Giờ phút này, chỉ có từ chấn động mới có thể miêu tả được sự kinh ngạc của Lý Nhược Thủy.
Nàng có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ rằng bóng ma trong ký ức của mình lại sống sờ sờ trước mắt.
Đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì vậy?
Trong hẻm người đến người đi, có vài đại thẩm cầm giỏ đi ngang qua cổng phủ, tò mò nhìn về phía Bạch Khinh Khinh.
“Bạch cô nương, những người này là ai thế?”
Giọng điệu rất thân thuộc, như thể Bạch Khinh Khinh đã sống ở đây rất lâu.
“Họ là họ hàng xa nhà ta, giờ đến nương tựa vào ta.”
Bạch Khinh Khinh khẽ mỉm cười, mặc dù khóe mắt đã có chút nếp nhăn, nhưng bà vẫn mang lại cảm giác trong sáng và ngây thơ, khiến người ta không tự chủ mà bỏ qua những chi tiết đó.
Trong lòng Lý Nhược Thủy kinh ngạc, hai phụ mẫu bọn họ, một người luôn ngây thơ, một người luôn dịu dàng, nhưng bên trong đều có một mặt biến thái riêng.
Có lẽ đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống.
Các đại thẩm cẩn thận quan sát bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Lộ Chi Dao một lúc lâu, khi đi còn nghe thấy tiếng bọn họ cúi đầu thì thầm.
“... Có lẽ là đệ đệ của Bạch cô nương, nhìn hai người giống nhau quá.”
“Sao lại đến nương tựa ở chỗ nàng vậy, trong nhà đã có một nam nhân ngốc nghếch rồi, nay lại thêm một đệ đệ nữa, đúng là khổ quá mà.”
Dù là bà tám ở thời đại nào, tiếng bàn tán của họ luôn mang hiệu ứng như loa phóng thanh, những người có mặt ở đây đều nghe rõ mồn một.
Lý Nhược Thủy không nhịn được mà bĩu môi, gọi bà là Bạch cô nương, nếu biết được vị công tử bạch y bên cạnh nàng chính là nhi tử của bà thì chắc chắn bọn họ sẽ kinh ngạc há hốc mồm cho xem.
Bạch Khinh Khinh mỉm cười nhìn Lộ Chi Dao, ánh mắt dịu dàng, dường như không nghe thấy những lời bàn tán này.
Trịnh Ngôn Mộc lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thở phào nhẹ nhõm, chẳng trách lúc trước hắn ta cảm thấy Lộ Chi Dao trông rất quen, hóa ra hắn giống Bạch Khinh Khinh, may mà hắn ta không quá khó dẽ với Lộ Chi Dao.
Mà Lộ Chi Dao có lẽ là người thoải mái nhất trong số tất cả bọn họ, thính lực của hắn rất tốt, nhưng hắn lại tỏ ra như không nghe thấy những lời xì xào đó, ngẩng đầu hỏi.
“Các ngươi tìm ta để làm gì?”
Lý Nhược Thủy không biết hắn có nhận ra hay không, dù sao lúc bị bỏ rơi hắn cũng chỉ mới sáu tuổi, có lẽ hắn không nhớ được nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa, biểu hiện của hắn vào lúc này rất tự nhiên, hoàn toàn là phản ứng của một người khi gặp người lạ, vừa hòa nhã lại mang theo một chút ý tứ xem thường.
“Mệt rồi phải không? Hay là chúng ta vừa ăn vừa nói đi?”
Bạch Khinh Khinh không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà chuyển sang chuyện ăn uống.
Trông bà rất vui vẻ, nhưng cho đến khi ba người Lý Nhược Thủy bước vào cửa, bà vẫn không tiến lại gần Lộ Chi Dao thêm một bước.
Lý Nhược Thủy quan sát phủ đệ này, mặc dù không lớn nhưng tràn đầy hơi thở của mùa xuân.
