Từ nhỏ Lộ Chi Dao đã thích làm rối gỗ, cách làm là sư phụ dạy hắn.
Sư phụ của hắn là một người rất thích kiểm soát, nếu hắn không làm theo lời bà ta thì sẽ bị phạt.
Có thể là không cho hắn ăn cơm, hoặc bắt hắn quỳ suốt đêm để hối lỗi, nhưng đối với hắn mà nói thì những điều đó thật sự chẳng là gì cả, dù sao mỗi ngày hắn đều sống như vậy.
Ban đêm bà ta thường xuyên lẩm bẩm muốn giết người nam nhân đó, mỗi khi tức giận thì không thể kiểm soát được sự cáu kỉnh của bản thân, lúc này chỉ có làm rối gỗ mới có thể xoa dịu cơn giận của bà ta.
Chính nhờ điều này mà hắn cũng học được cách khắc rối gỗ.
Lộ Chi Dao không nhìn thấy, nên khi làm rối gỗ sẽ chậm hơn người bình thường một chút, ban đầu những con rối hắn làm đều dựa theo tướng mạo của mình, nhưng vì không biết tỷ lệ nên thường bị sư phụ nói xấu xấu xí.
Chưa kể đến việc hắn không biết sự khác biệt giữa cái đẹp và cái xấu, mặc dù con rối này xấu, nhưng ít nhất nó có thể bầu bạn và gật đầu phụ họa cùng hắn mỗi khi sư phụ của hắn phát điên.
Hắn hiểu được ham muốn kiểm soát của sư phụ, nhưng mỗi khi chơi với rối gỗ, hắn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Ngoan ngoãn thì rất ngoan, nhưng thiếu đi sự sống động thì cũng không quá thú vị.
Cảm giác được tự mình kiểm soát mọi thứ đâu thú vị bằng những điều bất ngờ và thú vị, suy nghĩ này cũng không thay đổi ngay cả khi ở bên cạnh Lý Nhược Thủy.
Nhưng gần đây có vẻ hơi khác một chút, nếu hắn có thể nhận được tình yêu của nàng, mặc dù là người rối thì hắn cũng sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Ngày hôm đó nàng hôn hắn, sự dịu dàng từ tận sâu trong tâm hồn khiến hắn không khỏi run rẩy.
Cứ như thể sau nhiều năm chán nản đi lang thang trong bóng tối, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một tia sáng yếu ớt.
Nhưng nàng rất thích nói dối, lại có quá nhiều bí mật, ai biết được tia sáng đó có phải là ảo ảnh hay không?
Hay là cứ làm một con rối đi.
Lộ Chi Dao tự đưa ra kết luận, khóe miệng khẽ cười, hài lòng ôm nàng ngủ.
*
Khi ánh trăng sáng tỏ, những đám mây đen mờ nhạt xung quanh cũng phản chiếu ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng.
Những chiếc lá trong sân hầu hết đều khép lại, chỉ có vài bông hoa bạch đàm trắng lặng lẽ nở rộ ở góc sân, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, dưới ánh trăng, chúng như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mềm mại, tỏa sáng một mình trong đêm.
Gió nhẹ thổi qua, cành hoa lay động, những chiếc chuông gió treo xung quanh cũng không ngừng rung động, bóng hoa in trên tường đột nhiên bị che khuất, chỉ dừng lại một lát, rồi không còn bóng hoa bạch đàm nữa, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.
Những bông lan hồ điệp trên bệ cửa sổ không hiểu sao cũng bị ảnh hưởng, rất nhiều cánh hoa rụng xuống, lúc này đang mệt mỏi rũ xuống.
Trên chiếc giường in bóng hoa và ô cửa sổ, có hai người đang ôm nhau, nói là ôm cũng không đúng lắm, mà giống như đang ép đậu phụ hơn.
Trước đó Lý Nhược Thủy đến quán đậu phụ mượn mèo đã từng thấy họ làm đậu phụ.
Để ép hết nước trong đậu nành, người ta phải gói đậu nành vào túi vải rồi đặt lên một tấm ván, trên cùng đặt một miếng thạch cao, sau đó từ từ đè xuống, cho đến khi ép hết nước mới thôi.
Nàng cảm thấy mình giống như miếng đậu phụ đáng thương đó.
