với những gì nàng làm tối qua.
Nàng thấy vậy không hiểu sao cũng lo lắng theo, nàng quả thực có chút tò mò không biết cha của Lộ Chi Dao là người như thế nào.
Nàng đứng sau lưng Bạch Khinh Khinh, chờ nàng mở cửa để nhìn vào trong.
Cửa vừa mở, nàng chỉ thấy một nam tử đang bị trói trên ghế, đầu cúi xuống như đang ngủ, tóc tai bù xù, y phục trên người rách rưới, trông giống như một nữ tử đang hoàng bị bắt cóc tới đây.
Bạch Khinh Khinh nhìn thấy y thì lập tức buông bàn tay đang nắm Lộ Chi Dao ra, nàng chậm rãi đến gần y, nhưng lại dừng cách y một bước.
“Sở Tuyên, Sở Tuyên?”
Nàng nhẹ giọng gọi tên y, không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy y bị trói vào lúc này.
Thân thể Sở Tuyên khẽ cử động, y chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của Bạch Khinh Khinh thì bất lực thở dài.
“Ta có cái đức hạnh gì, ngoài ngươi ra còn ai có thể bắt ta.”
Ban đầu Lý Nhược Thủy cho rằng Lộ Chi Dao trông rất giống Bạch Khinh Khinh, nhưng bây giờ xem ra hắn có nhiều nét giống phụ thân hơn.
...
Gia đình hắn đều rất đẹp.
“Đương nhiên ta bắt chàng là vì ta yêu chàng, nếu không tại sao ta không bắt người khác?” Bạch Khinh Khinh rất khó hiểu: “Tại sao chàng luôn hỏi những câu ngu ngốc như vậy?”
Bạch Khinh Khinh đi tới trước mặt y, đẩy tiểu Lộ Chi Dao đến trước mặt y như dâng hiến báu vật.
“Chàng mau nhìn A Sở đi, có phải rất giống chàng không?”
Lúc này Sở Tuyên mới ngước mắt lên, cẩn thận nhìn đứa nhỏ đã nhiều năm không gặp.
Biểu cảm của y rất phức tạp, vừa có sự yêu thương, vừa có sự áy náy, nhưng lại pha lẫn cả sự ghét bỏ, cuối cùng tất cả đều biến thành sự thương hại kỳ lạ.
Bạch Khinh Khinh nói đứa trẻ này giống y, nhưng y lại thấy đứa trẻ này giống Bạch Khinh Khinh hơn.
Đặc biệt là khí chất trong sáng và ngoan ngoãn của hắn, giống như dáng vẻ của Bạch Khinh Khinh khi mới đến thư viện, không chỉ lừa gạt hắn, mà còn lừa gạt những người khác trong thư viện.
Quá giống nàng, giống đến mức khiến y nhìn có chút sợ hãi.
Bạch Khinh Khinh vỗ vào lưng Lộ Chi Dao, ra hiệu hắn có thể nói.
Tiểu Lộ Chi Dao lấy lại tinh thần, gọi một tiếng “cha” rất non nớt, nhưng tiểu điểm lại không tập trung trên người y.
Sở Tuyên biết vì sao Lộ Chi Dao bị mù, y cũng rất áy náy, nhưng điều y cảm nhận được nhiều hơn là sự áp bức và trừng phạt, đây là sự trừng phạt mà Bạch Khinh Khinh giành cho y.
“Sở Tuyên, chàng nhìn kĩ xem, hài tử chàng ngoan ngoãn như vậy, chàng không thích sao?”
Sở Tuyên không dám nhìn, sự ra đời của đứa trẻ này, cũng như những gì đã xảy ra với hắn, tất cả đều là sự trừng phạt của Bạch Khinh Khinh dành cho y. Chỉ cần nhìn vào đứa trẻ, y đã cảm thấy không thở nổi.
“... Ta không thích.”
Bạch Khinh Khinh hơi sững sờ, Tiểu Lộ Chi Dao đứng sang một bên như không nghe thấy, vết thương ở sau lưng lúc này vẫn rất đau, hắn chỉ có thể dùng gậy mù chống đỡ bản thân, để không bị ngã xuống.
Về phần câu trả lời “không thích” này, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Cảm xúc yêu thích đối với hắn mà nói là một khái niệm rất mơ hồ, hắn chưa từng có nó, cũng không biết nó là gì.