Mỗi khoảng sân đều cách mặt đất hai thước, các khoảng sân được nối với nhau bằng các hành lang sơn đỏ, ngoại trừ hành lang đi bộ, thì những nơi khác được phủ một lớp đất khá dày, trên đó trồng đủ loại hoa và cây xanh.
Cứ như thể một ngôi nhà được xây dựng giữa thiên nhiên, hương hoa, mùi cỏ cây hòa quyện vào nhau, không hề nồng nặc, cũng không ngửi được mùi đất ẩm.
Thành thật mà nói, Lý Nhược Thủy rất thích phong cách của ngôi nhà này, nhưng có Bạch Khinh Khinh ở đây, dù có thích nàng cũng không muốn ở lại.
Mấy người đi dọc theo hành lang, Trịnh Ngôn Mộc đi đến một nơi khác để chữa thương, lúc này chỉ còn lại ba người Lý Nhược Thủy, Lộ Chi Dao và Bạch Khinh Khinh.
Chiếc chuông đồng treo trên eo Lộ Chi Dao kêu leng keng, Lý Nhược Thủy đi theo tiếng chuông, ngơ ngác nhìn hai người phía trước, nhưng tâm trạng của nàng lúc này rất phức tạp.
Cảm giác như lại quay trở về giấc mơ đó, nhưng khác biệt là Lộ Chi Dao không còn thấp hơn Bạch Khinh Khinh nữa, mà đã cao hơn bà một cái đầu.
“Lộ công tử? Ngươi họ Lộ sao?”
Hai người cách nhau khoảng nửa cánh tay, Bạch Khinh Khinh nhìn cây gậy mù đã được thay thế trong tay hắn, rồi lại nhìn chiếc trâm ngọc cài trên tóc hắn, hỏi một câu đầy ẩn ý.
“Đúng vậy.”
Lộ Chi Dao mỉm cười gật đầu, sau đó dừng lại, hơi nghiêng đầu về phía sau, tiện tay kéo Lý Nhược Thủy vào giữa hai người rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Khinh Khinh mỉm cười không nói gì, dường như không có ý kiến gì về việc hắn đổi họ, chỉ liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người rồi tự mình đi trước.
*
Đồ ăn đã được bày trong đình nghỉ mát, mỗi góc đình có treo một chuỗi chuông gió, xung quanh trồng rất nhiều hoa dành dành trắng, trông rất nghệ thuật, chỉ cần ngồi đây thôi cũng có cảm giác được chữa lành.
Cái gu thẩm mỹ này rất hợp gu Lý Nhược Thủy.
Không biết Lộ Chi Dao có di truyền gu thẩm mỹ của mẫu thân hắn hay không, nói không chừng sau này phòng ở của họ giao cho hắn trang trí sẽ rất đẹp.
… Không đúng, nàng đang nghĩ gì vậy, chưa kể đến việc hắn không nhìn thấy, bọn họ cũng không có sau này.
Ba người họ đi qua con đường lát đá bước vào đình, các nha hoàn đang bày biện thức ăn liếc nhìn Bạch Khinh Khinh một cái rồi cúi đầu đứng sang một bên, cái khay hơi run rẩy để lộ cảm xúc của nàng ấy.
“Nào, mau nếm thử đi, đây đều là những món ta thích nhất đấy..”
Trên bàn đá chủ yếu là các món chay, phần lớn là vị ngọt, nhìn qua rất hợp với khí chất của Bạch Khinh Khinh.
Bà dùng đũa gắp cho Lộ Chi Dao vài miếng ngó sen giòn ngọt, rồi lại gắp cho Lý Nhược Thủy vài miếng bí đỏ hấp, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Nhược Thủy.
“Cô nương này tên là gì?”
Ánh mắt bà sáng lấp lánh, dường như rất có hứng thú với Lý Nhược Thủy.
Lý Nhược Thủy trúng cổ, mặc dù đang đối diện với bà nhưng lại không có phản ứng gì.
