Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 58: Hoàng tước ở phía sau (7) - Các ngươi phải thành thân




Phụ thân của Lộ Chi Dao tên là Sở Tuyên, giống Lộ Chi Dao đến năm phần, là một mỹ nam chính hiệu.

Nhưng ngoại hình của ông sẽ khiến người ta cảm thấy xa cách hơn, nhưng có lẽ vì Lộ Chi Dao giống Bạch Khinh Khinh hơn, nên trông hắn hiền lành và vô hại hơn phụ thân mình một chút.

 

Lý Nhược Thủy từng thấy ông trong ký ức, mặc dù ông đẹp, nhưng lại không đủ khí thế, ông luôn cúi đầu trước mặt Bạch Khinh Khinh, không biết có phải là không dám nhìn bà hay không.

Nhưng bất kể ông là người như thế nào, cũng không hề liên quan đến kẻ ngốc đang ăn trộm mì này.

Lý Nhược Thủy nắm lấy tay Lộ Chi Dao, há hốc mồm nhìn phụ thân trên danh nghĩa của Lộ Chi Dao.

Trên khóe mắt ông đã có vết chân chim nhỏ, dung mạo đã không còn đẹp như trong hồi ức, trên trán khắc một chữ Bạch, tóc tai bù xù, trên đầu còn cài một bông hoa bạch đàm. 

Ông giống như một nô bốc nhỏ bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ông không dùng đũa, mà trực tiếp dùng tay nắm lấy sợi mì nhét vào miệng, vừa ăn vừa nhìn Lộ Chi Dao.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ của ông, Lý Nhược Thủy đã biết người này có lẽ đã ngốc rồi. 

Ánh mắt Sở Tuyên chuyển từ Lộ Chi Dao sang Lý Nhược Thủy, nhìn vài lần rồi lại cúi đầu ăn mì, miệng lẩm bẩm hai chữ ngon không rõ. 

Lý Nhược Thủy: “...”

Tâm trạng phức tạp.

Người này lúc trước nhát gan, không dám bảo vệ Lộ Chi Dao trước mặt Bạch Khinh Khinh, có thể coi ông là một trong những thủ phạm khiến Lộ Chi Dao bị bỏ rơi từ nhỏ, bây giờ ông đang ở đây nhìn cái gì vậy?

Nghĩ đến đây, nàng nổi giận.

“Bộp!”

Lý Nhược Thủy đột ngột vỗ bàn, khiến bát mì bật lên một đoạn ngắn rồi lại rơi trở lại bàn. 

Sở Tuyên mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, như thể bị hù dọa, trên khóe miệng vẫn còn dính một sợi mì.

“Ta nấu cho Lộ Chi Dao, ai cho ngươi ăn!”

Cho dù là Sở Tuyên hay Bạch Khinh Khinh, nàng đều không muốn đối xử tốt với bọn họ.

Lý Nhược Thủy lướt qua Lộ Chi Dao, đưa tay định giành lại bát mì.

Ai ngờ Sở Tuyên dù sợ nhưng tay vẫn bám chặt lấy bát không buông, hai người lập tức giành nhau một bát mì. 

“Không buông tay là ta sẽ đánh người đấy!”

Lý Nhược Thủy lạnh lùng đe dọa, nhưng dường như không có mấy tác dụng, cho nên nàng đành phải ra sức giành lấy cái bát. 

Chiếc váy lụa mềm mại cọ vào mặt, có lẽ là váy áo của Lý Nhược Thủy trong hơi ấm có pha lẫn một chút hương thơm nhè nhẹ. 

Có lẽ tư thế này không thuận lợi để dùng sức, Lý Nhược Thủy không chút áy náy, quỳ gối lên đùi hắn để mượn lực, nhìn từ xa giống như đang ngồi trên đùi hắn làm nũng. 

Lộ Chi Dao không biết người trước mặt là ai, lại bị địch ý đột ngột của Lý Nhược Thủy làm cho hơi sững sờ.

“Khốn kiếp! Không cho ngươi ăn!”

Lý Nhược Thủy hoàn toàn không nhận ra bây giờ mình trẻ con cỡ nào, nàng chỉ muốn vạch rõ giới hạn với người này.

Lộ Chi Dao cất dao găm đi khi Lý Nhược Thủy đi qua, lúc này hắn đành phải bất lực ấn eo nàng để ổn định cơ thể nàng.