Mặc dù hắn không có nhiều cảm xúc với đáp án này, nhưng với Bạch Khinh Khinh lại như sét đánh ngang tai.
“... Sao lại như thế, chàng nhìn lại nó đi, trông nó rất đáng yêu mà.”
Nàng vốn tưởng rằng A Sở sẽ là quân bài tốt nhất để nàng níu kéo Sở Tuyên lại, nhưng hóa ra quân bài này lại không có giá trị gì trong mắt y.
Nếu ngay cả A Sở cũng không giữ được y, vậy nàng chỉ có thể dùng cách mà Sở Tuyên không thích.
Bạch Khinh Khinh khẽ mỉm cười, giả vờ vui vẻ kéo Lộ Chi Dao lại gần, thô bạo kéo áo hắn lên.
“Chàng nhìn này, đây là đóa bạch đàm ta khắc cho chàng, nó sẽ không bao giờ héo tàn… Chàng nói chàng thích loài hoa này nhất, cho nên ta đã khắc nó lên người con của chúng ta, chàng có thích không?”
Đóa bạch đàm chỉ được xử lý qua loa vào đêm qua, bây giờ trên đó vẫn còn vết máu, trông giống như một đóa quỳnh bị bùn lấm lem, không còn tinh khiết, mà chỉ còn lại sự tàn tạ.
Thấy cảnh tượng này, Bạch Khinh Khinh vội dùng khăn tay lau vết máu trên lưng Lộ Chi Dao, khiến hắn đau đến mức không chịu được mà run rẩy.
“Đóa bạch đàm này rất đẹp...”
“Đủ rồi...” Sở Tuyên không thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy nữa, y cúi đầu xuống, ngăn cản hành động điên rồ của Bạch Khinh Khinh.
“Chuyện này không liên quan gì đến đứa trẻ, ngươi thả ta đi đi.”
Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng chim hót líu lo nhẹ nhàng bên ngoài cửa sổ.
Bạch Khinh Khinh dừng lại, đẩy Lộ Chi Dao sang một bên, mỉm cười nhìn vào mắt Sở Tuyên.
“Nếu chàng không thích nó, vậy chúng ta không cần nó nữa.”
Bạch Khinh Khinh gọi nha hoàn vào, để bọn họ đưa tiểu Lộ Chi Dao trở lại viện tử kia.
Cánh cửa đóng sầm lại không chút do dự, ngăn cách Lộ Chi Dao với phụ mẫu hắn.
*
Không ai hiểu ý lời nói của Bạch Khinh Khinh có ý gì, Sở Tuyên cũng không nhận ra sự nghiêm túc trong đó, tất cả mọi người đều cảm thấy đó chỉ là câu nói khi tức giận.
Nhưng Lý Nhược Thủy lại cảm thấy hơi lo lắng.
Nàng đi theo Lộ Chi Dao, nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy trạch viện này vô cùng kỳ quái.
Ở đây có rất ít hạ nhân, hơn nữa tất cả họ đều cúi đầu không nói một lời, giống như những bóng ma lang thang trong phủ, hoàn toàn không biết gì về những gì đang xảy ra xung quanh họ.
Theo lý mà nói, lúc này Bạch Khinh Khinh đã thành thân, nhưng nàng không nhìn thấy trượng phu trên danh nghĩa của nàng, dương như nàng là chủ nhân duy nhất của phủ đệ này.
Mà tiểu Lộ Chi Dao lại bị nàng coi như một món quà mà nhốt như một con chim hoàng yến.
Nhưng đáng tiếng, con chim hoàng yến này không làm hài lòng chủ nhân của nó.
Hệ thống sẽ không bao giờ kích hoạt những ký ức vô ích cho nàng, nàng có dự cảm, lần này nhất định là ngày Lộ Chi Dao bị bỏ rơi.
Lý Nhược Thủy nhìn lên bầu trời trong xanh, thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua trời đã mưa to, vậy nên hôm nay trời sẽ không mưa nữa, nếu không hắn bị đuổi đi lại còn phải tìm một nơi để tránh mưa.
Nàng nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt, không nhịn được hỏi.
“Ta thật sự không thể tiếp xúc với hắn sao?”
Một mình hắn thật đáng thương.
[Xin lỗi, vì không thể thay đổi quá khứ, cho nên không thể tiếp xúc với hắn. Nhưng quay về thực tại ký chủ có thể hôn hắn nhiều hơn.]