Lộ Chi Dao vẫn mỉm cười, hắn đẩy bát ra xa một chút, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi muốn ta làm gì, bây giờ có thể nói được không?”
Gió nhẹ thổi qua, chuông gió ở góc đình vang lên leng keng, giống như tiếng nước chảy róc rách, âm thanh kim loại trong trẻo đó không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.
“Vội cái gì, cổ trùng trong người nàng đã bị ta điều chỉnh rất nhiều rồi, không độc lắm đâu.”
Bạch Khinh Khinh nhấc tà váy ngồi xuống bên cạnh Lý Nhược Thủy, lớp váy lụa màu hồng cánh sen xếp lớp chồng lớp, trông như một tấm thảm hoa.
“Bây giờ ta muốn hỏi nàng vài câu.”
Tim Lý Nhược Thủy đập thình thịch, vì sợ bà sẽ hỏi mấy câu như điều tra hộ khẩu, đến lúc đó nàng không kìm nén được thì mọi chuyện coi như xong.
Bạch Khinh Khinh nắm lấy cổ tay của nàng, mang theo một mùi hương hoa dành dành nhè nhẹ, khiến người ta không tự chủ được mà buông lỏng cảnh giác với bà.
Bà lấy một bao châm cứu thêu chỉ vàng từ tay nha hoàn, khi bà mở ra có một ánh sáng lạnh chiếu ra, những cây kim bạc mảnh như lông bò xếp ngay ngắn bên trong.
Bóng ma Bạch Khinh Khinh dùng kim xăm vào người Lộ Chi Dao hiện lên trong đầu Lý Nhược Thủy, nàng cố gắng tránh né, nhưng cơ thể lại không hề nghe theo sự điều khiển của bản thân.
Tại sao đột nhiên nàng lại bị châm, nàng còn chưa nói gì hết mà!
Cây kim châm rung rung trên cánh tay nàng, ngay khi sắp đâm xuống thì được Lộ Chi Dao đưa tay ra ngăn lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu khẽ, cổ tay của Bạch Khinh Khinh vô lực rũ xuống, cây kim bạc trong tay bà rơi xuống đất, lăn lóc đến chân Lý Nhược Thủy.
“Có thể cho ta biết, ngươi muốn làm gì không?”
Lộ Chi Dao đứng sau lưng Lý Nhược Thủy, khẽ mỉm cười, nghiêng người như đang ôm nàng vào lòng.
Chuông gió ở góc đình không ngừng vang lên, nha hoàn đứng ở bên cạnh khó xử nhìn cảnh này, cuối cùng quyết định cúi đầu im lặng.
Cổ tay Bạch Khinh Khinh đã bị trật khớp, chỉ muốn động thủ đã nhận được lời cảnh cáo như vậy, cách làm này quả thật có đôi chút giống bà.
Bạch Khinh Khinh tự nhiên thu tay lại, trông cũng không có vẻ gì là tức giận.
Bà dùng tay trái cầm một cây kim bạc khác, chậm rãi giải thích.
“Ta chỉ muốn để nàng tỉnh táo lại một chút thôi, công tử thấy có được không??”
Lộ Chi Dao im lặng một lúc, sau đó buông tay ra, nhưng vẫn duy trì tư thế che chở cho nàng, để mái tóc dài che phủ khuôn mặt nàng.
“Không được.”
Giọng điệu dịu dàng nhưng không hề khóe léo.
“Người các ngươi muốn tìm là ta, chắc hẳn không có gì cần nói với nàng.”
Bạch Khinh Khinh nhướn mày mỉm cười, ngồi lại chỗ cũ, không hề bận tâm đến sự không tin tưởng trong lời nói của hắn.
“Đúng vậy, ta quả thật không có gì để nói với nàng, vậy ta sẽ nói với công tử đây.”
Bà nhéo một miếng bánh hồng, vừa ăn vừa chậm rãi nói.
