Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 53: Hoàng tước ở phía sau (2) - “Bọn ta chỉ cần khống chế ngươi, thì không lo hắn sẽ không nghe lời.”




Trong bóng tối, Lý Nhược Thủy bị kéo về phía sau, trên mặt nàng vẫn còn vương vãi vài giọt máu ấm.

Ngay sau khi bức tường đóng lại, người này lập tức trói tay nàng lại, rồi mới giải huyệt cho nàng.

“Ngoan ngoãn một chút đi, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay tại đây.”

 

Lý Nhược Thủy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, chỉ có kẻ ngốc mới làm anh hùng vào lúc này.

Tuy nhiên, giọng nói của người này nghe có vẻ quen thuộc.

Mặc dù hắn ta đã cố ý trầm giọng, thay đổi giọng nói, nhưng nàng vẫn cảm thấy quen thuộc, nàng chắc chắn mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.

Bàn tay che miệng của người này không thô ráp, đầu ngón tay cái có một vết chai cứng, thường thấy ở những người thường xuyên cầm bút.

 

Biết võ công, sống an nhàn sung sướng, lại là một người đọc sách, hình như nàng đã đoán ra người này là ai rồi.  

Nhưng nàng không hiểu tại sao hắn ta lại trói mình.

 

Nam nhân mặc áo đen kéo nàng đi về phía trước, đây là một mật đạo tối tăm, thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi quan.

Hắn ta kéo nàng đi qua nhiều ngóc ngách, cuối cùng khi sắp ra khỏi mật đạo thì bất ngờ đánh nàng bất tỉnh, vác nàng trên vai, rời khỏi nơi này.  

Vai và cổ hắn ta đang không ngừng chảy máu vì một nhát dao đâm vừa rồi, khiến hắt ta đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Người kia thực sự rất lợi hại, hắn ta chỉ mới phát ra chút tiếng động nhỏ thôi mà đã bị phát hiện ngay lập tức, nếu không phải vì hắn ta né nhanh, thì có lẽ hắn ta bị đâm vào giữa trán rồi.

 

Nhưng hắn ta cũng không phải một chính nhân quân tử, những vết thương này hắn ta nhất định sẽ trả thù trên người Lý Nhược Thủy.

Hắn ta đã không vừa mắt nàng từ lâu.

Trong mật thất bên ngoài mật đạo, ba người Lục Phi Nguyệt đang đứng trước bàn làm việc.

“Lộ huynh, huynh chắc chắn là ở đây sao?”

Giang Niên gõ nhẹ vào mặt bàn trước mặt.

Hắn vốn tưởng rằng Lộ Chi Dao sẽ trực tiếp bạo lực phá cơ quan như mọi khi, nhưng hắn lại không làm như vậy, thậm chí còn bắt đầu tìm kiếm lối vào cơ chế.

Lục Phi Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Lộ Chi Dao lại bình tĩnh như vậy.

Mặc dù Giang Niên luôn nói hắn là một người hiền lành tốt bụng, nhưng theo ý kiến của nàng ấy, Lộ Chi Dao luôn cho nàng ấy cảm giác bất tuân kỳ lạ, nàng ấy chưa bao giờ cảm thấy trong ngoài người này giống nhau.

 

“Ta vừa thử rồi, tủ sách này rất nặng, hơn nữa trên đó còn chất đầy sách, nếu muốn kéo bánh răng mở tủ bằng một vật nhỏ là không thể, cho nên chỉ có cái này thôi.”

Hắn từ từ đẩy chiếc bàn, ban đầu không có gì xảy ra, nhưng khi đẩy đến một góc độ nhất định, trong căn phòng đột nhiên phát ra tiếng kêu lách cách, chiếc tủ sách cùng với bức tường dần tách ra hai bên.   

 

Lộ Chi Dao không do dự cầm kiếm đi vào.

Không ai biết rằng lúc này hắn đang vô cùng hưng phấn. Hắn chưa bao giờ giết người để cứu ai cả. 

Đây là lần đầu tiên, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều này thôi cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ không thể giải thích được.

Nếu có thể chém người làm tổn thương Lý Nhược Thủy từng nhát một... chỉ cần nghĩ đến thôi mà hắn đã hưng phấn đến mức không cầm vững được thanh kiếm trong tay.