Bên trái là tường, bên phải là Lộ Chi Dao, nàng đang cố thở dưới sự dồn nén trong vô thức của hắn.
Người này đè chặt nàng còn chưa đủ, hắn còn chôn mặt vào cổ nàng, tay nắm chặt lấy cổ tay nàng, cứ như thể nếu không làm vậy thì nàng sẽ mọc cánh thành tiên bay đi mất.
Với tư thế này, họ thậm chí không cần phải ngủ trên một chiếc giường lớn, mà chỉ cần một chiếc giường đơn cũng đã đủ rồi.
Tư thế này quá chiếm hữu, cũng rất khó chịu, hơn nữa trước đó hắn đã làm rất nhiều chuyện, thành ra đến nửa đêm mà Lý Nhược Thủy vẫn không thể nào ngủ được.
Nhưng người bên cạnh lại ngủ rất ngon lành, hơi thở đều đều, tay nắm chặt, tóc mềm mại rũ xuống bên người.
Lý Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn chuông gió trên khung giường, âm thầm đếm cừu trong lòng.
Thật ra không chỉ vì bị ép mà nàng không ngủ được, mà còn vì nàng rất đói, cả ngày hôm nay nàng chỉ ăn vài miếng bánh ngọt, thật sự là không đủ với nàng.
Nhưng bây giờ nàng lại không thể nói chuyện, mà Lộ Chi Dao lại ăn ít như người tu tiên thì làm sao biết được bánh ngọt không thể no.
Đây là những khó khăn khi chinh phục Lộ Chi Dao sao?
Nàng đã hiểu ra rồi.
Một cánh lan hồ điệp bị rụng một phần đung đưa trên đầu nàng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng dế kêu ngoài sân.
Lý Nhược Thủy đang ngẩn ngơ thì đột nhiên ngoài viện truyền đến một tiếng đàn không du dương và xa xăm.
Giai điệu kỳ lạ nhưng lại vô cùng thư thái, giống như đang ngồi dưới bóng cây vào một ngày hè nóng bức, khiến người ta cảm thấy thoải mái buồn ngủ.
Mí mắt nàng từ từ khép lại, trông có vẻ sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa đầy một phút, cơ thể căng cứng của nàng đột nhiên thả lỏng, Lý Nhược Thủy lập tức mở mắt ra.
Giai điệu dường như có tác dụng đặc biệt, nàng cảm thấy mình đang lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Nàng thử cử động ngón tay, có thể tự do cong duỗi, hai chân cũng có thể cử động, nàng muốn ngồi dậy nhưng lại bị Lộ Chi Dao ôm chặt cổ nên không thể nhúc nhích.
Xem ra cổ trùng này cũng có cách chữa trị...
Nhưng hiện tại nàng không muốn đoán xem ai đang chơi đàn, điều quan trong nhất bây giờ là lấp đầy bụng của nàng.
“Lộ Chi Dao, Lộ Chi Dao…”
Nàng vỗ võ hắn, tiếng gọi này dường như làm hắn giật mình, hắn khẽ rùng mình rồi nắm chặt lấy nàng hơn, sau đó mờ mịt mở mắt ra.
Ánh trăng chiếu lên lông mi hắn, sườn mặt cũng được ánh trăng bao phủ, tầm mắt hắn không tậm trùng vào mặt nàng, nhưng tay lại chạm vào mặt nàng không lệch một chút nào.
“Có chuyện gì vậy?” Lúc đầu hắn hơi mơ màng, nhưng sau đó hắn mới phản ứng: “Ngươi khôi phục rồi sao?”
Sao giọng điệu của hắn lại nghe mất mác như vậy.
Thậm chí hắn còn không tin lắm, vì vậy hắn cầm chiếc chuông đồng bên gối lắc nhẹ, nhẹ giọng nói.
“Nói ngươi thích ta.”
Lý Nhược Thủy: “...”
Đừng như vậy, trông ngốc chết đi được.
Nghe thấy sự im lặng quen thuộc này, Lộ Chi Dao dường như đã chấp nhận sự thật, hắn thở dài rồi đặt chuông đồng xuống.
“Có vẻ như ngươi đã tỉnh thật rồi.”