“Lần này ta tìm ngươi là muốn ngươi giúp ta lấy một món đồ ở Hoàng Thành, nếu thành công ta sẽ giải độc cho nàng, ngươi thấy thế nào?”
Lộ Chi Dao nghịch chiếc chuông đồng trên thắt lưng, khóe miệng cong lên như một làn gió xuân, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sảng khoái.
“Không thế nào cả, ta rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn như rối gõ của nàng.”
Tay hắn vuốt ve mái tóc dài sau lưng của Lý Nhược Thủy, đầu ngón tay vô tình chạm vào eo nàng, sau khi dừng một chút, thì ấn mạnh vào đó một cách hứng thú.
Bạch Khinh Khinh ngước nhìn hắn, đôi mắt màu trà dưới ánh nắng mặt trời trông có chút vô hại.
“Rất giống ta, nhưng cổ trùng này sẽ không chỉ dừng lại ở mức độ này thôi đâu.”
Vừa nói xong, bà mỉm cười lắc lắc chiếc chuông bạc trên tay.
“Bịch!”
Nha hoàn đang đứng phía sau gắp thức ăn cho bọ họ cúi xuống, cái khay trong tay rơi xuống đất, đầu ngón tay run rẩy.
Mặt mày nàng ấy nhăn lại, sau đó chịu đựng đau đớn mà không ngừng dập đầu xuống đất, tiếng đập đầu bịch bịch vang lên cùng với tiếng chuông gió ở góc đình, như một bản nhạc kỳ lạ.
“Xin chủ tử tha mạng...”
“Đến lúc đó nàng sẽ còn đau hơn cả nha hoàn này.”
Bạch Khinh Khinh mỉm cười, nhìn Lý Nhược Thủy đầy ẩn ý.
“Ta thấy cô nương này mắt sáng long lanh, thần thái sáng láng, khí sắc cũng tốt, chắc hẳn là người chịu đau rất giỏi.”
Bà lại quay sang nhìn Lộ Chi Dao, dường như đã nắm chắc mọi chuyện.
“Lộ công tử có lẽ thấy chuyện này có là gì, đau đớn gì đó, chịu đựng một chút rồi cũng sẽ thành niềm vui thôi.”
!
Phi, nếu có cơ hội nhất định nàng phải cho Bạch Khinh Khinh một đấm thật mạnh.
Đau là đau, làm gì có chuyện thích hay không ở đây, nàng lại không thích điều này.
Nói thì hay lắm, sao bà không tự mình đánh mình một trận đi? Chỉ biết bắt người khác đau khổ thì có gì hay chứ!
Nếu nàng có cơ hội, nàng nhất định sẽ sửa lại tam quan lệch lạc của Lộ Chi Dao, người yêu thương nhau trân trọng đối phương còn không hết, chứ nỡ lòng nào mà đánh cho được?
Lộ Chi Dao cười nhẹ, ôm Lý Nhược Thủy đứng dậy.
“Tốt nhất là như ngươi nói, nếu không, lần sau không chỉ đứt cổ tay thôi đâu.”
Bạch Khinh Khinh gật đầu, nhìn về phía nha hoàn đang đổ mồ hôi lạnh.
“A Đào, đưa bọn họ đến phòng khách.”
Nha hoàn tên A Đào hành lễ, ôm bụng đi trước, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Mời hai vị đi theo ta.”
Tiếng chuông gió leng keng vang lên, bóng hoa dành dành trắng in nghiêng trên bàn đá vuông vức, đổ bóng lên những món ăn chay trên bàn.
“Đúng là rất cẩn thận, chẳng ăn gì cả, vậy chẳng phải độc của ta uổng phí rồi sao?”
Bạch Khinh Khinh nhìn những món ăn mà chỉ có mình bàđộng vào, không khỏi bật cười. Bànghiêng đầu, tay chống cằm, lắc nhẹ chén trà nguội.
“Nhưng nếu ngươi đã đồng ý rồi vậy thì quên đi.”