Khi ba người bọn họ đi vào mật đạo, bức tường phía sau tự động đóng lại, Giang Niên cầm đuốc đi trước, Lục Phi Nguyệt cẩn thận quan sát xung quanh, không ai chú ý tới sự khác thường của Lộ Chi Dao.

“Trong mật đạo có vết máu, chúng ta có thể dọc theo vết máu để tìm…”

 

Nàng ấy nhìn ba nhánh đường trước mặt, lẳng lặng nhỏ giọng lại.

Đúng là có thể lần theo vết máu, nhưng rõ ràng người này đã chuẩn bị trước, ba nhánh đường trước mặt đều có vết máu, rất khó để biết nên đi đâu.

“Chúng ta đúng lúc có ba người, chia nhau ra tìm đi.”

 

Lục Phi Nguyệt nhanh chóng quyết định: “Nhanh lên, nếu không Nhược Thủy sẽ gặp nguy hiểm mất.”

 

“Nàng sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

 

Lộ Chi Dao nhẹ nhàng nói, rồi mò mẫm đi vào ngã ba thứ ba.

Hắn biết tính cách của Lý Nhược Thủy, nàng sẽ không để mình ở thế bị động, nàng đã từng khiến hắn xoay vòng vòng như chong chóng, lần này nhất định cũng sẽ không để mình chịu khổ.

*

Buổi trưa, vốn dĩ là thời điểm tốt nhất để mọi người nghỉ trưa, nhưng Lý Nhược Thủy lại bị trói vào cột, bất lực nhìn người trước mặt.

Hắn ta đã thay y phục, vết thương cũng đã được băng bó, bây giờ hắn ta đang nhàn nhã phẩm trà chờ nàng tỉnh lại.

 

Hai người nhìn nhau, hắn ta lịch sự gật đầu với nàng.

“Đệ muội gần đây thế nào?”

 

Lý Nhược Thủy cử động hai chân tê cứng, gật đầu: “Nếu Trịnh Công Tử có thể thả ta ra, có lẽ sẽ tốt hơn.”

 

“Không gọi là đại ca nữa sao?” Trịnh Ngôn Mộc mỉm cười, đặt tách trà sang một bên.

 

“Tội nghiệp đệ đệ của ta, bị người ta phản bội mà không hề hay biết, thê tử lại ở bên cạnh người khác.”

 

Hắn ta lau tay, ném quần áo dính máu sang một bên, ánh mắt nhìn Lý Nhược Thủy có chút khen ngợi.

 

“Nhưng ta cũng phải cảm ơn đệ muội vì đã phản bội đệ đệ của ta, nhưng vừa rồi tình lang của ngươi làm ta bị thương khá nặng đấy, món nợ này phải trả trên người ngươi rồi.”

 

“Đừng.” Lý Nhược Thủy liếc nhìn vết thương trên vai hắn: “Tính toán như vậy không đáng là quân tử.”

 

Mặc dù nàng không thích đại ca của Trịnh Ngôn Thanh, nhưng không thể phủ nhận quả thật hắn ta nho nhã hơn Trịnh Ngôn Thanh một chút, nhìn hắn ta càng giống một tài tử đã đọc đủ loại sách thi thư hơn.

 

“Quân tử?” Trịnh Ngôn Mộc đứng dậy, lấy ra một cây roi mỏng từ phía sau.

“Làm gì có quân tử nào lại hạ độc đệ đệ mình suốt nhiều năm như vậy? Ta không phải quân tử, cũng không tính làm quân tử.”

 

Cây roi vung lên không trung phát ra tiếng vù vù, sẵn sàng quất vào người nàng bất cứ lúc nào.

 

“Ta là tiểu nhân, một tiểu nhân có thù tất báo. Vừa rồi tình lang của ngươi đã làm ta bị thương, ta nhất định phải đòi lại trên người ngươi, như vậy ta mới thoái mái được.”

Trịnh Ngôn Mộc nói những lời này mà vẫn giữ vẻ mặt nhp nhã của một công tử, lông mày hắn ta nhướn cao, trông có chút dữ tợn.

“Hình như đệ muội không có vẻ gì là sợ hãi, ngươi biết là ta từ khi nào?”

“Vừa rồi...”

“Nói dối!”

