“Rót một chén trà đi.”
Trịnh Ngôn Mộc lắc lắc chuông đồng trong tay, trong lúc chờ đợi thì lấy sổ sách ra tính toán.
Lý Nhược Thủy đi tới, ánh mắt nhìn về phía hắn, cứng ngắc rót một chén trà đưa cho Trịnh Ngôn Mộc, nhưng khi hắn ta đưa tay ra nhận, thì nàng lại run run khiến trà văng khắp mặt hắn ta.
“Ngươi!”
Trịnh Ngôn Mộc mở to hai mắt nhìn nàng, nhưng hai mắt Lý Nhược Thủy vẫn đờ đẫn, không giống như có dấu hiệu tỉnh lại.
“Quả nhiên là bị khống chế, tay chân đều cứng ngắc.”
Hắn ta lau mặt, lại khôi phục bộ dạng quân tử giả tạo kia.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng chim hót, Trịnh Ngôn Mộc cất sổ sách kế toán đi, chăm chú chờ Lộ Chi Dao đến.
Vết thương trên vai phải của hắn ta vẫn còn đau, làm sao hắn ta có thể tha cho hắn dễ đang như vậy được?
Cửa đột nhiên bị đẩy mở, Trịnh Ngôn Mộc nhàn nhã nhìn Lục Phi Nguyệt.
“Sao lại là ngươi!”
Trịnh Ngôn Mộc đứng dậy, cau mày, cầm kiếm trên bàn đối đầu với Lục Phi Nguyệt, còn Lý Nhược Thủy thì đứng bên cạnh, cầm chén trà trống, không nói một lời.
Lục Phi Nguyệt cẩn thận quan sát Lý Nhược Thủy, thấy nàng không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy quay đầu nhìn Trịnh Ngôn Mộc, lại nhìn đồ đạc phía sau hắn ta.
“Ta cũng không ngờ tới, người bắt Nhược Thủy lại là đại công tử nhà họ Trịnh.”
Lục Phi Nguyệt vừa nói vừa không ngừng nhìn Lý Nhược Thủy, nhưng nàng lại hoàn toàn không có phản ứng gì cả, mà chỉ ngây ngốc nhìn xuống đất.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
“Nhược Thủy, Nhược Thủy?”
Lục Phi Nguyệt thử gọi vài tiếng, nhưng Lý Nhược Thủy vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, giống như một con rối mất hồn.
Trịnh Ngôn Mộc bị thương ở vai phải, nếu bây giờ đánh nhau có lẽ sẽ xuống thế hạ phong, hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, lùi lại một bước đưa kiếm cho Lý Nhược Thủy.
“Đánh nàng ta ra ngoài.”
Trong mắt Trịnh Ngôn Mộc, Lý Nhược Thủy được gả vào nhà họ Trịnh qua cuộc luận võ, hạ nhân trong nhà cũng nói võ công của nàng rất giỏi, đã đánh bại rất nhiều người để giành được vị trí số một.
Hắn ta không nghĩ Lý Nhược Thủy chỉ biết hoa chân múa tay.
Chuông đồng khẽ vang lên, Lý Nhược Thủy nắm chặt thanh kiếm trong tay, không chút do dự lao tới tấn công Lục Phi Nguyệt.
Lục Phi Nguyệt biết Lý Nhược Thủy không biết võ công, thầm nghĩ có lẽ nàng đã bị khống chế, nên nàng ấy cũng không dám rút thanh đao mạ vàng ra, chỉ có thể tạm thời né tránh.
Khi nàng ấy xoay người lại, thanh kiếm trong tay Lý Nhược Thủy đột nhiên vung lên, cắt đứt góc váy của nàng ấy.
Chiêu này biến hóa rất quỷ dị, khiến nàng ấy lập tức nghĩ đến Lộ Chi Dao, kiếm pháp của hắn cũng quỷ dị như vậy.
Lực của Lý Nhược Thủy tuy không mạnh nhưng kỹ thuật lại rất tốt, Lục Phi Nguyệt cũng không dám bất cẩn nên đành phải rút đao mạ vàng ra ứng chiến.
Trịnh Ngôn Mộc đứng bên cạnh khoái chí xem, vô thức vỗ tay tán thưởng, nhân tiện lắc lắc chuông đồng.