Lý Nhược Thủy: “...”
Hệ thống này có vẻ biết rất rõ.
“Không phải trong phần thưởng trước đó có một hộp bí ẩn sao? Vậy cái hộp bí mật kia chứa gì vậy?”
Nàng vừa hỏi, vừa đi theo phía sau Lộ Chi Dao, cố gắng lấy thứ gì đó từ hệ thống, xem có thể giúp đỡ Lộ Chi Dao hay không.
[Hộp quà bí ẩn có thể rút quà tặng, giúp ký chủ tăng cơ hội chinh phục mục tiêu, chẳng hạn như một yêu cầu nhỏ như ôm hôn, một món quà xinh đẹp giúp gia tăng độ hảo cảm, hoặc đơn giản là bạc, cái này còn tùy thuộc vào may mắn của ký chủ.]
[Nhắc nhở thiện chí, đây là phần thưởng có xếp hạng tốt, chỉ có một lần duy nhất, nếu muốn mở thêm, vậy phải đạt được cấp độ cao hơn.]
“...”
Vận may của nàng hình như không tốt lắm, dùng nó ở đây lại không thể thay đổi quá khứ, vậy chẳng phải có chút lãng phí sao?
Lý Nhược Thủy có chút do dự, trước đây nàng nghĩ rằng muốn mở khóa đánh giá thì phải hoàn thành nhiệm vụ của hai ngươi Lục Phi Nguyệt và đi theo cốt truyện chính, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Nàng vẫn chưa nắm rõ thời điểm xuất hiện của đánh giá, phần thưởng này thực sự rất hiếm, dùng bây giờ cũng chẳng có ích gì cho tương lai, thậm chí hắn còn không biết là nàng.
Vì nhiệm vụ chinh phục, Lý Nhược Thủy luôn rất lý trí và tỉnh táo, những việc không thể tăng hảo cảm nàng sẽ không làm, nhưng lúc này nàng thật sự rất rối rắm.
Nàng biết rằng những cảm xúc này không đúng, nhưng nàng không thể kiểm soát được, bởi nàng cũng là con người chứ không phải khúc gỗ.
“Dùng đi.”
Kệ đi, bây giờ nàng chỉ muốn ôm tiểu Lộ Chi Dao vào lòng mà an ủi thôi!
Trong tiểu viện đầy những chậu hoa này, tiểu Lộ Chi Dao ngồi trên bàn “nhìn” lên bầu trời sẽ không biết rằng bên cạnh hắn có một tỷ tỷ xa lạ đang làm gì đó.
Lý Nhược Thủy nhắm mắt vận khí, giả vờ như đang hấp thu linh khí trời đất, đây là nghi thức bắt buộc trước khi nàng rút thăm trúng thưởng, hy vọng mình có thể rút được thứ mình muốn.
Vì các quy tắc hạn chế nàng không thể tiếp xúc với Lộ Chi Dao, vậy thì nàng sẽ cưỡng chế rút ra một cái ôm, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, để xem thử rốt cuộc là cái ôm mạnh hơn hay là không thể tiếp xúc mạnh hơn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải rút được.
“Làm ơn, làm ơn đi mà...”
Hộp quà lóe lên một lúc, cuối cùng bật ra mấy chữ to - Cái ôm tình yêu.
“Trúng rồi, trúng rồi!”
Lý Nhược Thủy ở bên cạnh nhảy nhót reo hò, tiểu Lộ Chi Dao thì ngồi trên bàn đá ngẩn ngơ.
Hắn cầm cây gậy mù của mình, dường như đã dự cảm được điều gì đó sắp xảy ra.
Mặt trời giữa trưa chiếu lên đỉnh đầu, cổng viện mở ra, Bạch Khinh Khinh sảng khoái bước vào, nàng mỉm cười, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.
“A Sở, nương đến tìm con đây.”
Tiểu Lộ Chi Dao cuối cùng cũng nụ cười đầu tiên trong ngày, hắn “nhìn” ra cửa, cầm lấy cây gậy của mình rồi đứng dậy.
“Cha của con hình như không thích con lắm, vậy thì chúng ta buộc phải tạm biệt A Sở rồi.”
Bạch Khinh Khinh lấy ra một túi tiền, có thể thấy bên trong chứa khá nhiều bạc, nàng cúi người buộc túi tiền vào người tiểu Lộ Chi Dao.