Lý Nhược Thủy cuối cùng cũng có thể ngồi dậy, nàng sách váy bước qua người Lộ Chi Dao, ngồi xuống mép giường xách giày lên.
“Không phải trước đó ta đã nói thích ngươi rồi sao, sao ngươi vẫn không tin vậy?”
Giọng nói của nàng luôn trong trẻo, như thể cho dù sương mù có dày đặc đến đâu cũng không thể che phủ được, luôn xuyên thẳng vào tai hắn.
“…”
Lộ Chi Dao lẳng lặng ngồi trên giường, ánh trăng chiếu vào lưng hắn, hắn nghiêng tai nghe động tác của nàng, khiến khuôn mặt ngược sáng không thể nhìn rõ.
Lý Nhược Thủy mặc một chiếc váy sợi bông cạp cao, ban đêm không quá lạnh, cho nên rất thích hợp.
Nàng vuốt mái tóc dài trượt xuống trước ngực ra sau lưng mà trông dịu dàng hơn bình thường.
“Ngươi không đi à?”
Lộ Chi Dao theo thói quen cong khóe môi, nhưng vẻ mặt lúc nãy rõ ràng đang thất thần, lúc này nghe nàng hỏi mới sực tỉnh.
“... Đi đâu?”
“Chiều nay ngươi chỉ ăn vài miếng bánh ngọt mà đã no rồi sao? Cũng dễ nuôi quá rồi đấy.”
Lý Nhược Thủy ban đầu rất ngạc nhiên, hắn thật sự ăn rất ít, chỉ ăn vài miếng bánh ngọt cũng đã đủ đối phó cho qua.
Nhưng nhìn hắn mỉm cười, ngồi một mình trên giường trông rất ngoan, nên giọng điệu của nàng cũng vô thức mang theo chút ý trêu chọc.
“Chắc chắn bây giờ dạ dày của ngươi đang kêu ùng ục, chảy nước chua rồi.”
Nàng cúi người nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp áp lên mu bàn tay hắn, dùng sức kéo hắn đứng dậy.
“Thói quen này không tốt, phải sửa.”
Hắn bị nàng kéo dậy, khung giường trong phòng không ngừng rung lắc, làm chuông gió liên tục vang lên.
Tiếng chuông như dòng suối róc rách chảy vào lòng hắn, tạo ra những gợn sóng nhỏ không thể nhận ra.
.... Hóa ra vẫn có người quay lại chờ hắn.
“Thật ra chiều nay ta thèm món gà rang hạt dẻ lắm rồi, nhưng lại không ăn được miếng nào, không biết trong bếp còn không nữa.”
Lý Nhược Thủy vừa vừa kéo Lộ Chi Dao đi.
Phủ đệ này ban ngày trông rất sầm uất và yên tĩnh, nhưng ban đêm lại lộ ra vẻ hoang tàn và hỗn loạn vốn có của nó.
Bóng hoa cỏ giương nanh múa vuốt phản chiếu trong hành lang quanh co, giống như những con ác quỷ sẽ bò ra bất cứ lúc nào, còn những bông hoa rủ xuống đất nhìn từ xa trông giống như những đứa trẻ đang ngồi xổm.
Dưới mái hiên treo rất nhiều đèn lồng ố vàng, đủ để chiếu sáng hành lang, nhưng so với số lượng đèn lồng thì số lượng chuông gió còn nhiều hơn.
Cứ ba bước lại thấy một cái, năm bước một cụm, có loại bằng ống kim loại, có cái bằng tre nhỏ, còn có cái treo vỏ sò và hoa dành dành nhỏ.
“Phong cách cũng thay đổi nhanh quá.”
Sáng nay nàng còn thấy căn nhà này rất mát mẻ và xinh đẹp!
Lý Nhược Thủy vốn đang kéo cổ tay Lộ Chi Dao, nhưng cảnh tượng này khiến nàng dựng hết tóc gáy, nàng vô thức nắm chặt tay hắn hơn, rúc vào người hắn.
“Sau này nhà của ta không nên trồng nhiều hoa như vậy, chuông gió cũng không cần luôn.”
Hoa cỏ trong ngôi nhà này vốn do Bạch Khinh Khinh trông, nhưng hiện tại e rằng phải nhổ đi rồi.