“Tốt lắm, tốt lắm, ta thích nhất là xem cảnh tượng như thế này, đánh thêm chút nữa đi!”
Lục Phi Nguyệt vốn dĩ đối phó với nàng coi như dễ dàng, nhưng lúc này, Lý Nhược Thủy tăng tốc tấn công, nàng vừa phải tiếp chiêu, còn phải tránh làm nàng bị thương, cho nên đao múa có chút hỗn loạn.
Trong lúc hai người đang giao đấu, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng chim hót chói tai, sau đó chợt im bặt, như thể bị cắt đứt đột ngột.
Lục Phi Nguyệt bị tiếng hót này làm phân tâm, đao pháp gấp gáp hơn một chút, nên đã vô tình đánh bật thanh kiếm của Lý Nhược Thủy, chém thẳng vào cánh tay nàng.
Thanh đao mạ vàng sắc bén nặng nề, nhưng đòn tấn công đã bị một thanh kiếm mỏng chặn lại giữa chừng.
“Lúc nào cũng phải nắm chặt kiếm, ngươi quên rồi sao?” pass chương sau là: 1
Thanh kiếm mỏng nứt nẻ này dường như chỉ xoay nhẹ một cái, nhưng lực đánh ra lại khiến Lục Phi Nguyệt không thể đỡ được, lập tức đánh bay thanh đao của nàng ấy xuống đất.
Lộ Chi Dao thu kiếm vào vỏ, dường như tâm trạng rất tốt.
Hắn đưa tay chạm vào cổ tay Lý Nhược Thủy, muốn kiểm tra xem nàng có bị thương không, suốt chặng đường nàng không xảy ra chuyện gì, nhưng khi chạm vào cánh tay thì cảm nhận được cơ bắp của nàng co rút lại theo phản xạ.
“Chỗ này bị sao vậy?”
Không trả lời, hắn nghe thấy có tiếng xé gió, nhưng chỉ hơi nghiêng đầu, không buông tay nàng ra.
Thanh kiếm sắc bén rạch qua góc áo của hắn, để lại một vệt máu trên cánh tay phải của hắn.
Lộ Chi Dao không quan tâm đến vết thương này, hắn xoay tay ấn lên cổ tay nàng, mạch đập ổn định, không có gì bất thường.
Lục Phi Nguyệt thấy hắn có chút nghi hoặc nên giải thích với hắn.
“Lộ công tử, ta thấy vẻ mặt của Nhược Thủy không đúng, hình như đã bị thứ gì đó khống chế.”
Lộ Chi Dao nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên, tỏ ra hứng thú.
“Còn có thứ như vậy sao?”
Hắn quay đầu đối mặt với Trịnh Ngôn Mộc, mái tóc xõa xuống che khuất đôi mắt, trông rất dịu dàng.
“Có thể cho ta biết làm thế nào để làm được như vậy không? Hay là các ngươi cũng biết cách chế tạo người rối?”
Vẻ mặt Trịnh Ngôn Mộc rất nghiêm trọng, hắn ta vô thức lùi lại một bước.
Trước đó, hắn ta đã phái không ít cao thủ đến để bắt hắn nhưng đều chết dưới tay hắn, vậy nên hắn ta không thể khinh thường được.
“Tốt nhất là các ngươi đừng manh động, nàng đã trúng độc, nếu không giải độc sớm, không chừng một ngày nào đó sẽ bị độc làm cho ngốc đi, không bao giờ cứu được nữa.”
Lộ Chi Dao kiềm chế tay Lý Nhược Thủy, nghe vậy thì ngừng cười, bắt mạch cho nàng một lần nữa.
Không có dấu hiệu trúng độc, nhưng có thể là do y thuật của hắn chưa đủ, không phát hiện ra vấn đề.
“Các ngươi dùng trăm phương ngìn kế dẫn ta đến đây làm gì?”
Lý Nhược Thủy vẫn không biết mệt mỏi muốn tấn công Lục Phi Nguyệt, Lộ Chi Dao cau mày, đành ôm chặt nàng vào lòng.
“Hiện tại có người ngoài ở đây, không tiện nói.” Trịnh Ngôn Mộc nhìn Lục Phi Nguyệt đang đứng bên cạnh, cảm thấy mình đã có quyền lên tiếng.
