Trịnh Ngôn Mộc nghiến răng nghiến lợi, không dám hé răng.
Hắn ta bị thương ở vai phải, vai trái lại bị đâm một nhát, lúc này trong lòng quả thật oán hận nhưng không dám nói ra.
Rõ ràng khi Lý Nhược Thủy dùng roi da đánh hắn đến mức toàn thân đầy vết thương, hắn ta vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng trong chớp mắt địa vị của hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Ban đầu vốn định xem một màn “đánh ngươi nhưng lòng ta đau”, ai ngờ hắn lại là một kẻ biến thái “đánh ta, trong lòng ta rất thích”.
Nếu không phải hắn ta không tiện động vào Lý Nhược Thủy, thì sao có thể cho hắn cơ hội phản công?
Trịnh Ngôn Mộc đảo mắt xem thường, môi khẽ động, trong lòng vừa suy xét lại chuyện này, vừa băng bó vết thương cho mình.
Hắn ta liếc nhìn Lý Nhược Thủy đang ngơ ngác nhìn mình, không hiểu sao hắn ta lại nhìn ra chút đồng tình trong mắt nàng.
Trịnh Ngôn Mộc: “...”
Dù là Lý Nhược Thủy ở trạng thái nào đi nữa, hắn ta nhìn vào cũng đều cảm thấy tức giận.
“Ngươi quay đầu đi”
Trịnh Ngôn Mộc vừa cởi y phục được một nửa, nhưng nghĩ đến Lý Nhược Thủy vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Lý Nhược Thủy:...
Nàng cũng không muốn nhìn, nàng cũng sợ bị lẹo mắt, nhưng nàng có thể kiểm soát được cơ thể sao?
Bây giờ chỉ có tiếng chuông đồng mới điều khiển được nàng, những mệnh lệnh bình thường không thể ra lệnh cho nàng.
Lý Nhược Thủy đang định nhắm mắt lại thì đột nhiên bị phía sau ôm lấy.
Mùi hương nhè nhẹ bao quanh chóp mũi, những ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng che lên mí mắt nàng, khiến nàng không thể không nhắm mắt lại.
Tiếng chuông đồng vang lên bên tai, sau đó là giọng nói dịu dàng của hắn.
“Quay đầu lại nhìn ta.”
Hắn buông tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào giữa trán của nàng, nhưng hắn không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào từ Lý Nhược Thủy.
Lộ Chi Dao lắc chuông, suy nghĩ một hồi, xem ra tiếng chuông này có ẩn số.
“Không có tác dụng à.” Hắn buông tay ra, nhắm mắt suy ngẫm: “Lắc chuông có quy tắc gì không?”
Trịnh Ngôn Mộc che vai trái, nhìn Lý Nhược Thủy đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi thở dài.
“Không có quy tắc gì, cái này phải luyện tập, ta cũng luyện tập rất lâu rồi... Có thể che mắt nàng lại được không, nhìn quá lộ liễu rồi.”
Lộ Chi Dao khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lý Nhược Thủy, tay không ngừng lắc chuông thử nghiệm.
“Tại sao ngươi muốn nàng nhắm mắt lại, ngươi không thể tìm chỗ nào đó che lại sao?”
Giọng điệu và biểu cảm của Lộ Chi Dao vô cùng lịch sự, nhưng nội dung lời nói của hắn thực sự khiến Trịnh Ngôn Mộc cảm thấy vô cùng tức giận.
Cái gì mà hắn ta che lại, dựa vào đâu mà bắt hắn ta che?
Trịnh Ngôn Mộc đau đến mức không chịu nổi, hắn ta muốn nổi loạn một chút, cho nên lập tức vứt áo xuống đất, nội sam cũng bị kéo ra một nửa.
“Nếu làm bẩn mắt nàng, ta chỉ có thể móc mắt ngươi ra để bồi thường.”
Trịnh Ngôn Mộc:...
Hắn ta đứng dậy đi đến phía sau tủ, tự băng bó vết thương.
Lý Nhược Thủy nhìn tất cả những cảnh này, nhất thời không biết nên vui mừng vì mắt mình được cứu, hay nên buồn vì đối tượng mình chinh phục không phải người bình thường.
Lộ Chi Dao ngồi bên cạnh nàng, không ngừng luyện tập lắc chuông đồng khiến cả căn phòng vang vọng tiếng leng keng giòn tan.
“Kêu meo meo đi.”
Lý Nhược Thủy:...
Trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện này sao?