Hắn nghe theo âm thanh để bắt lấy cánh tay Sở Tuyên, không chút do dự mà bẻ gãy tay ông.

“Lần sau không cần nói nhiều, làm như vậy sẽ nhanh hơn.”

Lộ Chi Dao nhẹ nhàng nói lời này, mò mẫm mang bát mì qua, hoàn toàn coi Sở Tuyên như không khí.

Lý Nhược Thủy: “... Cách của ngươi thực sự rất hiệu quả.”

Sở Tuyên bị cướp đồ ăn, sững sờ nhìn hai người bọn họ, sau đó hét lên, dùng tay còn lại giật mạnh bông hoa bạch đàm trên đầu ném vào người Lộ Chi Dao.

“Cút đi!”

Giọng nói của ông rất giống Lộ Chi Dao, nhưng khàn hơn một chút, lúc này vẻ mặt tức giận của ông trông giống một người phụ thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhưng giọng điệu của ông lại y như một kẻ ngu ngốc.

Như thể thật sự muốn đuổi bọn họ đi, Sở Tuyên vén vạt áo thùng thình đi vòng ra phía sau bọn họ, dùng tay trái lành lặn đẩy lưng Lộ Chi Dao.

“Các ngươi cút đi, cút đi!”

Lộ Chi Dao không phản kháng, nhưng cũng không bị ông đẩy đi.

Nhưng hành động này rõ ràng đã kích thích Lý Nhược Thủy, nàng lại nhớ tới ngày Lộ Chi Dao sáu tuổi bị đuổi ra khỏi Bạch phủ.

Bị cơn giận dữ làm váng đầu, nàng xắn tay áo lên, đứng sau lưng Lộ Chi Dao,  chuẩn bị đánh một trận với phụ thân của hắn.

Những người này, muốn người ta đến thì đến, muốn người ta đi thì đi, tưởng mình là ai chứ!

Ngay khi nắm đấm của Lý Nhược Thủy đánh trúng Sở Tuyên, khiến ông lùi lại nửa bước thì hành động của nàng đột ngột bị một tiếng còi bén nhọn ngăn lại. 

Lộ Chi Dao nghiêng người đối diện với cửa, đôi môi cong lên khẽ giãn ra. 

“Lý cô nương, ta cho ngươi một khoảng thời gian tự do, nhưng ta cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào.”

Bạch Khinh Khinh đứng ngoài cửa, theo sau là mấy nha hoàn, vẻ mặt tươi cười khoan dung.

Sở Tuyên thấy Bạch Khinh Khinh, ánh mắt mơ hồ nhìn Lý Nhược Thủy, rồi lại vội vàng chạy đến phía trước. 

“Khinh Khinh, bọn họ bắt nạt ta! Đuổi bọn họ đi, ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa!”

Lý Nhược Thủy không thể động đậy, nhưng nàng đã thấy được ánh mắt kia, cho nên lửa giận trong lòng bỗng chốc tiêu tan đi không ít. 

Bạch Khinh Khinh lại thổi nhẹ một tiếng còi, khôi phục lại khả năng hoạt động của Lý Nhược Thủy, bà nhìn thanh kiếm mỏng treo trên vai nàng, rồi lại mỉm cười nhìn Lộ Chi Dao.

“Cổ trùng này ta đã tốn rất nhiều công sức để nuôi dưỡng, ta đã có thể thả nàng ra đương nhiên cũng có thể khống chế được nàng, ta hy vọng các ngươi sẽ tận tâm làm việc cho ta, nếu hoàn thành, ta sẽ không thất hứa.”

Lộ Chi Dao im lặng một lúc, cuối cùng thu kiếm vào vỏ.

“Ta hy vọng lần này ngươi sẽ giữ lời, nếu không… giết người bên cạnh ngươi đối với ta mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Nói xong, Lộ Chi Dao khẽ gật đầu, dẫn Lý Nhược Thủy rời đi.

Bạch Khinh Khinh nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, không khỏi cảm thán: “Thật sự đã lớn rồi.”

Bà lại quay đầu nhìn Sở Tuyên, ánh mắt giống như một thiếu nữ đang yêu, bà giúp ông chỉnh lại tóc tai và y phục xộc xệch.

“Yên tâm, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, đợi bọn họ lấy được đồ, đến lúc đó ta sẽ để bọn họ rời khỏi nơi này.”

Sở Tuyên vừa tủi thân vừa sợ hãi ôm lấy bà, y hệt một kẻ ngốc bị dọa sợ.