“A Sở của chúng ta trưởng thành thật khó lường, ngay cả mẫu thân cũng không dám trêu chọc.”
*
“Phi Nguyệt, vừa rồi nàng đi đâu vậy, hình như ta không thấy Lộ huynh đâu cả.”
Giang Niên thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Phi Nguyệt thì có chút bối rối.
Mặc dù mật đạo trong ám thất quanh co, nhưng chỉ có một lối ra, các lối ra khác đều dẫn đến hậu viện của Trịnh phủ.
Khi hắn ta ra ngoài thì không thấy ai cả, chỉ có một mình hắn ta.
“Ta đi con đường dẫn đến chỗ đó, hình như Lộ công tử bị dẫn đi rồi.”
Lục Phi Nguyệt cau mày, bàn bạc với Giang Niên trong khách điếm.
“Người bắt cóc Nhược Thủy trong ám thất chính là Trịnh Ngôn Mộc, nhưng khi ta đến Trịnh phủ thì bọn họ nói Trịnh Ngôn Mộc đã lên đường đến bắc địa làm ăn từ hôm qua.”
Giang Niên gõ bàn, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
“Chẳng lẽ nhà họ Trịnh không đơn giản như chúng ta nghĩ?”
Lục Phi Nguyệt lắc đầu, lấy ra tất cả những lá thư giấu trong người.
“Ban đầu ta nghĩ vụ án buôn người là một vụ án bình thường tình cờ gặp phải, nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện còn liên quan sâu xa hơn ta tưởng nhiều.”
Giang Niên cầm thư lên đọc, càng đọc thì lông mày càng nhíu lại.
“Hóa ra nhà họ Trịnh đã tham gia vào vụ án này từ lâu, chẳng trách mấy năm trước họ chỉ là phú thương giàu có ở Thương Châu, mà giờ đã trở thành phủ giàu nhất Thương Châu, hóa ra là nhờ vào việc này.”
Không chỉ vậy, trong thư còn liên quan đến một số quan lại.
Lục Phi Nguyệt thở dài một hơi, đặt mạnh thanh đao mạ vàng lên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.
“Việc này rất nghiêm trọng, chúng ta phải quay về kinh thành trao đổi với sư phụ, xem ra Tuần Án Ti ở Thương Châu cũng phải đổi người.”
Giang Niên sững sờ một lúc rồi cất bức thư đi.
“Vậy con hai người Lý Nhược Thủy thì sao?”
“Ta thấy Trịnh Ngôn Mộc có vẻ cần Lộ Chi Dao, chắc là hắn ta sẽ không làm bậy đâu.” Nàng ấy quay người bắt đầu thu dọn hành lý: “Hắn mạnh hơn chúng ta nhiều, có hắn ở đây, Nhược Thủy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Phi Nguyệt tự nhận mình là người biết nặng nhẹ, hiện giờ vụ buôn người đa có tiến triển, người trong Tuần Án Ti ở Thương Châu không đáng tin cậy, cho nên nàng ấy chỉ có thể đích thân đến Hoàng Thành báo tin, như vậy mới có thể ngăn chặn nhiều người bị hại hơn.
Còn về Lý Nhược Thủy, nàng ấy tin hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Chỉ có thể vậy thôi.”
Giang Niên thở dài, thầm cầu nguyện cho Lý Nhược Thủy, rồi cũng bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị quay về Hoàng Thành.
*
Ánh trăng dịu nhẹ, gió đêm thổi qua.
Trong phủ khắp nơi đều có hoa cỏ, treo chuông gió, mà căn phòng khách cũng không ngoại lệ.
Trên bệ cửa sổ có đặt vài chậu sứ màu xanh trắng, bên trong trồng lan hồ điệp màu đỏ tươi, bây giờ đang là tháng năm đúng tiết hoa nở, nên tất cả những nhành hoa đều đua nhau vào trong phòng.
Chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, bốn góc đều có khung giường, nhưng không có màn, chỉ treo một chiếc chuông đồng trên khung giường.