Hi vọng Trịnh Ngôn Mộc không nghe thấy, xấu hổ quá đi mất.
“Như vậy cũng không đúng.”
Lộ Chi Dao giống như một cái máy lặp lại, hắn lắc chuông không biết mệt mỏi là gì, không ngừng lặp lại ba chữ đó, giọng điệu cũng chẳng có mấy thay đổi, khiến Lý Nhược Thủy phát điên trong lòng .
Thật là phiền phức mà!
Nếu bây giờ nàng không bị khống chế, nàng nhất định đã không chịu nổi mà trầm trò khen ngợi hắn vài câu rồi.
“Kêu meo meo.”
Lộ Chi Dao lại lắc chuông, không hề có chút sốt ruột nào.
…
Cá khóc thì nước biết, nàng khóc thì ai biết.
Trịnh Ngôn Mộc đã băng bó gần xong, hắn ta nhanh chóng đi ra, hình như có chút không chịu nổi mà vội vàng mặc áo lại.
“Ta xong rồi, mau đi thôi...”
Hắn ta nhìn chuông đồng trong tay Lộ Chi Dao, nhưng lại không dám tiến lên lấy.
Nếu bị cấp trên biết chiếc chuông này có thể không thể lấy lại, hắn ta sợ rằng mình khó mà báo cáo lại.
“Lộ công tử, ngươi có thể đưa chiếc chuông đồng cho ta được không?”
Lộ Chi Dao hơi nhướn mày, mỉm cười rồi đưa chiếc chuông cho hắn ta, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
“Lắc chậm một chút.”
Trịnh Ngôn Mộc cầm lấy chiếc chuông lắc lắc, quả lắc trong chuông đồng va chạm vào nhau, âm thanh này không giống như tiếng chuông đồng bình thường, nghe hơi khàn, lại có chút kỳ diệu.
“Kêu meo, khụ, theo ta lên xe ngựa.”
Lý Nhược Thủy không tự chủ được mà đi đến bên cạnh hắn ta.
Chiếc chuông đồng Trịnh Ngôn Mộc chưa kịp cầm nóng tay đã bị Lộ Chi Dược lấy lại, hắn ta hơi bất lực nhìn thoáng qua, đành đi về trước rồi nói sau.
Trịnh Ngôn Mộc mở cửa đi ra trước, nhưng vừa bước ra khỏi cửa hắn ta lập tức sững người lại.
Trong viện nằm ngổn ngang rất nhiều thi thể, tất cả đều là những người mai phục xung quanh chờ tiếp ứng hắn ta, nhưng lúc này tất cả đều đã chết hết.
Bên ngoài chém giết ác liệt như vậy, mà hắn ta chỉ nghe thấy một tiếng tín hiệu ngắn ngủi.
Lưng Trịnh Ngôn Mộc lạnh toát, hắn ta có chút vui mừng vì đã khống chế được Lý Nhược Thủy, nếu không kết cục của hắn ta chắc chắn cũng sẽ như vậy.
“Không đi sao?”
Hắn ta quay đầu nhìn nam nhân đang cười ấm áp kia, không ngờ hắn không chỉ biến thái hơn mình mà còn giỏi ngụy trang hơn hắn ta rất nhiều.
Hắn ta có chút lo lắng rốt cuộc bọn họ có thể khống chế được Lộ Chi Dao hay không.
Ba người bọn họ đi đến xe ngựa ở sau viện, Trịnh Ngôn Mộc vừa mới giẫm lên càng xe thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc phía sau.
Âm điệu giống y hệt tiếng chuông hắn ta vừa lắc.
Tư thế của Lý Nhược Thủy hơi cứng lại, sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng của người phía sau.
“Dừng lại.”
Lý Nhược Thủy dừng lại.
Lúc này không chỉ Trịnh Ngôn Mộc mà cả Lý Nhược Thủy cũng có chút hoảng loạn.
Nàng đã hiểu được uy lực của cổ trùng này, nói nó giống thuốc sự thật cũng không ngoa.
Nếu hắn muốn hỏi vài câu về lai lịch của nàng, vậy chẳng phải nàng sẽ nói ra hết sao?
Khi tiếng bước chân của người phía sau đến gần, tim Trịnh Ngôn Mộc và Lý Nhược Thủy không khỏi đập nhanh hơn, trong lòng mỗi người đều đang cầu nguyện điều gì đó.
“Lên xe đi.”
Trịnh Ngôn Mộc và Lý Nhược Thủy đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả hai đều có những lo lắng khác nhau.