“Được.”

*

Gió xuân lồng lộng, mang theo hương thơm thoang thoảng thổi vào phòng, lay động những bông lan hồ điệp trên bệ cửa sổ và chiếc chuông gió treo trên khung giường. 

Sáng sớm tháng năm vẫn ngột ngạt như thường.

Lý Nhược Thủy lại lần nữa tỉnh dậy sau cơn ác mộng bị đuối nước, không hề bất ngờ khi phát hiện mình lại bị ép đến thở không nổi. 

Cho đến giờ nàng vẫn chưa hiểu tại sao mình có thể ngủ chung giường với Lộ Chi Dao, cũng không biết tại sao lại ở chung một gian phòng với hắn một cách tự nhiên như vậy.

Nàng giơ tay lên chặn ánh sáng mặt trời chiếu vào từ khung cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Có người đang gõ cửa, nhưng âm thanh rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không chú ý kỹ sẽ không nghe thấy. 

“Ai đó?”

Người ở ngoài cửa dường như bị hù dọa, tiếng gõ cửa đột nhiên trở nên mạnh mẽ, đập mạnh vào khung cửa. 

“Lý, Lý cô nương, phu nhân bảo ta đến nhắc nhở hai vị, lát nữa sẽ xuất phát.”

Là nha hoàn A Đào hôm qua.

“Được rồi, cảm ơn.”

Lý Nhược Thủy đẩy cánh tay Lộ Chi Dao ra, đang định đứng dậy rời khỏi giường thì đột nhiên bị hắn kéo lại.

Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Lộ Chi Dao đã nửa nằm trên gối, mái tóc đen óng mượt như thác nước xõa đến thắt lưng, chia cắt ánh nắng chiếu vào thành từng vệt

Một tay hắn kéo nàng lại, tay kia lục lọi dưới gối, rồi lấy ra một cây trâm ngọc, chính là cây trâm mà hôm qua nàng đã cài cho hắn. 

Nhìn nụ cười trên khóe môi hắn, Lý Nhược Thủy đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

“Hôm nay không cần dùng trâm, dùng dây cột tóc đi.”

Chất tóc của Lộ Chi Dao quá tốt, dùng trâm dễ bị tuột, vẫn nên dùng dây thì hơn. 

“Dùng dây buộc tóc vừa có thể buộc tóc của ngươi, khi gió thổi còn có thể bay phất phơ sau lưng, chắc chắn sẽ rất đẹp.”

“Ngươi thấy đẹp là được.”

Dựa vào khuôn mặt của hắn mà nói, cho dù hắn có hói đầu thì cũng là người đẹp nhất.

Lý Nhược Thủy không biết cách vấn tóc phức tạp, thường ngày chỉ thích dùng dây buộc tóc, vừa tiện lại vừa đẹp. 

Trong tủ bàn trang điểm của căn phòng này có rất nhiều dây buộc tóc bằng lụa, hơn nữa mỗi chiếc đều có màu sắc khác nhau.

Sau khi do dự một lúc, nàng chọn một chiếc dây buộc tóc màu vàng nhạt, bên trên thêu mây trắng.

Với một tâm trạng khó tả, nàng rất cẩn thận buộc nó lên tóc hắn, còn cố ý thắt thành một cái nơ bướm. 

Màu vàng nhạt buộc trên tóc hắn trông vừa trong trẻo lại không phô trương, nhưng mái tóc đen bóng của hắn càng khiến màu vàng nhạt thêm rực rỡ hơn, trông như một vệt nắng chiếu vào.

Lý Nhược Thủy liên tục gật đầu, tóc đen như vậy phải có chút ánh nắng mới nổi bật.

Cảm nhận được nàng đã buộc xong, Lộ Chi Dao sờ lên tóc mình: “Có đẹp không?”

“Đẹp, đẹp!”

Kiểu tóc này càng làm nổi bật vẻ dịu dàng của hắn, Lý Nhược Thủy rất hài lòng. 

Còn gì thú vị hơn việc trang điểm cho mỹ nhân chứ? 

Lộ Chi Dao rõ ràng là hài lòng hơn với câu trả lời của nàng, mặt mày hắn giãn ra,  tận hưởng ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ.

Trong buổi sáng cả hai đều hài lòng này, hai người bọn họ cùng lên xe ngựa của Bạch Khinh Khinh, đối diện với vẻ mặt si ngốc của Sở Tuyên.