“Vị bộ khoái Lục này liên tục làm hỏng chuyện tốt của bọn ta, không bằng ngươi giết nàng đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
Lộ Chi Dao trầm ngâm một hồi, giết chết Lục Phi Nguyệt rất đơn giản, nhưng nếu sau khi Lý Nhược Thủy tỉnh táo lại thì e rằng sẽ có chút khó xử.
Dù sao hắn cũng không thích nói dối, nếu nàng hỏi, hắn sẽ không giấu giếm.
“Chuyện này có chút khó ra tay.”
Lộ Chi Dao buông Lý Nhược Thủy ra, chậm rãi đến gần Lục Phi Nguyệt, hắn khẽ mỉm cười, tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi.”
“Lộ công tử, chúng ta nên hợp lực đánh bại bọn họ...”
Lục Phi Nguyệt trợn tròn hai mắt, nàng ấy đang định rút đao ra đối phó thì đã bị hắn đánh cho bất tỉnh.
“Nàng ấy chỉ là một bộ khoái nhỏ thôi, đây lại là địa bàn của ngươi, cho dù nàng ấy đi tố cáo ngươi thì cũng chẳng có mấy người tin, không bằng thôi đi?”
Lúc hắn xoay người lại, Lý Nhược Thủy đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trịnh Ngôn Mộc.
Hai mắt Lộ Chi Dao khép hờ, hắn cười khẽ một tiếng, nhưng giọng điệu không còn dịu dàng như trước.
“Sáng nay ta mới từ bỏ ý định biến nàng thành người rối, vậy mà bây giờ ngươi lại gợi lên ý tưởng đó.”
Trịnh Ngôn Mộc nghĩ rằng mình đã có được một lá bùa cứu sinh, hắn ta giật giật vai phải hơi đau nhức, đẩy Lý Nhược Thủy đến trước mặt mình.
“Chỉ là muốn ngươi làm việc cho chúng ta, nên dùng một chút thủ đoạn thôi.” Hắn ta cười lấy cây roi mỏng ra: “Nhưng trước khi đưa ngươi về, ta vẫn phải trả thù.”
“Cây roi này được làm bằng gân bò, sẽ không đánh thương người, nhưng vết bầm tím sẽ lưu lại rất lâu, nhìn thì mềm mại nhưng khi đánh vào người sẽ rất đau, nàng đã thử qua rồi.”
Trịnh Ngôn Mộc nhìn Lý Nhược Thủy, khẽ lắc chuông: “Cảm giác như thế nào?”
“Đau.”
Đó là từ đầu tiên Lộ Chi Dao nghe nàng nói.
Lông mi hắn khẽ nhúc nhích, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, thì thầm: “Hóa ra ngươi bị thương.”
“Trong ám thất trước đó, ngươi suýt nữa đã đâm vào giữa trán ta, còn làm vai phải ta bị thương, sắp tới có lẽ ta không thể dùng kiếm, cho nên chuyện này ta không thể bỏ qua được.”
Lộ Chi Dao đứng yên chờ hắn ta nói tiếp.
“... Không bằng để nàng báo thù thay ta, ta rất thích nhìn những người yêu thương nhau làm tổn thương lẫn nhau.”
Trịnh Ngôn Mộc nhõ nhã cười, nhét cây roi mỏng trong tay vào tay Lý Nhược Thủy, lại lắc chuông.
“Quất mạnh vào cho ta.”
Sau một lúc im lặng, roi da xé gió quất tới, không chút do dự đánh vào người Lộ Chi Dao.
Lộ Chi Dao vẫn cười dịu dàng như trước, khiến người khác khó đoán ra không biết hắn đang nghĩ gì.
“Ngươi cũng không kêu?” Trịnh Ngôn Mộc nhìn biểu cảm của hắn, không nhịn được cười khẩy vài tiếng: “Ngươi cho rằng ta sẽ buông tha cho ngươi dễ dàng như vậy sao? Đánh mạnh vào!”
Roi da lại một lần nữa quất vào người hắn, đánh tung mái tóc buông xõa trước ngực, đánh rách y phục của hắn.
Hắn đứng trước mặt nàng, nhưng lại giống như một nô lệ bị chủ nhân quất roi.
Tiếng roi quất vào thân thể Lộ Chi Dao càng lúc càng vang dội, Trịnh Ngôn Mộc thấy bàn tay rũ xuống bên hông của Lộ Chi Dao đang run rẩy nhẹ, tưởng rằng hắn đang sợ hãi.