*
Khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống, những con quạ không biết từ đâu bay đến, kêu quang quác đáp xuống những thi thể trong viện
Có một hai con quạ bay lạc vào trong phòng, đậu lên mặt nữ tử mặc áo đen rồi kêu quang quác bay đi.
Tiếng động bất thường này đã đánh thức Lục Phi Nguyệt, nàng ấy vội vàng ngồi dậy, vươn tay lấy đao của mình ra phòng thủ, nhưng trước mặt đã không còn ai.
Nàng ấy chớp chớp mắt, chậm rãi đứng dậy, nhìn căn phòng không một bóng người.
Căn phòng này không có nhiều đồ đạc, chỉ có một vài món đồ dùng trong nhà đơn giản, nhưng trong tiềm thức nàng ấy lại cảm thấy ở đây có thứ nàng muốn.
Trong lúc nhất thời nàng ấy không biết Lộ Chi Dao đánh mình bất tỉnh là cố ý hay vô tình.
Lục Phi Nguyệt đứng lên, chậm rãi đến gần tủ, khi nàng ấy mở tử ra thì thấy bên trong chất đống sổ sách, có nhiều cuốn đã ố vàng, trông như sổ sách từ nhiều năm trước.
Nàng ấy bắt đầu lật giở, thỉnh thoảng lại có một tờ giấy thư được kẹp cùng với sổ sách.
Nàng ấy đọc kỹ nội dung trên giấy, đồng tử lập tức giãn ra, sau đó nhanh chóng lật tìm những tờ khác.
Không ngờ, nhà họ Trịnh cũng có liên quan đến vụ buôn người lần trước.
Có vẻ như nàng ấy cần điều tra kỹ càng hơn.
*
Trên đường phố, tiếng bán hàng rong vang lên khắp nơi, mùi thơm của các món ăn khác nhau tiến vào từ cửa sổ xe ngựa, rồi len lỏi vào mũi Lý Nhược Thủy.
Một tia nắng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu thẳng vào chiếc chuông đồng trong tay Lộ Chi Dao.
Chiếc xe ngựa này không lớn, để che mắt người khác, Trịnh Ngôn Mộc không chỉ thay sang y phục khác, mà còn thay cả xe ngựa.
Trong xe chỉ có nàng và Lộ Chi Dao, hai người ngồi đối diện nhau, đầu gối chạm vào nhau, cảm giác càng thêm chật chội.
Không biết vì sao, từ khi lên xe ngựa, Lộ Chi Dao chẳng nói chẳng rằng gì cả, mà chỉ vuốt ve chiếc chuông đồng, khiến Lý Nhược Thủy cảm thấy càng hoảng loạn hơn.
Nàng nhớ hắn thường nói nàng là một kẻ hay lừa gạt người khác.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng bị khống chế mà tim vẫn đập nhanh như vậy sao?”
Hắn đưa tay chạm vào nơi phát ra âm thanh, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Hay là trong lòng ngươi vẫn còn tỉnh táo?”
Lý Nhược Thủy hạ mắt nhìn đầu ngón tay đặt trên ngực mình, càng lúc càng không thể kiểm soát được nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh.
Người này quá nhạy bén, không biết lát nữa hắn có hỏi câu hỏi gì kỳ lạ không.
Lộ Chi Dao từ từ tiến lại gần, mái tóc đen buông xõa xuống vai, mặt mày dịu dàng lộ ra dưới ánh nắng, mí mắt phản chiếu một màu đỏ nhạt.
Hắn không thể nhìn thấy, cho nên chỉ có thể dựa vào khoảng cách giữa hai người và hơi thở hòa quyện để xác định, khi hắn cho rằng đã đủ gần, hắn mới dừng lại.
Lý Nhược Thủy nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này thì không khỏi nín thở, mặt ửng đỏ không kiểm soát được.
Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ cơ thể hắn.
Lộ Chi Dao cong khóe môi, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt mờ ảo phản chiếu hình ảnh của nàng và ánh nắng mặt trời.
“Bị khống chế mà tim vẫn đập nhanh vì ta sao? Có vẻ như ngươi rất yêu ta đấy.”
Lý Nhược Thủy: “...”
Dù ánh mắt của hắn không thể tập trung, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của người này.
Lộ Chi Dao lắc chuông, hàng mi tạo thành bóng đổ trong mắt hắn, càng khiến hắn trông có thần thái hơn.
Lý Nhược Thủy nhìn chằm chằm vào chiếc chuông đồng, tim lại đập nhanh hơn.