Lý Nhược Thủy:...

Rõ ràng Lộ Chi Dao vẫn còn đắm chìm trong niềm vui được khen ngợi vào sáng nay, hắn mắt không thấy tâm không phiền mà mỉm cười.

Theo cách hiểu của hắn, Lý Nhược Thủy thích những người có vẻ bề ngoài đẹp, mà nàng nói hắn đẹp, vậy đồng nghĩa với việc hôm nay hắn rất hợp ý nàng, cũng tương đương với việc Lý Nhược Thủy nói hôm nay thích hắn.

Gần đây quả thật hắn đã nhân từ nương tay hơn rất nhiều, có lẽ đã quên mất niềm vui khi giết người.

Nhưng…

Niềm vui khi giết người sao có thể so được với chuyện này.

Lý Nhược Thủy nhìn Sở Tuyên đang si ngốc chảy nước dãi, sau đó nhìn nụ cười dịu dàng nhưng nàng không hiểu tại sao hắn lại cười của Lộ Chi Dao, cuối cùng nàng chọn cách nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nghe nói hôm nay bọn họ sẽ đến Hoàng Thành, thứ mà Bạch Khinh Khinh muốn ở đó.

Nếu nàng nhớ không lầm, trong nguyên tác, Lục Phi Nguyệt và Giang Niên cũng đã trở về Hoàng Thành, nhưng là để gặp sư phụ của Lục Phi Nguyệt.

Không biết bây giờ bọn họ còn ở Thương Châu không, nhưng có lẽ Lục Phi Nguyệt đã lấy được thư rồi, nếu là chuyện nhỏ thì có lẽ nàng ấy sẽ đến gặp bọn họ, nhưng đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì, vậy có lẽ hai người đã rời khỏi Thương Châu rồi.

Dựa theo thân phận nam phụ của Lộ Chi Dao, có lẽ có thể gặp bọn họ ở Hoàng Thành.

Lý Nhược Thủy lơ đãng nhìn ra ngoài xe ngựa, rất nhiều hàng xóm gần đó đến tiễn Bạch Khinh Khinh, vẻ mặt thân thiết như thể là bằng hữu lâu năm của bà vậy. 

Bạch Khinh Khinh xinh đẹp, IQ và EQ đều cao, nhưng nếu trong lòng bà không quá âm hiểm và ích kỷ thì chắc chắn sẽ là kiểu người mà nàng yêu thích.

Trong số những người hàng xóm, Lý Nhược Thủy phát hiện ra một người khác biệt.

Người đó dán râu giả, dáng người cao lớn, đang cười nịnh nọt với Bạch Khinh Khinh, miệng không ngừng cười nói gì đó, Lý Nhược Thủy cảm thấy người này có vẻ quen mắt.

- Đó không phải là người kể chuyện nữ giả nam trong quán trà sao?

Hóa ra nàng ta lại quen biết với Bạch Khinh Khinh?

Lộ Chi Dao thường xuyên đến quán trà nghe kể chuyện, chẳng lẽ nàng ta đã nhận ra Lộ Chi Dao từ lâu rồi sao?

Lý Nhược Thủy buông rèm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng, trong đầu liên tục suy nghĩ, không biết có lúc nào đó mình đã gặp nàng ta hay không. 

Lại nói, nàng nhớ lúc trước khi cùng Lộ Chi Dao bắt được “quỷ” đã từng nhìn thấy một nữ tử ngồi trong xe ngựa ra lệnh cho đám người mặc áo đen.

Chẳng lẽ lúc đó Bạch Khinh Khinh đã nhận ra Lộ Chi Dao rồi?

Nếu đêm đó bà đã nhận ra, thì Bạch Khinh Khinh quả thực rất máu lạnh, đêm đấy đám hắc y đó rõ ràng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Thật đáng hận!

Nắm đấm của nàng siết chặt*!

(*) Nguyên văn 头硬: Thường chỉ một hành động siết chặt nắm tay để kìm hãm, nhẫn nhịn cơn tức giận/ý muốn đấm người trước mặt

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lý Nhược Thủy lại vỗ mạnh lên bàn, khiến Sở Tuyên đang chảy nước dãi sợ tới mức ngậm miệng lại.

“Ta nhất định phải đánh nàng một trận.”

Nàng nhất định phải tìm cơ hội đánh Bạch Khinh Khinh một trận.