 

Lý Nhược Thủy còn chưa dứt lời, chiếc roi đã vụt tới, đánh mạnh vào cột phía sau lưng nàng, khiến nàng giật mình. 

 

Nàng há miệng nhìn Trịnh Ngôn Mộc đột nhiên tức giận, không biết câu nào đã chọc hắn ta.

“Trước đó ta chỉ đoán thôi, bây giờ nhìn thấy ngươi ta mới chắc chắn, ta không nói dối.”

Lý Nhược Thủy đối phó với hắn ta, mắt đảo quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể lợi dụng làm vũ khí, nhưng căn phòng quá trống trải. 

“Nếu bây giờ ngươi mới biết, vậy sao Trịnh Ngôn Thanh lại xa lánh ta, tại sao đệ ấy lại không nghe lời khuyên của ta mà kiên quyết vào kinh đi thi? Trước đây đệ ấy rất tin tưởng ta mà!”

 

Có lẽ do quá kích động, chiếc trâm cài tóc của hắn ta lỏng ra, hắn ta cười lạnh nhìn Lý Nhược Thủy, nắm chặt cây roi có thể đánh về phía nàng bất cứ lúc nào.

Lý Nhược Thủy cử động thân thể, nhìn thẳng vào hắn ta: “Tại sao ngươi lại hạ độc Trịnh Ngôn Thanh, ta không biết ngươi muốn hại hắn hay là muốn tốt cho hắn nữa.”

 

Bây giờ nàng không thể tự mình trốn thoát, cho nên chỉ có thể kéo dài thời gian chờ mấy người Lộ Chi Dao đến cứu.

Nhân vật phản diện càng nói nhiều, nàng càng có cơ hội sống sót.

“Ta muốn tốt cho hắn sao?  rên đời này không ai hận hắn hơn ta.”

Nghe vậy, Lý Nhược Thủy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, người này có lẽ sẽ nói rất dài, thù hận lạnh lùng này chắc là bắt đầu từ khi hắn ta còn nhỏ.

“Từ khi còn nhỏ…”

Quả nhiên, Trịnh Ngôn Mộc cười lạnh rồi bắt đầu kể về quá khứ của mình với giọng điệu đầy oán hận, vẻ ngoài thư sinh giờ đây trở nên chua ngoa. 

Trịnh Ngôn Mộc lớn hơn Trịnh Ngôn Thanh năm tuổi, trước khi Trịnh Ngôn Thanh ra đời, hắn ta là niềm tự hào của nhà họ Trịnh.

 

Năm ba tuổi, hắn ta đã biết gảy bàn tính, năm tuổi đã theo người lớn ra ngoài làm ăn, là một thiên tài nhỏ trong kinh doanh.

 

Mặc dù Lý Nhược Thủy luôn cảm thấy có chút khoe khoang, nhưng nàng vẫn cam chịu nghe hắn ta khoe khoang.

Phụ mẫu nhà họ Trịnh không bình thường, cũng coi như thích hắn ta, thỉnh thoảng sẽ khen ngợi vài câu, cho đến khi đệ đệ hắn ta ra đời, sự cân bằng này hoàn toàn bị phá vỡ, mọi sự chú ý của gia tộc đều đổ dồn vào người đệ đệ này, còn hắn ta như đã bị lãng quên vậy.

Hắn ta cảm thấy như vậy không công bằng, vì sao cả nhà phải nhường nhịn Trịnh Ngôn Thanh?

 

Cứ như vậy, Trịnh Ngôn Mộc dần trở nên biến thái, vào thời điểm không một ai biết hắn ta đã biến thành chanh tinh*, hắn ta bắt đầu ghen tị với đệ đệ Trịnh Ngôn Thanh của mình, cho đến sau này, hắn ta mới dùng đến thủ đoạn hạ độc.

(*)“Chanh tinh” là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác.

 

“Ai biết giữa chừng ngươi lại xuất hiện, không chỉ giải độc cho hắn, còn thuyết phục hắn vào kinh đi thi? Tại sao hắn lại may mắn muốn gì có đó như vậy!”

?

Theo ý kiến của nàng, Trịnh Ngôn Thanh thật sự là một người chẳng có gì cả, nhưng nàng biết nếu nói ra sẽ càng chọc tức hắn ta hơn.