Lúc này không có gió, nhưng chiếc chuông lại không ngừng rung lắc.
Lý Nhược Thủy quỳ trên giường, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt nhịn không được mà đảo qua đảo lại xung quanh.
Lúc này, Lộ Chi Dao cũng quỳ trước mặt nàng, rõ ràng hắn mới là người khống chế, nhưng lại hôn lên khóe môi nàng từ dưới lên trên với vẻ khẩn cầu.
Động tác của hắn nhẹ nhàng như làn gió xuân buổi sáng, hắn vừa hôn nàng vừa thả mái tóc của nàng ra.
Ngoài đó ra, hắn không dám làm bất cứ điều gì khác.
… Có lẽ không phải hắn không dám, mà là không biết.
Lý Nhược Thủy sắp hết kiên nhẫn rồi, người này từ lần trước được nàng hôn sâu hình như đã nghiện kiểu hôn này, nhưng hắn cũng chỉ biết có vậy thôi.
Trông hắn có vẻ như dốt đặc cán mai đến nỗi nàng đang nghiêm túc cân nhắc có nên dạy hắn một vài thứ không thể nói ra hay không.
Nhưng chỉ một nụ hôn thôi mà hắn đã mê mẩn đến vậy, nếu dạy hắn những thứ khác, Lý Nhược Thủy sợ rằng hắn sẽ hưng phấn đến ngất xỉu luôn mất.
Hơn nữa, chỉ một nụ hôn thôi mà đã cảm thấy khó chịu như vậy, nàng sợ đến lúc đó mình sẽ ngất xỉu trước.
Thật sự không biết phải làm sao mới phải.
Lộ Chi Dao không biết những gì đang diễn ra trong lòng nàng, lúc này trong lòng hắn chỉ tràn ngập niềm vui sướng đến mức muốn nuốt chửng nàng.
Hắn không hiểu tại sao chỉ hôn thôi mà hắn lại có thể thỏa mãn đến vậy, nhưng dường như vẫn chưa đủ.
Hắn buông Lý Nhược Thủy ra, run rẩy thở hổn hển, không phải vì thiếu dưỡng khí, mà là vì quá hưng phấn.
Nếu Lý Nhược Thủy không bị khống chế, thì chắc chắn lúc này hắn đã bị nàng đẩy ra.
Những bông lan hồ điệp trên bệ cửa sổ đang nở rộ trong đêm, vươn những cánh hoa đỏ tươi về phía giường, như thể đang tò mò về hành động của hai người.
Lộ Chi Dao xoa dịu nhịp tim của mình, lại bám lên vai Lý Nhược Thủy, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một lần nữa, vừa lúc ngậm một cánh hoa lan đỏ thắm vào giữa môi hai người.
Cánh hoa mềm mại nhưng cũng rất mỏng manh, trong quá trình mơn trớn vô tình bị hắn xé rách.
Lộ Chi Dao buông nàng ra, trong miệng vẫn ngậm cánh hoa lan, giữa mày dịu dàng lộ vẻ bất lực.
“Vẫn không vui bằng khi ngươi chủ động.”
Để ta chủ động đi! Ta rất giỏi!
Lý Nhược Thủy thầm hét lên trong lòng, nhưng tiếc là Lộ Chi Dao không nghe thấy.
Hắn quỳ trên giường, trên người khắc ánh trăng, đôi con ngươi đen láy xinh đẹp như lưu ly, không hiểu salúc này hắn lại lộ ra cảm giác yếu đuối, giống như một đứa trẻ lạc đường.
Hắn đưa tay chạm vào chuông đồng, cúi đầu lắc nhẹ, tiếng chuông kỳ ảo vang vọng trong đêm.
“Ôm ta.”
Lý Nhược Thủy ôm lấy hắn từ phía sau, vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Lộ Chi Dao quay lại ôm nàng, chôn mặt vào tóc nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Rốt cuộc là