Lộ Chi Dao nghiêng đầu, mái tóc đen óng mượt xõa ra sau lưng, trông rất hài hòa với khung cảnh kỳ quái xung quanh.
“Vậy ngươi muốn nhà kiểu gì?”
“Ban đêm không âm u như vậy là được.”
Nàng khẽ gật đầu, tiếp tục kéo Lộ Chi Dao đi, nhưng tốc độ đã nhanh hơn trước một chút.
“Vậy à.”
Lộ Chi Dao trầm ngâm gật đầu, trong lòng có chút cân nhắc.
Vì muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ dị này, Lý Nhược Thủy tăng tốc độ, nhưng trước khi rẽ góc thì đột nhiên bị Lộ Chi Dao túm lấy cổ áo kéo lại.
Ngay lúc nàng đang thắc mắc thì một bóng người đột nhiên bước ra từ trong góc, chính là nha hoàn A Đào bị liên lụy hôm nay.
Nàng ấy nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu, nhìn thấy Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao cũng không quá ngạc nhiên, chỉ khẽ hành lễ rồi lướt qua họ.
Nhưng vừa đi được hai ba bước thì nàng ấy dừng lại, quay đầu lại nhìn hai người họ.
“Xin hỏi hai vị có thấy một nam tử, tóc xõa, trên mặt dính màu không?”
Lời miêu tả này kết hợp với khung cảnh xung quanh khiến Lý Nhược Thủy nghe mà nổi hết cả da gà.
“Không thấy…”
A Đào nghe được câu trả lời thì gật đầu rời đi, dáng vẻ lo lắng chạy quanh viện tìm.
Lý Nhược Thủy không ngừng tự nhủ trong lòng rằng đây là truyện trinh thám, không liên quan đến quỷ thần, cũng không có chuyện kỳ quái.
“Đi mau, đi mau…”
*
Phòng bếp của phủ đệ Bạch Khinh Khinh rất rộng, nguyên liệu nấu ăn cũng rất phong phú, có vẻ như muốn làm gì cũng được.
Nhưng lại có một vấn đề là ở đây không có đồ ăn chín.
“Sao lại thế này, ngay cả bánh ngọt hôm nay cũng không còn à?”
Lý Nhược Thủy đang mở vỉ hấp ra tìm đồ ăn trong bếp, vẻ mặt sốt ruột, còn Lộ Chi Dao thì đứng ở cửa, môi khẽ cười, trông rất thư thái.
“Không thì để ta làm cho ngươi ăn.”
Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn hắn, bán tín bán nghi hỏi: “Ngươi biết làm cái gì?”
“Hấp bánh bao.”
“Không cần, đời này ngươi đã ăn quá nhiều bánh bao rồi, đổi món khác đi.”
Lý Nhược Thủy quay đầu, đặt vỉ hấp xuống: “Để ta nấu mì sợi cho ngươi.”
Lộ Chi Dao cười nhẹ, tốt bụng đứng ở cửa chặn gió giúp nàng, cho dù đang là tháng năm, thì gió này cũng không thể xem thường.
“Ngươi đứng xa ra chút, chắn gió thế này thì làm sao ta nhóm lửa được.”
Chính là như vậy.
Sau khi Lý Nhược Thủy tỉnh táo lại đã trở lại thành người mà hắn quen thuộc.
Lộ Chi Dao mỉm cười, bước sang bên trái một bước, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn cảm thấy như vậy mới là nàng.
So với người rối thì nàng như vậy tốt hơn nhiều, thật khó lựa chọn.
Nếu có thể chia nàng thành hai phần, ban ngày nàng sẽ tràn đầy sức sóng, ban đêm lại ngoan ngoãn thì tốt biết mấy.
Lý Nhược Thủy không hề hay biết mình đang ở trong một tình huống rất vi diệu, nàng chật vật nhóm lửa, sau đó lấy trứng gà đập vào chảo dầu, lập tức vang lên tiếng xèo xèo vui tai.
Mì trứng cà chua, ngon và rẻ tiền, là lựa chọn số một của nàng.
Mùi khói lửa tỏa ra từ phòng bếp, đây là cảm giác mà Lộ Chi Dao chưa từng trải qua.