“Chịu đựng làm gì, nếu đau thì cứ kêu lên đi, ngươi cứ cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì cơ chứ, Nnươi hỏi hắn xem có đau hay không.”
Nhận được tín hiệu của Trịnh Ngôn Mộc, Lý Nhược Thủy dại ra càng đánh mạnh hơn, giọng nói hỏi cũng chẳng dao động nhiều.
“Đau hay không….”
“Như này thì sao mà đau được chứ?”
Trong phòng vang lên vài tiếng cười khẽ thỏa mãn, Lộ Chi Dao cong môi, để mặc cho nàng đánh mình, bàn tay giơ lên cũng hơi run rẩy.
“Ta vui còn không kịp nữa là đằng khác.”
Bị Lý Nhược Thủy làm tổn thương luôn mang lại cho hắn nhiều niềm vui nhất.
Chuyển hết nỗi đau của nàng sang người mình, đón nhận tất cả mọi thứ của nàng, niềm vui sướng đến từ sâu thẳm tâm hồn luôn là điều hắn không thể cưỡng lại.
“Chẳng lẽ đây là tình yêu sao?”
Hắn “nhìn” Trịnh Ngôn Mộc, khẽ mỉm cười dịu dàng, dường như muốn hắn ta đồng ý với quan điểm của mình, nhưng càng giống đang cảm ơn hắn ta hơn.
“Nếu là ngày thường, nàng nhất định sẽ không muốn yêu ta như vậy, ta còn phải cảm ơn ngươi nhiều.”
Cây roi mạnh mẽ xé gió vung lên, thỉnh thoảng có vài lần sắp chạm vào má hắn những đều bị hắn chặn lại.
“Nếu mặt bị thương sẽ không đẹp nữa, ngươi quan tâm đến vẻ bề ngoài như vậy, ta cũng phải bảo vệ thật tốt mới được.”
Trịnh Ngôn Mộc mở to mắt nhìn hắn, không khỏi lùi lại một bước.
Hắn ta vốn tưởng mình đã là một người không bình thường, nhưng không ngờ lại có một người vặn vẹo như Lộ Chi Dao tồn tại.
Ai lại thích bị đánh chứ?
“Đợi, đợi lát nữa ta sẽ đưa ngươi đến đại bản doanh ở Thương Châu, nếu ngươi muốn giải dược thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời bọn ta, nếu có gì bất thường thì người đầu tiên bị hại không ai khác chính là Lý Nhược Thủy.”
Trịnh Ngôn Mộc cố gắng dùng những lời lẽ tàn nhẫn để xoa dịu cú sốc ban nãy.
[Bảo vệ hoàn thành, đã đánh thức ý thức của ký chủ, khả năng chinh phục đã khôi phục về mức bình thường.]
Đầu nàng choáng váng, Lý Nhược Thủy đang đánh người bỗng chốc lảo đảo, sau đó tay lại không tự chủ mà động đậy.
Nàng nhìn tay mình, rồi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lộ Chi Dao, mà mắt mở to hơn bao giờ hết.
Chuyện gì đang xảy ra vào lúc này vậy?
Không phải đã bảo vệ rồi sao, sao nàng vẫn không kiểm soát được cơ thể của mình?
Nếu nàng cứ tiếp tục đánh như thế này thì độ hảo cảm mà nàng cố gắng bấy lâu đều sẽ đổi sông đổ biển mất!
[ Ý thức của ký chủ đã thức tỉnh tức là đã bảo vệ thành công, mong ký chủ không ngừng cố gắng.]
Cái quái gì vậy!
Hệ thống này kém cỏi quá rồi đấy!
Đã chẳng giúp ích được gì, còn không biết xấu hổ gọi mình là hệ thống HE sao!
Tay không ngừng đánh Lộ Chi Dao, Lý Nhược Thủy chỉ cảm thấy đau lòng, một mặt là vì Lộ Chi Dao, mặt khác là vì điểm hảo cảm mà nàng khó khăn lắm mới tăng được.
Lộ Chi Dao đang hưng phấn đến mức không để ý đến lời của Trịnh Ngôn Mộc, mà thay vào sự phấn khích ban đầu dần chuyển sang nhíu mày.