 Bạch Khinh Khinh cuối cùng cũng liên lạc xong, sau đó chậm rãi lên xe ngựa.

Nàng gõ vào thành xe, đoàn xe bắt đầu chạy ra ngoài thành.

Sau khi lên xe ngựa, bà không để ý đến biểu cảm của những người khác, mà đi thẳng đến chỗ Sở Tuyên.

Bạch Khinh Khinh lấy khăn tay ra, không chút ghét bỏ mà lau sạch nước miếng trên khóe miệng của ông, sau đó vuốt ve chữ Bạch trên trán ông, hài lòng nhìn về phía Lý Nhược Thủy.

“Lý cô nương là người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Lý Nhược Thủy nhìn Bạch Khinh Khinh, sau đó khoanh tay dựa lưng vào thành xe, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

“Ngươi đoán đi.”

Nụ cười của Bạch Khinh Khinh cứng lại, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Lộ Chi Dao, hắn không những không nghi ngờ, mà còn cong khóe môi cao hơn.

Như thể đã hiểu ra điều gì đó, Bạch Khinh Khinh khẽ cười, nhẹ nhàng nói.

“Ta đoán cô nương là người Kinh Châu, năm nay vừa mười bảy tuổi, trong nhà mở tiêu cục.”

Lý Nhược Thủy gật đầu, sau đó nói: “Ngươi nói sao thì là vậy.”

Nàng không muốn nói chuyện với bà nữa.

Bạch Khinh Khinh hiển nhiên hiểu ý của nàng, nhưng bà vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi.

“Lý cô nương và Lộ công tử đã định hôn ước chưa? Có định thành thân không?”

Liên quan gì đến ngươi.

“Ngươi nói sao thì là vậy.”

Lý Nhược Thủy giống như một cái máu lặp đi lặp lại, chỉ biết lặp lại câu nói đó.

Liên tiếp gặp trắc trở như vậy, Bạch Khinh Khinh cũng không muốn tự làm mình mất mặt, cho nên đành im lặng.

Mặc dù chặn họng được  Bạch Bạch, nhưng không hiểu sao Lý Nhược Thủy lại nhìn thấy sự hài lòng của trong mắt bà đối với nàng.

?

Người nha này rốt cuộc bị gì vậy? 

Tôi thật sự không hiểu nổi, Lý Nhược Thủy tựa lưng vào thành xe, giả vờ ngủ, mở mắt nhìn hai người kia thật sự rất mệt mỏi.

Tiếng rao bán của những người bán hàng rong dần xa, có vẻ như họ đã ra khỏi thành. 

Đường núi gồ ghề, xe ngựa cũng lắc lư không ngừng, kêu cót két như một bài hát ru vô tận.

Lý Nhược Thủy ngồi buồn ngủ, nhưng lại bị tiếng ngựa hí dài làm giật mình tỉnh giấc.

“Phu nhân, có người chặn đường.”

Giọng nói của A Đào truyền đến từ ngoài xe, Bạch Khinh Khinh khẽ cau mày, vén rèm lên nhìn ra ngoài, Lý Nhược Thủy cũng đứng lên.

Chỉ thấy dưới bóng cây rậm rạp có một nhóm hắc y đứng đó, dẫn đầu là Bạch Sương, người ngày ấy đã từng giao đấu với nàng trên võ đài.   

Nàng ta cầm kiếm nhìn Bạch Khinh Khinh, giọng điệu lạnh lùng.

“Bạch cô nương, phu nhân nhà ta có lệnh, không cho phép Lộ Chi Dao vào Hoàng Thành, nhất định phải trừ khử hắn, mong ngươi đừng nhúng tay vào.”

Lý Nhược Thủy nhìn Bạch Sương, nhíu mày, quả nhiên bọn họ có thù oán với Lộ Chi Dao, hưng rốt cuộc là oán thù gì mà phải đến mức muốn giết hắn?

Tại sao tác giả nguyên tác không viết rõ ràng tình tiết này, để bây giờ nàng phải đau đầu như vậy.

Nhưng Bạch Khinh Khinh sẽ không đồng ý đúng không?

Không phải Lộ Chi Dao là hài tử của bà, bà cần hắn đến Hoàng Thành lấy đồ sao, như vậy sao có thể để những người này khiêu khích được chứ?

“Thoải mái đi.”

Bạch Khinh Khinh ngồi xuống, dùng sự thật để tát Lý Nhược Thủy một cái thật đau.