“Vậy ngươi bắt ta làm gì?”

 

Có lẽ cuối cùng cũng có người lắng nghe hắn ta, Trịnh Ngôn Mộc ngồi trở lại ghế, chỉnh lại tóc, vung roi nhìn nàng.

“Nói cho ngươi biết cũng không gây trở ngại gì, dù sao ngươi cũng có quan hệ thân thiết với hắn, trước đây Lộ công tử nhận rất nhiều lệnh treo thưởng từ chúng ta, hắn làm rất tốt, chúng ta muốn chiêu mộ hắn.”

 

Hắn ta nhìn thẳng vào Lý Nhược Thủy, quất roi vào chân nàng để trêu chọc.

Lý Nhược Thủy:...

“Hắn không muốn bị chiêu mộ, chúng ta lại phái người đi mời hắn, nhưng không ai sống sót trở về, vậy nên chúng ta đành nhắm vào ngươi.”

 

Hay lắm, hóa ra những ngày nàng ở Trịnh phủ, Lộ Chi Dao ở bên ngoài lại cực khổ như vậy sao?

 

“Bọn ta chỉ cần khống chế ngươi, thì không lo hắn sẽ không nghe lời.”

 

Trịnh Ngôn Mộc nói rất tự tin, nếu không phải sáng nay Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao mới xác nhận quan hệ, nàng con tin rằng trước kia nàng với Lộ Chi Dao là một đôi tuyệt thế trời sinh.

“Ta thấy các ngươi đánh giá ta có hơi cao quá rồi…”

 

“Ai mà biết được, ta chỉ làm theo mệnh lệnh bên trên mà thôi.” Trịnh Ngôn Mộc khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn nàng.

“Ta đã nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi cũng phải hồi báo lại một chút chứ đúng không? Ví dụ như cái này?”

Hắn ta giơ roi trong tay lên, hứng thú nhìn nàng: “Ngươi đã giúp Trịnh Ngôn Thanh rất nhiều, lúc nãy tình lang của ngươi còn làm ta bị thương, dù gì thì ngươi cũng nên trả giá chút đúng không?”

Chiếc roi mỏng quất vào cánh tay nàng không chút do dự, nàng chỉ mặc một chiếc áo ngắn bên trong, áo cũng không dày, cho nên bị roi quất như vậy nàng đã cảm thấy chỗ đó đã sưng lên.

Lý Nhược Thủy run rẩy, nhưng nàng không hề kêu lên, mức độ đau đớn này nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Một người bề ngoài quân tử nhưng thật chất lại là tiểu nhân như Trịnh Ngôn Mộc, nếu càng kêu đau hắn ta sẽ cành hưng phấn, chỉ có chịu đựng mới khiến hắn ta mất hứng.

“Kêu! Ngươi không đau sao!”

Roi lại quất vào chân nàng, quất vạt váy của nàng bay lên, nhưng Lý Nhược Thủy vẫn chịu đựng.

Đợi đến khi được cứu, nàng nhất định phải đánh trả lại. 

Sau khi quất liên tiếp năm sáu roi, Lý Nhược Thủy vẫn không có phản ứng gì, Trịnh Ngôn Mộc mím khóe môi, nhàm chán ngồi xuống.

“Đệ muội, ngay từ lần đầu gặp ta đã biết ngươi không dễ đối phó, nhưng ta không ngờ ngươi lại chịu đựng giỏi như vậy.”

Trịnh Ngôn Mộc đã không còn dáng vẻ của một quân tử khi còn ở Trịnh phủ nữa, lúc này hắn ta giống như một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.

“Ngươi không kêu, ta cũng không có hứng thú đánh.”

 

Lý Nhược Thủy liên tục nghiến răng nhẫn nhịn tiếng rên rỉ đau đớn của mình, vì sợ phản ứng của mình sẽ kích thích hắn ta lần nữa.

Nàng nhìn ra ngoài cửa, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng, đã lâu như vậy rồi sao mấy người Lộ Chi Dao vẫn chưa tới?

“Ngươi đang đợi tình lang của ngươi sao?”

 

Trịnh Ngôn Mộc chú ý tới ánh mắt của nàng, không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Hắn ta xoay người lấy ra một hộp gấm to bằng lòng bàn tay từ trong tủ, Lý Nhược Thủy chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đợi thêm một chút đi, bọn họ muốn tìm đến đây cần một chút thời gian.”