Lý Nhược Thủy cảm thấy không ổn, chắc chắn điểm hảo cảm đã giảm rồi!
“Quả nhiên, trở thành người rối vẫn có chút bất tiện.”
Lộ Chi Dao chậm rãi đi về phía trước dọc theo roi da, chính xác nắm lấy cổ tay Lý Nhược Thủy, vuốt vẻ chuỗi Phật châu trên cổ tay nàng vài lần, rồi đưa tay đè lại cánh tay nàng.
Cơ bắp của Lý Nhược Thủy đã cứng đờ vì liên tục hoạt động, nhưng vì mệnh lệnh nên nàng vẫn phải tiếp tục đánh.
“Ngay cả đau cũng không nói được vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Hắn xoa bóp cánh tay cứng đờ của Lý Nhược Thủy, muốn làm nàng thoải mái hơn.
Trên thực tế, Lý Nhược Thủy quả thực cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác cánh tay phải được bảo vệ.
Lộ Chi Dao ôm Lý Nhược Thủy vào lòng, kiềm chế động tác của nàng, quay đầu “nhìn” Trịnh Ngôn Mộc.
Mặc dù nụ cười ấy rất ấm áp, nhưng không hiểu sao lại cho Trịnh Ngôn Mộc một áp lực vô hình.
“Mặc dù phải cảm ơn ngươi vì đã để nàng yêu ta, nhưng những món nợ cần tính vẫn phải tính rõ, ví dụ như, hình như trước đó ngươi đã đánh nàng.”
Lý Nhược Thủy bề ngoài thì ngây ngốc, nhưng bên trong đã kích động như gà mổ thóc.
Bây giờ nàng bị cổ trùng không chế, không làm được gi cả, nhưng thù này nhất định phải báo, nhất định phải đánh trả lại mấy roi mới được.
“Vì cánh tay phải của ngươi bị ta làm bị thương, nên ta sẽ dùng tay trái.”
Hắn cười tủm tỉm rút con dao găm ra, thong thả đi về phía hắn ta.
Trịnh Ngôn Mộc thấy tình hình không ổn, bèn lấy ra một cái còi đen ra thổi thật mạnh, tiếng chim hót liên tục vang lên, nhưng bên ngoài không có chút động tĩnh nào.
“Nếu ta đã có thể vào được đây, vậy ngươi nghĩ bên ngoài còn ai nữa sao?”
Lộ Chi Dao nghiêng người đè lên vai phải bị thương của Trịnh Ngôn Mộc, từ từ tăng thêm sức lực, khiến hắn ta đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
“Không đau đâu, chỉ một chút thôi, nhanh lắm.”
Con dao găm đen như mực đâm vào vai trái của Trịnh Ngôn Mộc, từ từ đâm sâu vào, làm hắn ta đau đến nỗi mà mắt như muốn nứt ra.
“Ngươi thích nhìn người khác đau khổ, vậy vừa hay, đây cũng là sở thích của ta.”
Máu ấm chảy ra từ kẽ tay Lộ Chi Dao, hắn mím môi cười, mặt mày càng lúc càng dịu dàng.
“Nếu không phải vẫn cần ngươi đưa ta đi giải độc, thì bây giờ ta đã bóp nát cổ họng ngươi rồi.”
Hắn quay đầu đối mặt với Lý Nhược Thủy, như một đứa trẻ muốn được khen ngợi.
“Thế nào, ngươi đã hả dạ chưa?”
Không chỉ hả dạ, mà còn khiến nàng hết giận luôn rồi.
Nàng chỉ muốn đánh trả vài roi, nhưng Lộ Chi Dao lại trực tiếp phế đi cánh tay trái của hắn ta.
Nàng không khỏi lo lắng, nếu sau này hắn phát hiện ra mình làm những việc này chỉ để về nhà, liệu hắn có xé xác nàng thành trăm mảnh không.
“Quên mất, ngươi không có ý thức.”
Lộ Chi Dao khẽ thở dài, mỉm cười đỡ Trịnh Ngôn Mộc dậy, tiện tay lấy cái chuông đồng sau lưng hắn ta.
“Bây giờ có thể đưa bọn ta đến đại bản doanh của ngươi được rồi chứ?”
Lý Nhược Thủy:...
Nàng đoán Trịnh Ngôn Mộc đang được đỡ dậy chắc chắn đang chửi thề trong lòng.