“Lộ công tử, chỉ cần ngươi lấy được đồ, ta sẽ giúp Lý cô nương giải độc, các ngươi đừng xem thường loại cổ trùng này, nếu trúng độc quá lâu nàng sẽ trở nên ngu ngốc.”

Lý Nhược Thủy và Sở Tuyên nhìn nhau, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lộ Chi Dao cười nhẹ, chậm rãi cầm gậy mù bước ra khỏi xe ngựa.

Sở Tuyên mở to hai mắt, ông ngây ngốc nắm lấy tay Bạch Khinh Khinh: “Chúng ta đưa bọn họ đi.”

“Sở Tuyên ca ca, chàng đã quên chàng nói sẽ nghe ta rồi sao.” Bạch Khinh Khinh nhìn ông với ánh mắt say mê: “Nếu hắn chết, ta vẫn có thể tìm người khác.”

Lúc này còn không đánh thì đợi đến khi nào.

Khi mọi người không ngờ tới, Lý Nhược Thủy quay người lại, đấm thẳng vào mắt Bạch Khinh Khinh.

“Sảng khoái.”

Cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện của mình, Lý Nhược Thủy vuốt tóc, đứng trên càng xe ngựa.

Sở Tuyên sững sờ một lát, sau đó nhanh chóng ôm lấy Bạch Khinh Khinh khi nụ cười của bà cứng lại.

“Để ta giúp ngươi thổi thổi.”

Sở Tuyên rất ít khi chủ động tỏ ra dịu dàng với bà, tự nhiên lại thu hút sự chú ý của Bạch Khinh Khinh sang người mình.

Một đấm này đến quá đột ngột và kỳ lạ, không chỉ khiến thuộc hạ của Bạch Khinh Khinh ngạc nhiên mà ngay cả Bạch Sương đứng đối diện cũng nhướng mày. 

Nhưng nàng ta không để ý nhiều đến chuyện này, điều quan trọng nhất là hôm nay phải giết được Lộ Chi Dao.

Sở Tuyên vừa xoa mắt cho Bạch Khinh Khinh, vừa nhìn ra ngoài. 

“A Sở rất mạnh, nhưng lúc nào cũng nhìn người khác như vậy thì không nên đâu.” 

Bạch Thanh Thanh ra lệnh đóng cửa xe lại, cách ly họ với thế giới bên ngoài. 

Giống như khi bọn họ đóng cửa Bạch phủ lúc Lộ Chi Dao sáu tuổi.

Lộ Chi Dao nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, rồi đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau hắn.

“Bọn họ đều không thể đánh lại ngươi!”

Giọng nói trong trẻo lại lọt vào tai, Lộ Chi Dao không khỏi bật cười, sau đó rút thanh kiếm mỏng nứt nẻ của mình ra.

“Tuy rằng không biết vì sao các ngươi lại tìm ta, nhưng ta phải cảm ơn cá ngươi vì đã mang đến cho ta chút niềm vui khác.”  

Hắn hoàn toàn không sợ hãi, hắn mới là người đi săn và đuổi bắt bọn họ. 

Bạch Sương đã có kinh nghiệm, lần này nàng ta không xông lên nữa mà ra hiệu cho đồng bọn, có vẻ như muốn bao vây. 

“Bọn họ tản ra! Cẩn thận một chút!”

Giờ phút này, Lý Nhược Thủy giống như đôi mắt của Lộ Chi Dao, giúp hắn quan sát những biến hóa xung quanh.

Nhưng nàng không ngờ rằng, đám người này không chỉ bao vây, mà còn chia ba tên ra để tấn công nàng.

Bạch Sương đứng từ xa cười lạnh nhìn nàng, dường như nàng mới là con mồi bị nhắm vào. 

“Trước đó ta có nghe nói, muốn giết hắn, phải bắt đầu từ ngươi.”

!

Ai lan truyền tin đồn này!

Đám hắc y không hề nương tay, cũng không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp kéo Lý Nhược Thủy về phía vách núi.

Đám hắc y bao vây ở đó bị thương gần một nửa, cũng không thể ngăn chặn được Lộ Chi Dao.

Trong lúc hỗn loạn, Lý Nhược Thủy thấy Lộ Chi Dao đang lao về phía mình.

Sợi nơ bướm màu vàng bay ra phấp phới, hắn không chút do dự nhảy xuống vách núi, nắm lấy tay nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.