Trịnh Ngôn Mộc cầm một hộp gấm nhàn nhã đi về phía nàng.

“Đệ muội, ngươi nhìn xem trong hộp là đồ tốt gì.”

Hắn ta mở hộp ra, bên trong có một trùng độc giác màu đen, xung quanh nó có rất nhiều dược liệu, trông nó ăn rất vui vẻ.

Lý Nhược Thủy chỉ liếc mắt một cái đã nổi da gà, không khỏi lùi về phía sau, áp sát vào cột, dời tầm mắt.

“Đây là cái gì?”

“Đây là một loài cổ trùng. Ngươi nghĩ làm sao để bọn ta khống chế tình lang của ngươi? Một khi ăn thứ này, ngươi sẽ phải nghe lời bọn ta.”

!

 

Cứu mạng, cứu mạng!

 

Tại sao nàng không xuyên vào truyện tiên hiệp chứ, như vậy nàng sẽ không phải ăn con cổ trùng kiếm soát này!

“Quan hệ của ta với hắn vẫn chưa đến mức đó đâu, vậy nên ngươi sẽ chỉ phí công vô ích mà thôi!”

Trịnh Ngôn Mộc lắc đầu, rất thích vẻ mặt sợ hãi của nàng: “Ta không quan tâm chuyện này, tất cả đều là ý trên mặt chữ.”

“Chờ một chút! Ta tự nguyện trở thành con rối của ngươi, ngươi bảo ta đi đông ta tuyệt đối sẽ không chạy về hướng tây! Có thể không ăn được không!”

Lý Nhược Thủy ngả người ra sau, nhưng lại không tránh được hộp gấm đang chậm rãi tới gần.

 

“Ngươi cho rằng ta tin ngươi tự nguyện sao?”

 

Lý Nhược Thủy và Trịnh Ngôn Mộc nhìn nhau, hai người im lặng một lúc, Lý Nhược Thủy nhỏ giọng nói.

“... Có thể bọc bột chiên giòn rồi mới cho ta ăn được không?”

Trước đây nàng đã từng ăn bọ cạp chiên, nhắm mắt ăn vào cũng khá ngon, hy vọng Trịnh Ngôn Mộc có thể bắt chước theo.

“Không thể.”

 

Trịnh Ngôn Mộc nắm quai hàm của nàng, từ từ nhét cổ trùng vào miệng nàng.

Lý Nhược Thủy trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, nàng vì chinh phục Lộ Chi Dao mà thực sự đã hy sinh quá nhiều.  

Cách thức dùng cổ trùng để khống chế người khác vừa lỗi thời vừa không khoa học như vậy mà cũng có tác dụng sao? Nàng sẽ không ăn một con cổ trùng vô ích chứ?  Có lẽ thiết lập của nguyên tác quá thần kỳ, vậy nên khi ăn con cổ trùng này cũng không có cảm giác gì quá lớn, sau đó thì nhanh chóng biến mất...

Trịnh Ngôn Mộc lấy ra một chiếc chuông bạc từ trong lòng, leng keng lắc không ngừng.

Lý Nhược Thủy vẫn đang nghi ngờ tính khoa học của cổ trùng, thì đầu nàng đột nhiên nặng trĩu, nàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì hai mắt đã trở nên vô hồn.

Trịnh Ngôn Mộc tiến lại gần kiểm tra kỹ hơn, sau đó hỏi: “Lúc nãy bị đánh có đau không?”

Lý Nhược Thủy gật đầu với ánh mắt đờ đẫn, khó khăn nói ra một chữ.

“Đau.”

Nghe vậy, Trịnh Ngôn Mộc cười vài tiếng, tiện tay cởi trói cho nàng, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ.

Hắn ta lấy còi ra thôi vài tiếng với bên ngoài, sau đó xoay người chờ Lộ Chi Dao đến.

“Muốn trách thì trách vị Lộ công tử kia, nếu không phải không có cách để hắn ăn, thì làm gì đến lượt ngươi?”

[Phát hiện ký chủ mất ý thức, não bộ tê liệt, khả năng chinh phục giảm sút, đang kích hoạt chức năng bảo vệ.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.