“Mẫu thân biết, A Sở vẫn luôn muốn ra ngoài xem, cho nên mẫu thân cho con cơ hội này, con đến Toánh Châu tìm cậu con nhé?”
Khi bản thân không có nhu cầu và cần thiết phải nuôi thú cưng, nàng sẽ lập tức vứt bỏ nó, giống như vứt bỏ một con chó nàng đã nuôi dưỡng nhiều năm, mà nàng cũng không hề cảm thấy mình làm sai ở đâu.
“Vâng, nương.”
Cứ như vậy, tiểu Lộ Chi Dao bị đưa ra ngoài Bạch phủ, phía sau hắn là hai hạ nhân vội vã thu dọn hành lý, bọn họ nhận lệnh gấp rút đưa hắn đi.
Nhưng trong nguyên tác đã nói Lộ Chi Dao bị mẫu thân bỏ rơi khi hắn sáu tuổi.
Mặc dù bây giờ có người đi cùng hắn, nhưng chắc chắn sau này đã xảy ra điều gì đó, khiến hắn từ người được giao phó trở thành người bị bỏ rơi.
Cổng lớn của Bạch phủ đóng lại, Bạch Khinh Khinh không chút lưu luyến biến mất sau cánh cổng.
Giữa trưa ánh nắng mặt trời chói chang, trên đường phố tấp nập người qua lại, bọn họ tò mò nhìn đứa trẻ chưa từng thấy này.
Ánh mặt trời gay gắt kéo dài chiếc bóng, trên mặt đất còn đọng lại những vũng nước mưa từ hôm qua, phản chiếu một vệt sáng lấp lánh.
Trong mắt tiểu Lộ Chi Dao cũng lấp lánh những đốm sáng đó, giống như những gợn sóng lung linh trên mặt hồ, hắn mỉm cười rồi khép mi mắt lại.
Những ánh sáng này đã bị hắn khóa chặt mãi mãi trong đáy mắt.
Khi hắn chuẩn bị đi về phía trước thì cơ thể như bị ai đó ôm lấy khiến hắn phải dừng lại, một cảm giác ấm áp bao trùm lấy hắn, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, ngọt ngào.
Chẳng lẽ đây là “quỷ” trong Phật đường tối qua sao?
Hắn cong cong khóe mắt, nghiêng đầu để nàng ôm, tận hưởng sự ấm áp ngắn ngủi này.
Từ nay về sau, hắn thực sự một mình rồi.
*
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu nghiêng vào giường.
Lộ Chi Dao nằm nghiêng bên trong giường, không thể động đậy, khóe môi khẽ cong lên một cách bất lực.
Hắn gọi người thay y phục cho Lý Nhược Thủy rồi nằm trên giường, nghe lời nói trong mơ của nàng sững sờ, nghe nàng nói mớ mà ngẩn người, nhưng không biết vì sao, người bên cạnh đột nhiên quay người ôm chặt lấy hắn, giọng nói mớ càng lớn hơn.
“Tội nghiệp quá… A Sở, mau tới đây cho tỷ tỷ ôm một cái....”
Lại là câu nói đó.
Tối nay hắn đã nghe nàng gọi cái tên A Sở không biết bao nhiêu lần rồi.
Không chỉ biết tên Lộ Chi Dao, mà còn biết A Sở, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lý Nhược Thủy lẩm bẩm trong lòng hắn một lúc lâu rồi tỉnh dậy, lúc tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt của hắn là cảm giác thương hại và xót xa trong lòng nàng lại trào dâng, khiến nàng nóng đầu ôm hắn chặt hơn.
Trước khi nàng kịp lên tiếng, Lộ Chi Dao đã lên tiếng trước.
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?”
Lý Nhược Thủy vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác đau lòng và coi hắn như một đứa trẻ đáng thương, đương nhiên hắn hỏi gì nàng đều sẽ trả lời.
“Ngươi cứ hỏi đi, chỉ cần ta biết ta sẽ nói cho ngươi.”
Lộ Chi Dao khẽ cau mày, ngón tay khẽ vuốt ve tóc nàng.
“A Sở là ai?”
Cảm giác thương xót bỗng dưng tan biến như thủy triều rút đi, trong lòng Lý Nhược Thủy lộp bộp một tiếng.
Sao hắn biết?