Lúc này nàng không thể đoán được Lộ Chi Dao đang nghĩ gì, huống chi trong đầu nàng vẫn đang không ngừng hiện ra những hình ảnh bong bóng màu hồng đó.
Môi châu của Lộ Chi Dao nhìn gần trông rất đầy đặn, cùng với đỉnh môi rõ ràng chính là dáng môi tiêu chuẩn để hôn.
Hắn mấp máy môi phun ra bốn chữ.
“Có yêu ta không?”
Trái tim đang đập thình thịch của nàng bỗng chốc thả lỏng, hóa ra hắn muốn hỏi câu này.
“Yêu.” Đối mặt với khuôn mặt như vậy, nàng rất khó mà không rung động.
Lông mày của Lộ Chi Dao khẽ nhíu lại khi nghe thấy câu trả lời này, môi châu mím chặt vào môi dưới.
“Có yêu ta không?”
“Yêu.”
Hắn giơ chiếc chuông lên lắc lắc: “Nói ngươi yêu ta.”
“... Ta yêu ngươi.”
Nghe được câu trả lời làm mình hài lòng, Lộ Chi Dao mới giãn mày, từ từ cong môi lên.
“Ngươi yêu ta không, trả lời là có.”
“Có.”
Không cần hắn nói nàng cũng sẽ trả lời là có.
“Vậy ngươi yêu ta nhường nào?”
Hắn lẩm bẩm, ghé tai vào môi nàng, nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Không phải Lý Nhược Thủy không muốn nói, mà là không nói được, nàng bị khống chế như vậy, những câu nói quá phức tạp nàng không thể nói ra được.
Nhưng trong tai Lộ Chi Dao, sự im lặng này lại có ý nghĩa khác.
Hắn cười: “Ta cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, thôi quên đi.”
Lộ Chi Dao cong mắt, vươn tay vuốt ve sườn mặt nàng, nhưng dường như hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay hắn nắm chặt đầu gối nàng, muốn dùng cách này để xoa dịu dục vọng đang dần nuốt chửng hắn.
“Ngoan lắm, đột nhiên ta cảm thấy làm người rối cũng không tệ.”
“Hay là cứ như vậy đi, ta sẽ đưa ngươi đi, hình như ngươi rất thích Giang Nam, vậy chúng ta định cư ở Tần Hoài được không?”
“Nói ‘được’.”
Điều này thì không thể nói được, nếu họ đến Tần Hoài trong tình trạng này, thì tốt hơn hết là bọn họ nên ở đây dưỡng già.
Nếu hắn cảm thấy chán ngán, nàng chắc chắn sẽ bị bỏ rơi, giống như con rối bị hắn vứt bỏ vào rừng trúc hồi nhỏ, đó mới là kết cục bi thảm nhất.
Lý Nhược Thủy dùng sức chín trâu hai hổ kèm nén đầu lưỡi của mình, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, lông mi cũng run rẩy.
“... Ưm, ưm, được.”
Lộ Chi Dao ngừng cười, gục đầu lên vai nàng, mái tóc lạnh lẽo buốt xõa trên mu bàn tay nàng.
Mặc dù giọng nói từ vai rất nhẹ nhàng, nhưng lại có chút cô đơn.
“Nếu ngươi không muốn, vậy thì quên đi.”
Tiếng vó ngựa vang lên ở phía trước, Trịnh Ngôn Mộc đang lái ngựa, nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lộ Chi Dao nhất quyết muốn đi, hắn ta cũng không thể ngăn cản, đến lúc đó trách nhiệm đổ lên đầu hắn ta, thì e rằng hình phạt có lẽ không chỉ chặt đứt một tay thôi đâu.
Chiếc xe ngựa nhỏ rẽ vào một con hẻm nhỏ, nơi đây có rất nhiều cửa hàng sách và các cửa hàng nhỏ khác, cũng có nhiều người bán hàng rong, trông rất náo nhiệt, mang đậm không khí đời thường.
Xe ngựa dừng lại trước một phủ đệ không mấy nổi bật, nơi đó có một nữ tử mặc y phục màu hồng cánh sen, đang cười khanh khách nhìn về phía này.
Lý Nhược Thủy bị Trịnh Ngôn Mộc đưa xuống xe ngựa, ba người bọn họ cùng nhau đứng ở cửa.
Ngay khi nhìn thấy người nữ tử này, đồng tử của Lý Nhược Thủy lập tức co lại vì khiếp sợ.
Cứu mạng!