Hắn nghĩ rằng nhà bếp luôn lạnh lẽo và nhạt nhẽo, nhưng hắn không ngờ lại có một khía cạnh thú vị như vậy.
… Thú vị đến nỗi anh lại muốn giam nàng bên cạnh mình.
Nhưng hắn biết, với tính cách của Lý Nhược Thủy, nàng chắc chắn sẽ không thể để hắn làm như vậy.
Vậy rốt cuộc phải làm sao đây?
“Mì chín rồi, mau tới ăn đi.”
Mỗi bát mì trứng nóng hổi đều rắc thêm hành lá, như vậy mới có hồn.
Lý Nhược Thủy kê cái bàn nhỏ, kéo hắn ngồi xuống.
“Hình như đây là lần đầu tiên ngươi ăn đồ ta nấu thì phải, mau nếm thử xem, ta nấu ngon lắm đấy.”
Giọng nói của nàng trong trẻo sáng sủa, đầy mong đợi.
Hắn chưa từng thấy người nào như vậy, như thể ăn là một niềm vui lớn nhất, có mấy lần nàng buồn bã, nhưng chỉ cần một bữa ăn ngon là có thể được kéo lại tâm trạng của nàng.
Chẳng lẽ ăn uống còn thú vị hơn giết người?
Hắn gắp vài sợi mì, từ từ đưa vào miệng.
Món mì này đối với hắn mà nói không có gì đặc biệt, ít nhất so với niềm vui tra tấn người khác thì còn kém xa.
“Ngon.”
Nhưng do nàng nấu thì đều ngon.
“Đó là vì ngươi đói!”
Lý Nhược Thủy cười ha hả hai tiếng, đắc ý rung chân, đầu gối dưới bàn không ngừng chạm vào người hắn.
Gió đêm thổi lồng lộng len lỏi vào gấu áo của hắn, mang theo chút lạnh lẽo.
Không biết vì sao, giờ phút này, trong lòng hắn chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó tả, ngay cả gió lạnh cũng không thể dập tắt được.
Hắn lại muốn hôn nàng.
Lộ Chi Dao hơi cong mắt, hắn bất lực lắc đầu, trông còn mềm mại hơn cả ánh trăng.
Chắc chắn có loại thuốc hoặc cổ trùng nào đó vừa khiến nàng có thể nghe lời hắn, vừa có thể giữ được bản thân nàng như thế này.
“Ăn nhanh lên, ăn nhanh lên, ta đã ăn gần hết rồi này.”
Giọng điệu vui vẻ, Lộ Chi Dao dưới sự thúc giục của nàng chậm rãi ăn tiếp.
Hắn lại tập trung vào bát mì, dù sao thì muốn ăn hết bát này cũng cần chút cố gắng.
Lộ Chi Dao không nhìn thấy, Lý Nhược Thủy đang ngồi trước mặt hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy.
Bản thân hắn có thể không biết, nhưng biểu cảm của hắn giống hệt như lúc trước hắn nghĩ đến việc giết Trịnh Ngôn Thanh, dịu dàng đến mức đáng sợ.
Chẳng lẽ nàng làm gì sai rồi sao? Hay mạch não của hắn lại nghĩ đến chuyện kỳ lạ gì đó?
Lý Nhược Thủy khoanh tay, cẩn thận nhìn hắn, bắt đầu suy nghĩ xem lần này ai sẽ là người gặp xui xẻo.
…
Gió thổi khiến chuông gió reo lên, một bóng đen đột nhiên lóe lên ngoài cửa, hắn ta lao vào như một tia chớp, lao về phía bát mì trứng trên bàn.
Nhưng không ngoài dự đoán đã bị Lộ Chi Dao ngăn lại.
Hắn mỉm cười, rút con dao găm ra trong giày phải ra, dường như không quan tâm đến việc mình đang giữ ai.
“Khoan đã!”
Lý Nhược Thủy nắm lấy tay Lộ Chi Dao, cẩn thận nhìn nam nhân tóc tai bù xù, trên đầu quấn một bông bạch đàm, lập tức hít một hơi lạnh.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì sao, trong một ngày mà nàng đã gặp hết phụ thân lẫn mẫu thân của Lộ Chi Dao rồi.
Vị nam tử ngốc nghếch này chính là phụ thân của Lộ Chi Dao.